Kết Hạ Kết Tình

Chương 22: Dự tiệc



Trời tối, trước một toà cung điện. Chiếc xe của Hoắc Lăng và tiểu Mạn vừa chạy vào. Phía trước cổng có một dàn bảo vệ cao mặc vest đen chặn xe hai người lại

Bước xuống xe Hoắc Lăng lấy trong người ra một tấm thiệp đen, anh đưa cho bọn họ xem. Sau một hồi xem xét, đám bảo vệ trả lại thiệp cho Hoắc Lăng. Anh bước lên xe tiếp tục đi vào phía trong cung điện

Ngồi ở bên cạnh, tiểu Mạn dường như không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô chỉ mãi mê chăm chú vào đống tài liệu trên tay. Cô tạo cho mình một lớp màng vô hình ngăn cách với thế giới bên ngoài

Chỉ khi Hoắc Lăng vổ nhẹ vào vai cô, tiểu Mạn mới chợt bừng tỉnh. Cô ngơ ngác nhìn ra bên ngoài

" Đây là đâu vậy? Không phải chỉ mới trưa thôi à. Sao giờ lại tối rồi "

Hoắc Lăng nhìn cô mà cạn lời, suốt quãng đường đi cô cứ ngồi im. Anh còn nghi hoặc vì sao cô có thể chịu đựng ngồi một chổ lâu vậy. Nào ngờ cô đã thả đồi mình bay đi rồi còn đâu

Tuy bất lực với cô nhưng anh chỉ biết thở dài, anh dặn dò cô

" Đây là buổi họp của các thế lực ngầm, lác nữa cô vào đó cứ đừng yên đừng làm gì "

Nói xong Hoắc Lăng bước vào trong. Hoa Tiểu Mạn cũng nhanh chóng đi lon ton phía sau anh. Vào đến cửa tiểu Mạn chủ động yêu cầu tách ra

" Tôi tới bàn ăn đây " Hoa Tiểu Mạn chỉ tay về phía quầy đồ ăn

Bước vài bước chợt Hoa Tiểu Mạn đứng lại, cô nhìn lại phía Hoắc Lăng. Thấy anh đã đi xa cô lại đổi hướng đi qua một hướng khác

Cơ hội lớn thế này, tiểu Mạn làm sao có thể bỏ qua được. Tiểu Mạn muốn đi làm quen mọi người ở đây, dù sao bọn họ cũng không phải người bình thường

Kế hoạch của cô chỉ dựa vào một mình anh là chưa đủ, cô cần có một sự đảm bảo vững chắt hơn

Với suy nghĩ đó tiểu Mạn bước đến chổ một nhóm người đang đứng đằng xa, bằng kỷ năng giao tiếp của mình cô từ từ hoà cùng đám người

Một lúc sau cầm trên tay đống danh thiếp trên tay tiểu Mạn đắc ý đi ra ngoài ban công, nhiệm vụ của cô hôm này coi như đã hoàn thành

Trong không gian có chút tối, phía dưới là một mảng đen, phía trong cửa có những luồng sáng mờ chiếu ra ngoài. Tiểu Mạn thản nhiên lấy trong người ra một cái bật lửa. " Cạch " một đốm lửa đang sáng trước mắt tiểu Mạn

Chẳng có ý đồ gì, chẳng qua đây là niềm vui nhỏ giải tỏa căng thẳng của cô mà thôi. Nhìn đốm lửa trên tay, nó như là chút hi vọng cuối cùng của cuộc đời cô

Tuy muốn bọc mình trong bóng tối nhưng cô cũng muốn có tia sáng nhỏ để tồn tại

Đứng một hồi, sự mệt mỏi trong lòng cô đã vơi bớt, tiểu Mạn bước vào phía trong. Đứng trên tầng hai nhìn xuống, cô tìm kiếm bóng dáng của Hoắc Lăng

Nhìn thấy anh cô mỉm cười

" Tiểu Lăng, về thôi nào. Đêm đã khuya rồi"

Từ từ đi xuống, tiểu Mạn tiến đến vỗ vào vai Hoắc Lăng. Cô nũng nịu

" Hoắc tổng, chúng ta về thôi. Tôi buồn ngủ rồi"

Hoắc Lăng chưa kịp nói gì thì đám người bên cạnh anh biết ý, họ nhanh chóng chào anh rồi rời đi

Lúc này Hoắc Lăng nhăn mày, đám đối tác này khó khăn lắm anh mới đàm phán được. Dù sao cái thị trường nước Anh, anh mới đặt chân đến, giờ đây rất cần có đối tác để phát triển. Nhưng anh cũng không nỡ lòng nào trách cô

" Vậy thì về thôi "

Hoa Tiểu Mạn vui vẻ choàng lấy tay anh

" Cảm ơn Hoắc tổng"

Cô cũng chăng muốn làm khó anh, nhưng biết làm sao được, cô đã khó ngủ rồi nếu còn thức khuya thí cái cơ thể này không chịu đựng được tới lúc gặp lại cha

Ngồi trên xe tiểu Mạn rất vui vẻ, cô đùa giỡn với anh

" Hoắc tổng anh có bạn gái chưa "

" Chưa " Hoắc Lăng dứt khoát trả lời

Nghe vậy tiểu Mạn chỉ " Ồ " lên một tiếng

Tiểu Mạn nhìn chằm chằm Hoắc Lăng cô hỏi anh rất nhiều thứ về gia đình, gu bạn gái, sở thích ăn uống… và nhiều thứ khác. Cô muốn thăm dò xem cuộc sống hiện tại của anh ra sao

Sau một hồi thăm dò, cô biết được một số vấn đề trọng tâm. Đó chính là, anh vẫn giống ngày xưa

Hoa Tiểu Mạn không khỏi cằn nhằn Hoắc Lăng

" Anh nhàm chán thật đấy "

Hai năm trời mà chằng có chút thay đổi gì. Nhìn qua thấy anh không nói gì cô lại khơi chuyện

" Được rồi, tôi giỡn với anh thôi mà Hoắc tổng. Anh không càng im lặng vậy đâu, đáng sợ lắm đấy "

" Không sao, tôi chỉ đang nghĩ chút chuyện "

Tiểu Mạn vổ vào vai anh

" Ồ, vậy à. Thế mà anh không nói sớm, làm tôi sợ chết mất "

Kết thúc câu nói tiểu Mạn cũng xoay mặt qua một hướng khác, cô cũng có chuyện cần suy nghĩ. Với bầu không khí tràn đầy suy tư, hai người tiến thẳng về nhà