Kết Hôn Bừa

Chương 17: Hoa cát cánh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



*Hoa cát cánh là loài duy nhất trong chi Platycodon, cát cánh nở hoa trông như chiếc chuông rộng và có nhiều màu như lam, tím và hồng. Với sức sống bền bỉ, loài hoa cát cánh biểu tượng cho lòng chung thủy, sự kiên định và trung thành. Loài hoa này hướng đến một tình yêu duy nhất và vĩnh cửu. Ý nghĩa cơ bản nhất của hoa cát cánh là tình yêu thầm lặng và bền bỉ.

Từ lúc sáng sớm, cô Dương đã đến gõ cửa nhà Dư Đàn.

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa đinh tai nhức óc vang lên.

Tối hôm qua, cô thức đêm nói chuyện với Bluewhale đến tận hai giờ sáng. Lúc này, Dư Đàn nào có thể mở nổi mắt, cô cứ thế đi chân trần bước xuống giường, đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra thì cơn buồn ngủ của Dư Đàn cũng gần như biến mất hết.

Có vài người họ hàng thân thích của cô như bác gái, dì, bà ngoại… đang đứng ở bên ngoài.

Cứu mạng với, làm sao mà tam cô lục bà* lại tới đây hết như thế này chứ!

*Tam cô lục bà có nghĩa là ba cô sáu bà, ở đây dùng để ám chỉ về những người nhiều chuyện.

Cô Dương còn chưa kịp nói gì với Dư Đàn thì bác gái đã đi vào nhà rồi quở trách về Dư Đàn: “Bây giờ đã là mấy giờ rồi đấy hả? Sao cháu vẫn còn ngủ được thế chứ?”

Bây giờ là mấy giờ rồi?

Bây giờ chỉ mới hơn sáu giờ thôi đấy, có được không hả!

Cô ngủ trong nhà mình thì trêu chọc gì đến ai cơ chứ?

Bác gái nói: “Chuyện ngày hôm qua ồn ào đến nỗi khiến cho bạn bè thân thích biết hết cả rồi, Dư Đàn à, sau này cháu còn phải lấy chồng nữa nhưng dù vậy thì cháu cũng sẽ bị người ta nói ra nói vào đấy.”

Dư Đàn biểu hiện mệt mỏi ra mặt, như kiểu vò đã mẻ không sợ rơi: “Vậy thì cháu không lấy chồng là được rồi chứ gì?”

Câu nói này của cô lập tức khiến căn phòng nhỏ trở nên ồn ào như ong vỡ tổ.

“Không lấy chồng sao? Vậy cháu định độc thân cả đời đấy hả?”

“Nói một câu khó nghe như thế này nhé, sau này đến lúc cháu chết cũng sẽ không có ai lo chuyện ma chay cho cháu đâu.”

“Đừng có học theo cái đám thanh niên lêu lổng kia, nếu không kết hôn thì về sau cháu sẽ hối hận đấy.”



Một người phụ nữ chẳng khác nào so với năm trăm con vịt.

Ba người đàn bà cũng đủ để tạo nên một vở kịch.

Câu này cũng không phải là có ý nói phụ nữ không tốt nhưng quả thực rằng phụ nữ rất ồn ào.

Bác gái thấy rằng cho dù nói thế nào đi chăng nữa thì Dư Đàn vẫn có vẻ rất thờ ơ, xem ra cũng không nghe lọt tai được bao nhiêu cho nên bà ta lại bắt đầu giảng đạo lý với cô Dương: “Mà cả cô nữa, sao cô với anh trai tôi cũng như vậy chứ, cứ mặc kệ để bọn trẻ chúng nó muốn làm gì thì làm à. Nói hủy hôn là hủy hôn luôn sao? Đã bao giờ chơi trò chơi gia đình chưa? Hôm qua, tôi đã khuyên hết nước hết cái mà cũng không khuyên nổi, Dư Đàn còn uống say như thế, thành ra cái dáng vẻ gì rồi hả? Anh trai tôi là một người tai mềm, sợ vợ nhưng cho dù vậy thì cô cũng không thể quá nuông chiều Dư Đàn như thế chứ.”

