Kết Hôn Bừa

Chương 29: Hoa cẩm chướng



*Hoa cẩm chướng: Là một loài hoa thân thảo có nhiều màu sắc và biến chủng khác nhau trên khắp thế giới. Hoa cẩm chướng là loài hoa biểu trưng cho “Ngày của mẹ” trong văn hóa của nhiều nước trên thế giới. Truyền thống này do Anna Maria Jarvis - người sáng lập “Ngày của mẹ” ở Mỹ khởi xướng.

Dư Đàn vừa mới hớt hải tan tầm trở về, khuôn mặt in đầy vẻ mỏi mệt.

Tạ Chi Dục vốn định trêu cô đôi câu nhưng thấy hai má cô xị xuống tiu nghỉu như thể rất tội nghiệp, anh cũng không đành lòng chọc cô giận nữa.

“Yên tâm, anh chưa nói gì cả.”

Tạ Chi Dục chỉ tới sớm hơn Dư Đàn mấy phút, mới vừa nói chuyện với cô Dương được mấy câu thì bị kéo đi ăn bát chè này.

Anh nhận được cuộc gọi của cô Dương từ buổi trưa, dặn anh tối qua nhà ăn cơm, bảo là đã về đây lâu vậy rồi mà không thấy tới chơi gì cả.

Tạ Chi Dục vẫn luôn muốn đến đây nên đồng ý rất nhanh gọn và dứt khoát.

Dư Đàn từ từ thả lỏng tinh thần: “Thật chứ?”

“Ừm.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Tạ Chi Dục vẫn luôn là người cao quý, chỉ là một bát chè bình thường thôi nhưng ở trong tay anh, trông nó giống như thể một món sơn hào hải vị thượng hạng nào đó vậy.

Dư Đàn vừa tan làm về, lúc này cô đã đói đến mức bụng sôi lên ùng ục, thấy anh ăn ngon miệng như vậy, cô cũng tự đi múc cho mình một bát.

Bên chiếc bàn ăn nhỏ, hai người ngồi mặt đối mặt, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy đối phương, hễ không cẩn thận là chân còn va vào nhau.

Dư Đàn không cố ý né tránh, trái lại còn chủ động “bắt chuyện” với Tạ Chi Dục: “Đúng là khách quý chẳng mấy khi mới được gặp, lâu lắm rồi không gặp anh, mấy năm nay anh ở nước ngoài có ổn không?”

Cô Dương bưng đồ ăn ra nghe được đúng câu này. Bà nhìn Dư Đàn một cái, có vài lời không cố ý vạch trần cô.

Tạ Chi Dục ngồi bên kia bàn, biểu cảm vừa giống cười, lại vừa giống không cười, anh trả lời cũng không hề nghiêm túc: “Khoảng thời gian thiếu vắng em, anh luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.”

Dư Đàn ha ha: “Không ngờ anh nhớ em đến vậy đó!”

“Đương nhiên rồi, dù sao cũng đâu có mấy người có thể chọc giận anh như em.”

“Em làm gì mà chọc giận anh?”

“Em chọc giận anh thế nào em không biết à?”

“Không biết.”

Dư Canh bưng món ăn cuối cùng ra ngoài, thấy hai người đang ngồi đấu võ mồm với nhau y hệt như trước đây, không khác gì cả.

Chẳng mấy khi mới được một bữa toàn đồ ăn ngon, Dư Canh lấy chai rượu đế cất kỹ ra, nở nụ cười chất phác, nháy mắt ra hiệu với Tạ Chi Dục: “Cháu có muốn làm một chén rượu trắng không?”

Chén rượu đế đầu tiên trong đời Tạ Chi Dục là do Dư Canh xúi uống.

Tạ Chi Dục chưa kịp trả lời, Dư Đàn đã không chịu: “Ba, ba bảo người ta uống rượu làm gì?”

Nói rồi, cô quay qua cảnh cáo Tạ Chi Dục: “Anh không được uống!”

Lúc này, cô Dương cũng đã dọn dẹp xong đi ra ngoài, thấy Dư Canh định uống rượu, bà biến sắc: “Uống uống uống, ông chỉ biết uống cái của nợ ấy thôi! Tôi chẳng hiểu nổi rốt cuộc thứ này thì có gì ngon lành. Hễ cứ rượu vào là lại lời ra.”

Dư Canh cầm chén rượu nhỏ và bảo: “Tôi chỉ uống một chén thôi, chỉ uống một chén thôi.”

Cô Dương nói: “Ông thích uống thì cứ uống đi, uống chết rồi đừng có tìm tôi.”

