Kết Hạ Kết Tình

Chương 8: Kí ức đầu tháng 8



Đứng úp mặt vào tường ba tiếng thì cha Hoa Tiểu Mạn cũng tha cho cô. Thực ra trước giờ mọi khi cô mắc sai lầm, dù lớn dù nhỏ cha cũng chưa bao giờ quát mắng cô

Kể từ ngày đó gia đình cô lại trở về với cuộc sống bình thường chỉ ngoại trừ cô cứ cách một khoảng thời gian ngắn thì cô lại trốn sang nhà Hoắc Lăng. Tần suất chạy qua đó quá dày đặc đến mức mọi người trong nhà Hoắc Lăng đều xem cô như một thành viên trong nhà

Một ngày như thường lệ cô chạy lên phòng Hoắc Lăng, ngồi lên giường anh nhìn anh làm việc mà trêu chọc

" Em trai à, em mới 18 tuổi thôi mà làm gì ngày nào cũng cầm máy tính làm việc thế "

Không quan tâm lời cô nói anh vẫn chăm chú làm việc của mình. Khi ấy anh vẫn còn lạnh lùng với cô nhưng khoảng thời gian đó cô đã rất thân thiết với bà của anh

Nên anh có thấy khó chịu thì cũng không thể đuổi cục nợ là cô đi được vì bà anh đã xem cô như cháu gái ruột của mình.Đuổi cô đi thì có khi anh còn bị đuổi ra khỏi nhà trước

Hồi ấy cô rất thích nhìn anh làm việc, nhìn cái bóng dáng nghiêm túc đó thật sự rất đẹp nhưng dù vậy người năng động như cô sao chịu được khi cứ nhìn vào các dòng mã lập trình cứ chạy liên tục, nhìn vào chúng mà đầu cô cứ cảm thấy ong ong

Không để chuyện này tiếp tục diễn ra cô kéo anh ra khỏi phòng

" Không được, em trai em phải ra ngoài chơi"

" Buôn tôi ra" Hoắc Lăng hất tay Hoa Tiểu Mạn

Hoa Tiểu Mạn cũng không phải dạng vừa, cô la lớn

" Bà nội ơi, Hoắc Lăng không chịu ra ngoài chơi với cháu "

Bịt miệng cô lại, anh chịu thua

" Được rồi tôi đi "

Thế là Hoắc Lăng bị Hoa Tiểu Mạn kéo đi ra ngoài cổng, cô định dẫn anh tới chợ đêm chơi nhưng trước khi đi cô phải làm một nghi thức. Hoa Tiểu Mạn lấy điện thoại ra chụp một tấm hình có ảnh và cô gửi cho cha cô

Lợi ích lớn nhất mà khi ấy anh mang lại cho cô lúc đó chính là việc này. Lúc bấy giờ cô muốn ra khỏi nhà vào ban đêm chỉ có cách dẫn theo cha, còn giờ thì khoẻ rồi chỉ cần dẫn theo anh là được

Cô yêu cái cảm giác tự do tự tại không có phụ huynh dám sát, cái cảm giác mà bản thân có thể làm những gì mình muốn

Kéo theo anh cô tung tăng chạy khắp phố, cô mua cả đống đồ ăn đồ uống rồi cứ ăn một ít rồi lại đưa cho anh. Cho dù vậy anh vẫn cầm hết những đống đồ đó mà không nói lời nào

Có vẻ như Hoắc Lăng cũng đã nảy sinh tình cảm giành cho cô, cho dù không nói ra nhưng những hành động phá phách của cô đến cha cô cũng không chịu được nhưng anh chưa bao giờ trách mắng

" Em trai em trai phía trước có diễn xiếc kìa "

Cô kéo anh đến chổ diễn xiếc, hòa với dòng người cô cùng họ cười cùng vỗ tay hoan hô. Coi được một lát thì mọi người chen lấn khiến cô không thể thấy được mọi thứ phía trước, vẻ mặt cô cũng trở nên buồn tuổi

" Chúng ta đi thôi, chị không nhìn thấy phía trước được nữa "

Bỗng nhiên anh nhất bỗng cô lên, bế cô trên cánh tay của mình

" Xem đi "

Xoa đầu anh cô cười tươi

" Cảm ơn nhé em trai "

Một tay cô đặt lên đầu anh, một tay cô cổ vũ cho diễn viên xiếc. Thời điểm lúc đó cô còn chưa thích anh nên chỉ quan tâm đến những việc trên sân khấu mà không biết rằng tại khoảng khắc này tai của Hoắc Lăng đã đỏ rực vì ngại ngùng

Nhớ về kỷ niệm xưa nước mắt cô chảy dài, khoảng thời gian ấy cô thật vô tư

Tình yêu dù chưa đến nhưng cũng thật hạnh phúc, có Hoắc Lăng làm bạn, có cha mẹ che chở. Khi làm bất cứ việc gì đều có bọn họ giúp đỡ. Thật hạnh phúc

Kết thúc suy nghĩ, hồi ức của anh và cô đã chuyển đến cảnh cuối tháng 8 năm Hoa Tiểu Mạn 18 tuổi,khi mà cô sắp bắt đầu cuộc sống đại học của mình

Không còn ngày nào cũng chạy qua nhà Hoắc Lăng tìm anh chơi nữa mà Hoa Tiểu Mạn bị cha bắt ở nhà chuẩn bị đồ đạc cho năm học mới

Khi ấy trường đại học của cô và anh cũng gần nhau. Cô muốn đến trường trước để tham quan nhưng cha cô sợ cô sẽ phá banh trường trước khi nhập học nên không cho cô đi

Nhưng nếu ở yên trong nhà thì không phải tính cách của cô nên Hoa Tiểu Mạn đã kéo Hoắc Lăng đi đến trường cùng mình. Vì tính cách anh rất trưởng thành nên Hoa Hội đã cho cô đi

" Tiểu Lăng, nhờ cậu mà cha tớ cho đi chơi đấy! Không biết cậu có cái gì đáng tin mà cha tớ lại tin tưởng cậu vậy nhỉ?"

Vừa nói cô vừa khoát vai Hoắc Lăng cộng với bộ đồ tomboy của cô đang mặc làm cho trong mắt người ngoài thì họ không khác gì là hai anh em

" Hoa Tiểu Mạn,cô có thể thống nhất cách xưng hô được không? Lúc thì cô gọi tôi là anh lúc khác thì là em, vui vui thì gọi là bạn. Thực sự tôi không biết gọi cô là gì " Hoắc Lăng bỏ tay cô xuống

" Vậy cứ gọi là bạn đi, cứ coi như thưởng cho cậu vì cậu giúp đỡ tớ mấy tháng nay. Nhưng cậu cũng nên đổi lại cách xưng hô đi "

Hoắc Lăng nhanh chóng đồng ý

" Được "

Nhìn lại Hoa Tiểu Mạn cảm thấy thực ra anh đã muốn đổi cách xưng hô lâu lắm rồi nhưng chỉ vì ngại nên anh không chủ động đối mà thôi