Dương Thiều Mỹ nghe thấy bác gái nói vậy thì thở dài một hơi. Lúc này, Dư Đàn cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, quay đầu nói với bác gái mình: “Bác có chuyện gì thì cứ nói thẳng với cháu là được rồi, đừng có nói mẹ cháu như vậy!”

Bác gái trừng mắt nhìn Dư Đàn: “Bác còn không được nói mẹ cháu nữa hay sao hả?”

Dư Đàn cãi lại: “Cháu nói không được nói thì chính là không được nói!”

Bác gái cũng nổi cơn tam bành lên, bắt đầu lời qua tiếng lại: “Dư Đàn này, cái tôi của cháu cũng lớn quá rồi đấy? Bác đây là bác gái của cháu nên mới có lòng tốt khuyên nhủ cháu, ấy thế mà sao cháu lại không cảm kích chút nào thế hả?”

Dư Đàn vẫn còn muốn cãi lại nhưng lại bị Dương Thiều Mỹ quát: “Được rồi, con xin lỗi bác gái con đi, bác ấy là bậc bề trên của con đấy.”

Mọi người đều rối rít khuyên nhủ Dư Đàn: “Cháu nói cháu xem, cái đứa bé này, tình tình của cháu cũng phải thay đổi đi thôi, nhanh nói xin lỗi với bác gái cháu đi.”

Dư Đàn ngạt thở giống như có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng vậy. Thế nhưng sau đó rốt cuộc cô vẫn mở miệng nói câu xin lỗi.

Bên tai cô ong ong tiếng nói chuyện ầm ĩ.

“Thật ra chuyện này vẫn có cách xoay chuyển được, ngày kết hôn các thứ đều quyết định hết cả rồi, thiệp mời cũng đã phát xong hết rồi, bây giờ mà để mọi người biết được chúng ta hủy hôn thì thật đúng là để cho người ta cười cho thối mũi.”

“Về chuyện đối nhân xử thế thì thằng bé Lục Ngạn này coi như cư xử cũng không tệ. Con người ấy mà, bất kể là ai thì ít nhiều gì cũng sẽ có một số khuyết điểm nhưng mà chẳng phải có câu tì vết không che được ánh ngọc đấy. Thằng bé này cũng thế, chút khuyết điểm này không thể che lấp đi được những ưu điểm của nó.”

“Hôm qua Dư Đàn cũng thật quá đáng mà, tình cảnh lúc đó bị con bé làm cho trở nên khó xử như vậy, trở nên như thế rồi thì cũng không tốt đối với ai cả. Thôi nào, có đôi vợ chồng trẻ nhà ai mà không gặp phải những chuyện gập ghềnh trắc trở chứ? Hai đứa các cháu cũng đã quen biết qua lại với nhau sáu năm rồi chứ ít ỏi gì, cả cuộc đời có mấy lần sáu năm cơ chứ?”

“Liệu cháu có thể cam đoan rằng người kế tiếp cháu tìm được có thể hơn được so với Lục Ngạn hay không? Cho dù không nên nói như vậy thì lúc cậu ta đi từ một kẻ nghèo kiết xác, chỉ có hai bàn tay trắng để rồi trở thành một đạo diễn nổi tiếng như bây giờ chẳng phải đều là cháu sát cánh ở bên cạnh cậu ta nhiều năm đến ngày hôm nay hay sao. Sao cháu lại không vơ vét chút ít gì hả, đến lúc đấy người chịu thiệt chính là cháu đó, cháu có biết hay không hả.”

“Bác nói này, cháu vẫn nên tìm một người hòa giải rồi mọi người của hai nhà cùng ngồi xuống nói chuyện lại với nhau.”

Dư Đàn bó tay toàn tập, cô cảm thấy mình giống như một quả bóng bay, bị người khác thổi căng lên rồi muốn nhào nặn như thế nào cũng được, chỉ cần một cái kim bé tý chọc nhẹ vào thôi cũng có thể nổ tung.