Cuối cùng, Dư Canh vẫn không quên rót cho Tạ Chi Dục một chén.

Chỉ có điều, thứ lời hoang đường “chỉ uống một chén” mà đàn ông nói chẳng bao giờ đáng tin. Không làm nửa lít trở lên thì đúng là có lỗi với cả bàn đồ ăn ngon tối nay.

Rượu đã bày trước mặt Tạ Chi Dục, anh ngẩng đầu lên nhìn Dư Đàn một cái.

Dư Đàn ngoảnh mặt đi, mặc kệ anh.

Hành động này ở trong mắt Tạ Chi Dục có nghĩa là ngầm đồng ý. Anh bèn cầm chén rượu lên, chủ động cụng chén với ông Dư.

Dư Canh thích uống rượu với Tạ Chi Dục, hai người họ cách nhau một thế hệ nhưng ngồi chung với nhau thì lúc nào cũng có chuyện nói mãi không hết.

“Hai người uống ít thôi.”

“Hai người uống ít thôi.”

Dư Đàn và cô Dương gần như đồng thanh nói.

Cô Dương bất giác liếc nhìn Dư Đàn một cái, Dư Đàn không để ý tới ánh mắt của mẹ, cô đang bận cố hết sức đánh mắt ra hiệu với Tạ Chi Dục.

Dư Đàn ghét nhất là đàn ông say rượu, Tạ Chi Dục cũng không phải trường hợp ngoại lệ. Anh không uống tới mức say bí tỉ nhưng uống xong rất thích quấn lấy người khác, đáng ghét hết cỡ.

Dư Đàn mặc kệ Tạ Chi Dục. Lúc này, cô mới nhìn bàn cơm đầy ắp những món cô thích, bắt đầu ăn nhanh như gió.

Nhà bọn cô ăn cơm không có quá nhiều phép tắc, cô Dương cũng thích vừa ăn vừa kể một số chuyện dưa lê dưa chuột thú vị, chẳng hạn như dạo này trong trường có chuyện này chuyện nọ, ngày mai lại phải đi họp hay là phải làm gì đó. Hầu như chuyện nào Dư Đàn cũng luôn nghe rất hào hứng, thỉnh thoảng còn đáp lại đôi câu.

Cô Dương nói năm nay dạy xong khóa mười hai cuối cùng này, bà sẽ không dạy học sinh cuối cấp nữa, năm nào bà cũng nói câu này nhưng sang năm học sau, bà sẽ vẫn dạy học sinh lớp mười hai như thường.

“Lớp mẹ có một đôi yêu nhau, một em là học sinh giỏi top đầu, một em là học sinh bét lớp.” Cô Dương nói: “Mẹ gọi hai em ấy tới nói chuyện.”

Dư Đàn chẹp một tiếng: “Mẹ lại chia uyên rẽ thúy nữa rồi.”

Cô Dương nói: “Con sai rồi, mẹ bảo em học giỏi phải kèm cho em học kém, nếu lần tới, kết quả thi tháng của em học kém có tiến bộ thì mẹ sẽ không nói chuyện này cho người nhà của hai em biết.”

Dư Đàn lập tức hăng hái hẳn lên: “Ôi trời, mẹ à, sao hồi nay mẹ lại sáng suốt vậy chứ!”

“Mẹ biết rồi, không thể chia uyên rẽ thúy nổi đâu, càng chia rẽ thì các em ấy lại càng dính lấy nhau.”

Dư Đàn đồng ý.

Tạ Chi Dục ngồi đối diện nhìn Dư Đàn, nở nụ cười chẳng rõ là có ý gì.

Cô Dương cười, hỏi Tạ Chi Dục: “Con thấy mẹ làm đúng không?”

Tạ Chi Dục rất thoải mái: “Con ủng hộ cách làm của cô Dương cả hai tay luôn.”

Cả bàn ăn chỉ có mình Dư Đàn không hiểu ẩn ý của cô Dương.

Dư Đàn hỏi: “Vậy rồi em học dốt kia có tiến bộ không ạ?”

Cô Dương nói: “Có chứ, tiến bộ hơi bị nhanh luôn đấy, lần thi tháng vừa rồi còn lọt vào tận top một trăm cơ.”

Dư Đàn cảm khái: “Quả nhiên! Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại.”

Không khí gia đình ấm áp mà giản dị này là một điều xa xỉ đối với Tạ Chi Dục.