Trong thâm tâm cô như có một ngọn lửa đang rực cháy hừng hực. Đến cuối cùng cô cũng không nghe nổi những câu ngụy biện hoa mỹ kỳ quái kia. Dư Đàn đứng lên hét thật to: “Ai muốn gả cho Lục Ngạn thì người đó tự đi mà gả! Tôi thì yêu ai mà chả được! Mấy người cút ra khỏi nhà tôi mau lên!”

Vừa nói dứt lời, Dư Đàn đã đi thẳng vào phòng ngủ của mình luôn. Cô đóng mạnh cửa phòng lại tạo thành tiếng động rất lớn khiến cho cả căn phòng dường như lung lay hết cả lên.

Mấy người bên ngoài không khỏi lại bắt đầu trách mắng lần nữa.

Dư Đàn nằm sấp ở trên giường, cầm lấy gối lên che kín lỗ tai của mình lại. Giờ đây lòng cô tràn đầy cảm xúc tức giận, khó hiểu, bất đắc dĩ, không hiểu tại sao mấy người họ hàng này lại có tam quan lệch lạc như này.

Cũng đúng mà thôi, là do nhà cô thấp cổ bé họng nên ngoại trừ những chuyện trong nhà lông gà vỏ tỏi như thế này thì bọn họ cũng không thể bới móc ra được chuyện gì cả.

Dư Đàn bất chợt nhớ đến mẹ của Tạ Chi Dục là bà Nguyên Nghi.

Nguyên Nghi đã kết hôn nhiều lần như vậy rồi thế nhưng cho tới tận bây giờ lần nào bà ấy cưới cũng đều do bà ấy tự mình quyết định. Bà ấy không thèm quan tâm đến ánh mắt của bất kỳ ai.

Ở sâu trong thâm tâm mình, cảm xúc mà cô dành cho Nguyên Nghi là sự kính phục và ngưỡng mộ.

Bởi vì cô chắc chắn không thể làm được giống như Nguyên Nghi đã làm, đưa ra quyết định một cách thoải mái, quả quyết như vậy.

Tiếng ồn ào bên ngoài ngày càng giảm dần, có vẻ mấy người họ hàng kia đều đã đi khỏi đây.

Dương Thiều Mỹ đi đến gõ cửa phòng Dư Đàn, nói: “Dư Đàn, chuyện này mẹ đứng về phía con. Nhưng chúng ta đều là người trần mắt thịt, không thể trốn tránh khỏi thế tục. Con đừng nói những câu gì mà đại loại như rằng sau này sẽ không kết hôn nữa, mẹ cũng hi vọng rằng con sẽ tìm được một người thương con, yêu con, trân trọng và nâng niu con ở trong lòng bàn tay của họ.”

Dư Đàn nằm trong phòng vẫn không hề lên tiếng nói gì nhưng Dương Thiều Mỹ biết cô nghe thấy lời bà ấy nói.

“Được rồi, lần này mẹ tới đây cũng không phải vì muốn khiến cho con cảm thấy ngột ngạt. Có một số chuyện trước sau gì con cũng phải đối mặt với nó, cho dù không phải hôm nay thì cũng chính là ngày mai.” Dương Thiều Mỹ thở dài: “Vậy mẹ đi trước đây.”

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.

Dương Thiều Mỹ vừa rời đi thì căn phòng rộng chín mươi mét vuông đã ngay lập tức trở nên yên tĩnh.

Dư Đàn bỏ gối ra khỏi đầu mình.

Cô cảm thấy vô cùng bất lực, kể cả lúc hủy hôn thì cô cũng chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như thế này, cộng thêm việc bị mấy người họ hàng thân thích đến trách mắng lại càng khiến cô thấy lạnh lẽo đến thấu tim.

Bây giờ chỉ mới bảy giờ sáng.

Tâm trạng vui vẻ của Dư Đàn trong ngày hôm nay coi như đã bị phá hủy hoàn toàn.

Lúc này Bách Dung Dung gửi tin nhắn đến nói tối hôm qua cô ấy đi ngủ sớm giúp cô ấy có được một giấc ngủ đẹp.*

*Giấc ngủ đẹp hay còn gọi là beauty sleep, đây là giấc ngủ từ 10h đêm đến 2h sáng hôm sau.

Dư Đàn trả lời bằng một nhãn dán với biểu cảm gào khóc.

Bách Dung Dung ngay lập tức gọi video đến cho cô: “Bảo bối của tớ à, cậu vẫn ổn đấy chứ?”

Dư Đàn nói tâm trạng mình đang rất tệ. Sau đó, cô một năm một mười kể rõ không sót một chữ nào về chuyện kỳ lạ hiếm thấy của mình xảy ra vào lúc sáng sớm cho Bách Dung Dung nghe.

Đầu dây bên kia, Bách Dung Dung còn đang rửa mặt, nghe thấy chuyện cô kể thì vô cùng tức giận: “Đám họ hàng thân thích này nhà cậu có bị bệnh không vậy chứ? Tam quan của đám người này là kiểu gì vậy? Đàn ông khốn nạn ngoại tình trong tư tưởng như này mà còn muốn tha thứ sao? Đàn ông trên thế giới này chết sạch hết rồi hay sao chứ?”

Dư Đàn điên cuồng gật đầu: “Đúng đấy!”

Bách Đung Dung: “Nghe tớ nói này, cậu cứ coi đám người đó đang đánh rắm chó đi!”

Hai người bạn thân có cùng chung mối thù, trong chốc lát tâm trạng u ám của Dư Đàn trở nên sáng sủa, vui vẻ hơn.

Bách Dung Dung: “Chó ba chân mới khó tìm chứ đàn ông hai chân thì có gì khó tìm chứ?”

Dư Đàn liên tục gật đầu: “Đúng vậy!”

Bách Dung Dung: “Không phải chỉ là kết hôn thôi sao? Cậu tìm một người tốt hơn Lục Ngạn cho tớ! Sau đó, cậu dẫn người đó đến trước mặt đám thân thích “cực phẩm” kia khiến cho cả đám người đó ngậm chặt miệng lại! Khiến cho bọn họ không còn lời nào để nói nữa!”

Dư Đàn lại tiếp tục điên cuồng gật đầu với câu nói của Bách Dung Dung: “Đúng vậy!”

Bách Dung Dung: “Tớ đã tìm kiếm lựa chọn xong ứng cử viên cho cậu xem xét rồi. Người mà tớ tìm cho cậu chính là thanh mai trúc mã của cậu đấy, người này vừa có tiền lại vừa có sắc. Hai người các cậu một khi kết hôn thì thử hỏi có ai mà không ghen tị với cậu chứ!”

Dư Đàn lại điên cuồng gật đầu: “Đúng luôn!”

Vừa nói xong, cô ngay lập tức nhận ra điểm không thích hợp: “Không phải chứ, cái người thanh mai trúc mã mà cậu nói là ai đấy?”

Bách Dung Dung: “Còn có thể là ai hả? Chính là cái tên Tạ Chi Dục kia kìa!”

Dư Đàn lập tức lắc đầu: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”

Bách Dung Dung: “Sao lại không thể nào? Tớ thấy anh ấy thật sự rất quan tâm đến cậu mà. Cậu uống say sau khi tỉnh táo lại nhất định sẽ quên nhưng cậu đã xem ảnh tớ chụp cho cậu chưa đấy? Nhìn xem đây này, cái năng lực bạn trai này! Ôi cái năng lực hành động này! Trời ơi, cái năng lực thực hiện này!”

Dư Đàn vẫn lắc đầu: “Không được đâu, làm như vậy đến cả bạn bè bọn tớ cũng không làm được nữa đâu!”

Bách Dung Dung: “Làm bạn bè cái gì mà bạn bè chứ! Cứ làm vợ chồng đi cho tớ đi!”