Phải nói rằng, từ nhỏ, đương nhiên mọi khoản ăn mặc chi tiêu của Tạ Chi Dục đều tốt hơn Dư Đàn gấp cả trăm lần, cả nghìn lần. Thế nhưng anh lại thường xuyên phải ngồi ăn một mình giữa bàn cơm lạnh lẽo, cả bữa cơm chỉ nghe thấy tiếng bát đũa va chạm giữa phòng ăn rộng lớn. Ba mẹ bộn bề nhiều việc, rất khó có thể cùng ngồi chung với nhau. Tới khi Tạ Chi Dục bắt đầu hiểu chuyện thì tình cảm của ba mẹ lại tan vỡ.

Hồi bốn tuổi, Tạ Chi Dục còn chưa biết gì thì ba mẹ đã bắt đầu kiện tụng ly hôn.

Hồi năm tuổi, Tạ Chi Dục bị Nguyên Nghi đưa từ Hồng Kông về đại lục, đối mặt với môi trường xa lạ, anh hoàn toàn không sợ hãi nhưng lại rất bài xích. Đối với Tạ Chi Dục, đó gần như là khoảng thời gian tăm tối nhất trong cuộc đời. Anh còn nhỏ như vậy bị bắt phải thích nghi với môi trường hoàn toàn mới. Ba không ở bên cạnh, mẹ thường xuyên không về nhà ngủ, lúc nào bà ngoại cũng ngồi chơi bài, anh ghét dì giúp việc trong nhà rồi không chịu ăn miếng cơm nào.

Lần đầu tiên Tạ Chi Dục tới làm khách ở nhà Dư Đàn cũng là năm anh năm tuổi. Nguyên Nghi phải đi nước ngoài một chuyến nên giao con trai cho mẹ mình chăm sóc.

Mọi người đều biết, suốt cả ngày bà ngoại Tạ Chi Dục không bao giờ rời khỏi bàn chơi bài, cũng hoàn toàn không quan tâm tới đứa cháu ngoại bỗng nhiên tới đây ở này. May mà khi đó có Dư Đàn, Dư Đàn kéo Tạ Chi Dục về nhà cô ăn cơm.

Đó là lần đầu tiên Tạ Chi Dục biết người ta có thể nói chuyện sang sảng quanh bàn cơm, trong nhà cũng có thể có tiếng cười đùa vui vẻ, hóa ra ba mẹ cũng có thể cùng nấu cơm, rửa bát với nhau.

Có lẽ cô nhóc Dư Đàn năm tuổi sợ Tạ Chi Dục ngại ngùng nên liên tục gắp đồ ăn cho cậu: “Tiểu Chi Chi, đây là món sườn xào chua ngọt tớ thích nhất, ba tớ nấu ngon hơn mẹ tớ, hôm nay là ba tớ làm đấy, cậu có lộc ăn rồi!”.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Tạ Chi Dục rất ghét Dư Đàn gọi cậu là Tiểu Chi Chi nhưng cậu cũng chỉ cho phép cô nhóc gọi mình như vậy.

“Tiểu Chi Chi, sau này cậu nhớ tới nhà tớ ăn cơm thường xuyên nhé.”

“Tiểu Chi Chi, cậu đừng bí xị thế mà, mấy ngày nữa là mẹ cậu sẽ về thôi.”

“Tiểu Chi Chi, hôm nay ở nhà trẻ làm bánh quy đấy, tớ cố ý giữ lại không ăn để mang về cho cậu này.”

“Tiểu Chi Chi, sau này cậu có học chung tiểu học với tớ không? Mẹ tớ nói nhà trẻ của cậu đắt lắm, tớ không học nổi đâu.”

“Tiểu Chi Chi, chúng ta làm bạn tốt của nhau cả đời nhé.”

...

Bên dưới bàn ăn, đầu gối của Dư Đàn bỗng bị một lòng bàn tay ấm áp bọc lại, cô giật mình, trừng mắt nhìn Tạ Chi Dục ngồi đối diện.

Hôm nay cô mặc váy bò ôm sát dài vừa qua đầu gối nên lúc ngồi xuống, váy bị kéo lên, lộ ra đầu gối tròn tròn, đầy đặn.

Tạ Chi Dục biếng nhác cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, hai gò má trắng trẻo ửng hồng hơi men. Lòng bàn tay của anh vẫn đang bao lấy đầu gối của cô, thậm chí còn dùng ngón tay nhấn nhẹ một cái.

Dư Đàn mở miệng: “Tạ Chi Dục, anh uống nhiều rồi đấy à?”

Cô muốn gạt tay của anh ra, không ngờ lại bị anh giữ chặt lại, nắm chặt lấy lòng bàn tay cô.

Tạ Chi Dục nói mình uống không nhiều, chỉ mới uống hai chén thôi, cùng lắm là hai lạng rượu đế.