Dư Đàn vẫn tiếp tục lắc đầu: “Tớ sẽ không làm vợ chồng với cậu ấy đâu!”

Bách Dung Dung: “Trước hết cậu đừng vội vàng từ chối như vậy, người ta có muốn cưới cậu hay không lại là chuyện khác đấy. Tớ thấy điều kiện của Tạ Chi Dục quả thật rất tốt, đốt đèn lồng cũng khó mà tìm ra, thật sự có thể bỏ xa Lục Ngạn đến tận mười vạn tám ngàn dặm đấy!”

Về điều này thì Dư Đàn lại hoàn toàn tán thành.

Bách Dung Dung: “Cậu nghĩ thử mà xem, nếu cậu thật sự kết hôn với Tạ Chi Dục thì như vậy không phải chỉ trong vòng một đêm cậu đã bay lên đầu cành cao biến thành phượng hoàng rồi à? Mặc dù nói như vậy có phần vô liêm sỉ một chút nhưng từ xưa đến nay phụ nữ dựa vào đàn ông để leo lên còn ít hay sao? Với cả, cậu cho rằng ai cũng có cơ hội như thế sao? Có vài người cho dù cơ hội đã bày ra đặt sẵn trước mặt nhưng họ vẫn không thể nắm bắt đấy thôi.”

Trong chốc lát, Dư Đàn nghẹn họng không trả lời được.

Cái miệng này của Bách Dung Dung đã từng giành được giải thí sinh xuất sắc nhất trong cuộc thi hùng biện ở trường đại học. Cho dù đã chết cô ấy cũng có thể nói thành sống được, quan trọng nhất là dù vậy nhưng cô ấy vẫn có thể khiến mọi người tâm phục khẩu phục.

Bách Dung Dung: “Thứ nhất, những chuyện liên quan đến Tạ Chi Dục cậu cũng biết rõ. Thứ hai, mọi người trong gia đình cậu ai cũng thích anh ấy. Các cậu hiểu rõ con người của nhau, nói một câu không dễ nghe thì dù cho sau khi cưới các cậu mỗi người một ngả thì dù thế nào cậu cũng không hề thiệt thòi chút nào cả. Cứ xem như đấy là góp gạo thổi cơm chung sống qua ngày thôi chứ sao.”

Tuyến phòng thủ trong lòng Dư Đàn bắt đầu thả lỏng.

Hai người vừa nói chuyện với nhau đã hơn nửa tiếng. Lúc này, Bách Dung Dung cuống cuồng đi làm, không tán gẫu với Dư Đàn nữa: “Buổi tối tớ đến tìm cậu, an ủi tâm hồn nhỏ bé yếu ớt bị tổn thương này của cậu.”

Dư Đàn đã xin nghỉ vài ngày, cũng không cần vội vàng đi làm.

Hai ngày trước, vì bận rộn lo liệu cho chuyện hôn sự mà cô bận bịu đến nỗi đầu tắt mặt tối, giờ đây đột nhiên lại được rảnh rỗi, cả người cô chợt cảm thấy vô cùng trống rỗng.

Đi ngủ cũng không ngủ được.

Dư Đàn xuống lầu mua một phần ăn sáng, sau đó ung dung đi dạo một vòng xung quanh công viên bên ngoài chung cư. Sau khi về đến nhà, cô xem đồng hồ thì thấy thời gian cũng vừa mới tới tám giờ rưỡi.

Thế này thì sao chịu nổi chứ?

Đi làm đi thôi.

Dư Đàn suy nghĩ một lát, thôi vẫn nên quên đi.

Mấy người đồng nghiệp cũng không biết chuyện cô hủy hôn, bây giờ đột nhiên lại đi làm thì thể nào mọi người lại muốn hỏi đông hỏi tây, quả thực không chịu nổi mà.

Thật chán quá đi.

Cô chịu đựng ròng rã cả buổi sáng, lướt điện thoại suốt hai tiếng đồng hồ nhưng cũng mới mười giờ rưỡi.