Mặt anh tỉnh bơ nhưng ở bên dưới, tay anh vẫn nhẹ nhàng cầm tay Dư Đàn, không chịu thả ra.

Dư Đàn rất sợ bị ba mẹ ngồi bên cạnh phát hiện ra nhưng lại không rút tay ra khỏi tay của Tạ Chi Dục nổi, mặt cô đỏ bừng, khéo không biết lại tưởng là cô uống nhiều rượu.

Tức quá.

Cô co chân lên định đá Tạ Chi Dục nhưng lại thành ra là dê tự chui vào miệng cọp, vừa hay đúng ý của anh, bị anh tóm được.

Dư Đàn không dám mạnh tay mạnh chân, đành phải ra hiệu bằng mắt. Cô lườm Tạ Chi Dục, đang định nổi cáu thì mu bàn tay cô chạm phải một thứ cưng cứng lành lạnh. Tạ Chi Dục bỏ thứ đó vào lòng bàn tay của Dư Đàn, nhìn xoáy vào mắt cô rồi mới buông cô ra.

Gần như ngay khi Tạ Chi Dục vừa buông ra, Dư Đàn lập tức rút tay về. Không biết trong lòng bàn tay có thứ gì, cô cầm lên xem thử.

Không ngờ lại là một chiếc nhẫn.

Một chiếc nhẫn đơn giản, không hề có chút trang trí gì, phổ thông đến mức không thể phổ thông hơn được nữa.

Dư Đàn không kịp nhìn nhiều, cất vào túi váy trước rồi tính sau.

Dư Canh không giỏi quan sát, lại mê rượu, chỉ nghĩ tới chuyện rủ rê Tạ Chi Dục uống thêm chén nữa.

May là có cô Dương ngăn lại đúng lúc: “Dư Canh, ông đủ chưa!”

Tạ Chi Dục uống nốt giọt rượu cuối cùng trong chén, cũng nói mình đã uống đủ rồi.

Hai người đàn ông uống rượu xong còn phải ăn thêm một ít cơm nữa. Dư Đàn và cô Dương cùng nán lại bàn cơm ăn cơm với họ, tiện thể trò chuyện một chút.

Họ chuyện trò vui vẻ một hồi, không hiểu sao lại nhắc tới chuyện bê bối của Dư Đàn.

Cô Dương nhắc tới người kia với vẻ giận dữ: “Đừng tưởng mẹ không xem mấy tin tức kia nhé. Hiện giờ ai ai cũng biết chuyện Lục Ngạn đạo tác phẩm cả rồi. Chó đạo văn như gã mà là người trong giới học thuật bọn mẹ chắc chắn sẽ bị cười chê tới chết mới thôi.”

Dư Canh ngồi bên cạnh thở dài, tranh thủ lúc cô Dương không chú ý lại lén lút rót thêm cho mình một chén rượu nữa.

Cô Dương càng nói càng hăng: “Buồn cười nhất là đám họ hàng nhà mình giờ cũng đứng về phía mẹ rồi, bọn họ còn bảo là may mà Dư Đàn không lấy hạng người như gã.”

“Mẹ, đừng nói nữa.”

“Được được, không nói nữa, mẹ đi rửa bát đây.”

“Mẹ, để con giúp mẹ.”

Tạ Chi Dục cũng định đứng dậy nhưng anh bị Dư Canh giữ chặt lại: “Ngồi xuống đây một chút, hai chúng ta làm thêm chén nữa đi.”

“Ba à, đừng mê rượu như thế.”

Dư Canh cười: “Cháu gọi ba thuận miệng thật đấy nhỉ.”

Tạ Chi Dục lại cố ý gọi thêm một lần nữa.

Dư Canh say rượu có vẻ khôn khéo hơn bình thường, ánh mắt cũng đầy hăng hái: “Đừng, trước tiên cháu phải nghĩ rõ xem rốt cuộc cháu gọi tiếng “ba” này là với tư cách gì nào?”

“Chú muốn cháu gọi với tư cách gì ạ?”

“Cái này thì phải xem cháu rồi.” Dư Canh đặt chén rượu xuống, liếc nhìn về phía phòng bếp rồi quay lại, nghiêm mặt bảo với Tạ Chi Dục: “Thằng nhóc nhà cháu có phải vụng trộm giấu giếm cô chú để ở bên Cá con rồi phải không? Tối qua, mẹ con bé đã nhìn thấy rồi.”

Tạ Chi Dục đã hứa với Dư Đàn anh sẽ không nhiều lời rồi nên anh chỉ cười, cũng tự rót thêm cho mình một chén.