Trên bàn trà, bó hoa cát cánh vừa mới mua hồi đầu tuần cũng đã héo đi, nhiệt độ không khí cao, thời gian cắm hoa tươi cũng không được lâu. Dư Đàn ném những cành hoa kia vào thùng rác, nhớ đến chuyện mình vẫn nợ Tạ Chi Dục một bó hoa hồng leo.

Dư Đàn mở tủ lạnh ra, phát hiện trong tủ lạnh không có gì cả.

Thật ra cô rất thích tự mình xuống bếp làm chút đồ ăn thế nhưng chỉ sống một mình nên có đôi khi đồ ăn làm xong rồi đặt vào tủ lạnh cũng trở nên lãng phí. Sống cùng cha mẹ là chuyện không thể nào, mục đích cô sống một mình chính là do muốn có không gian riêng, không muốn bị cha mẹ lải nhải.

Mười một giờ trưa, Dư Đàn nấu một gói bún ốc thối có thêm cả trứng nữa.

Cô nhìn ngắm căn nhà lạnh lẽo như băng này, bất chợt trong đầu cô lại chợt vang lên những lời Bách Dung Dung vừa nói lúc sáng.

Thật là cô rất muốn tìm người góp gạo thổi cơm chung sống qua ngày mà.

Nhưng hôm qua vừa mới hủy hôn, hôm nay lại nghĩ đến chuyện tìm bừa một người để kết hôn, nghĩ lại thì cũng vớ vẩn quá mà.

Nhưng thuở nhỏ Dư Đàn đã có những suy nghĩ mơ mộng về hôn nhân. Cô nghĩ đến cảnh mỗi lần về nhà đều có thể cùng nhau rửa tay rồi cùng nhau nấu cơm canh với người nhà, sau khi hai người cơm nước xong xuôi thì lại cùng nhau ngồi trên ghế sofa xem ti vi. Vào đêm mùa đông thì cả hai lại cùng nằm trên một cái giường ôm nhau ngủ. Những chuyện nhỏ nhặt này tuy hết sức bình thường không có gì đặc biệt nhưng những chuyện đó lại chính là hạnh phúc giản đơn chân thật đối với cô.

Trong đời người đã từng có một lần xúc động thì sẽ có lần thứ hai.

Ăn uống no nê xong Dư Đàn ngồi xuống ghế sofa, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì.

Cô tìm kiếm một bộ phim có tựa đề là [Manchester bên bờ biển], một mình im lặng xem hết bộ phim, trong lòng cảm thấy trống trải.

Cô mở điện thoại lên, trong lúc vô thức lướt qua ảnh đại diện của Tạ Chi Dục.

Lần nói chuyện trước đó giữa hai người cách đây không lâu nên cô nhanh chóng tìm được anh ấy. Cô phát hiện ảnh đại diện và biệt danh của anh đều đã thay đổi. Lần này Tạ Chi Dục dùng thẳng tên của mình, ảnh đại điện là một con cá voi.

Đầu óc Dư Đàn nóng lên, trực tiếp gửi tin nhắn cho anh: [Này, hay là hai đứa chúng mình cố chịu đựng nhau mà sống đi.]

Một giây sau khi tin nhắn được gửi đi thì Tạ Chi Dục trả lời:

Tạ Chi Dục: [Ở bên cạnh tớ là cố gắng chịu đựng sao?]

Cô đã hiểu quá rõ tính cách của anh, thậm chí cô còn có thể tưởng tượng ra biểu cảm của anh lúc nói ra câu này vô sỉ như thế nào.

Con người Tạ Chi Dục này tuyệt đối sẽ vì kiêu ngạo tự mãn mà vênh váo tự đắc ấy vậy mà trái lại dù như thế nào anh vẫn chỉ có một biểu cảm đó là bình tĩnh không chút gợn sóng, cay nghiệt bắt bẻ lỗ hổng trong lời nói của người khác, khiến người đó nhìn nhận rõ hiện thực.