Dương Thiều Mỹ là người thông minh, từ tối qua bà đã biết Tạ Chi Dục và Dư Đàn đang ở bên nhau, cho nên hôm nay bà mới cố ý gọi cả hai tới đây để tiện làm rõ suy đoán trong lòng bà.

Thế nhưng, Dương Thiều Mỹ có tính đằng trời cũng không tài nào tính được tới chuyện Dư Đàn và Tạ Chi Dục đã đi làm giấy đăng ký kết hôn rồi.

Dư Canh nói: “Cô Dương vẫn luôn rất thích cháu, chuyện này thì chắc cháu biết rồi.”

Tạ Chi Dục đáp với thái độ kính trọng: “Dạ, cháu biết ạ.”

Dư Canh: “Cá con mới vừa từ hôn đã ở bên cháu, thú thực chuyện này thực sự không thỏa đáng đâu. Đầu óc con bé này thiếu suy nghĩ lắm, làm gì cũng mơ mơ màng màng nhưng mà Chi Dục à, cháu không thể hồ đồ được.”

Tạ Chi Dục gật đầu: “Dạ.”

Chẳng mấy khi mới thấy anh trở nên chín chắn như vậy, mặt mày lộ rõ sự khí khái, anh đứng thẳng người lên nghe người lớn dạy bảo.

Dư Canh thích nhất dáng vẻ này của Tạ Chi Dục, lúc đùa ra đùa nhưng lúc nghiêm túc thì cũng nghiêm túc hơn bất kỳ ai.

Có những lời chỉ cần nhắc sơ qua như vậy thôi, người thông minh nghe sẽ hiểu.

Dư Canh vỗ vai Tạ Chi Dục: “Cháu và Cá con phải suy nghĩ cho kỹ. Hai đứa đã ở độ tuổi này rồi, hơn nữa lại còn có mối quan hệ lâu năm như vậy, nếu ở bên nhau được thì tốt, nếu không được thì cũng đừng để đến mức ầm ĩ.”

“Cháu hiểu.”

“Thực ra, bên phía nhà chú thì vẫn còn dễ nói chuyện đấy, quan trọng là phải xem bên phía nhà cháu. Mẹ cháu… Có khả năng mẹ cháu sẽ không ưa nhà chú đâu.”

“Chuyện này xin chú cứ yên tâm. Cháu có thể tự làm chủ được chuyện của chính mình.”

Dư Canh lắc đầu: “Lúc hẹn hò yêu đương thì tùy hai đứa thôi nhưng đến lúc bàn chuyện cưới hỏi thật thì sao? Cô chú không muốn lại phải nhìn thấy Dư Đàn chịu thêm một chút ấm ức nào nữa.”

Tạ Chi Dục liên tục cam đoan, chẳng mấy khi mới thấy anh nghiêm túc như vậy, thành thử chính Dư Canh lại không biết phải nói gì.

“Chú đi nhà vệ sinh một chút, lát nữa ra lại tiếp tục.” Dư Canh nói.

Trong nhà ăn chỉ còn lại một mình Tạ Chi Dục.

Trong bình hoa trên bàn có cắm một bó cẩm chướng, hoa này là lúc đến, Tạ Chi Dục cố ý mua tặng cho cô Dương.

Tạ Chi Dục cầm chén rượu lên, thong thả nhấp một ngụm.

Đối với Dư Đàn, kết hôn là chuyện nhất thời kích động nhưng Tạ Chi Dục thì không. Anh biết rất rõ điều mình muốn là gì, cả đời này anh không hề có ý định buông bỏ. Yêu đương thì yêu đương nhưng nếu chuyện kết hôn chớp nhoáng bị cô Dương biết, e là Tạ Chi Dục cũng phải mướt mồ hôi.

Chiếc điện thoại để trên bàn rung lên, màn hình bật sáng.

Là điện thoại của Dư Đàn.

Điện thoại đang ở ngay trước mặt Tạ Chi Dục. Có người gửi tin nhắn tới, Tạ Chi Dục không nhìn thấy rõ mấy chữ đầu lắm.

Mang theo một chút men say, Tạ Chi Dục cầm điện thoại của Dư Đàn lên, thuần thục mở khóa màn hình bằng dãy số ngày sinh của cô, sau đó nhìn thấy rõ nội dung của dòng tin nhắn.

Đó là tin nhắn từ một số lạ, viết: [Dư Đàn, anh là Lục Ngạn. Hiện tại tất cả mọi người đều không tin anh, em có tin anh không?]

Tạ Chi Dục híp mắt rồi nhếch môi nhắn lại: [Tin con mẹ nhà anh.]