Kết Hôn Bừa

Chương 31: Hoa ly trắng



*Hoa ly trắng: Còn được gọi với các tên khác như hoa loa kèn, hoa huệ tây, hoa bách hợp,... Hoa ly trắng có cánh trắng, nhị vàng, mùi hương đậm đà, thời gian giữ được độ tươi sau khi cắt khoảng sáu đến mười ngày. Người Trung Quốc thường tặng hoa ly trắng để chúc phúc cho các cặp vợ chồng trẻ thay cho lời chúc trăm năm hòa thuận, xuất phát từ tên gọi “bách hợp” của loài hoa này.

Say nhưng cũng không phải là hoàn toàn say.

Đàn ông say rượu chỉ say ba phần mười nhưng lại diễn đến mức khiến bạn phải rơi lệ.

Lần đó, Tạ Chi Dục ôm cột điện không chịu buông tay, Dư Đàn lạnh mặt bước tới trước mặt anh. Cô giận lắm rồi, đêm hôm khuya khoắt lén la lén lút chui ra khỏi chăn, chịu gió lạnh thổi suốt cả dọc đường, tóc mái cắt ngang trán còn bị gió thổi ngược xù lên.

Trong ấn tượng của cô, hôm ấy thời tiết cũng như thế này, tiết trời đượm sắc thu, nhiệt độ buổi tối thấp hơn ban ngày rất nhiều, đi ra ngoài phải mặc thêm áo khoác.

Dư Đàn không biết Tạ Chi Dục suy nghĩ như thế nào, cũng không đoán ra được anh đang suy nghĩ gì, lại càng không muốn thử suy đoán. Trong cách nhìn của Dư Đàn, đôi khi Tạ Chi Dục cực kỳ kỳ quặc, anh lạnh nhạt với cô tới tột độ, cứ y như thể một người xa lạ.

Khoảng thời gian đó, dường như Tạ Chi Dục cố ý giữ khoảng cách với cô, hoàn toàn không cho cô tới gần anh, thậm chí nhìn thấy cô là lại đi cách ra thật xa.

Thế nhưng, khi anh uống say, đám bạn bè của anh lại gọi điện cho cô bảo anh Dục cần cô tới đón.

Dư Đàn bước tới véo tay Tạ Chi Dục một cái thật đau, hỏi anh: “Không phải cậu muốn tránh xa tớ sao? Sao lại bảo tớ tới đón cậu? Với lại, đàn chị hoa khôi trường kia của cậu đâu rồi? Sao cậu không bảo người ta tới đón cậu ấy?”

Tạ Chi Dục nghe thấy giọng của Dư Đàn, anh quay đầu lại. Đôi mắt tỉnh táo đó nhìn cô, chẳng có vẻ gì là say cả, anh nhìn cô cứ như thể chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấu cô.

Với ngoại hình được mọi người yêu thích như của Tạ Chi Dục, mới vừa vào trường không lâu, anh đã trở thành người nổi tiếng trong trường, có một số bạn nữ nghe danh bèn tới cửa lớp thử xem trộm anh một cái rồi đỏ mặt tía tai bỏ đi.

Ở độ tuổi mới vừa bắt đầu biết yêu, các bạn nữ trong lớp của Dư Đàn thường xuyên bàn tán về Tạ Chi Dục. Một mặt, Dư Đàn cảm thấy vui vẻ, mặt khác, cô lại cảm thấy trong lòng trống vắng khá nhiều. Thế nhưng, đúng vào lúc này, Tạ Chi Dục lại thường xuyên lạnh nhạt với cô.

Dư Đàn không hiểu lắm, muốn giữ Tạ Chi Dục lại hỏi chuyện đàng hoàng xem có phải cô làm gì đắc tội anh hay không? Thế nhưng cô đã sớm nghe được một ít phong thanh, nghe nói đàn chị hoa khôi trường tỏ tình với Tạ Chi Dục ở trước mặt mọi người, anh không từ chối cũng không đồng ý, mọi người ngầm công nhận họ là một đôi.

Dư Đàn hiểu ra, Tạ Chi Dục cũng sẽ thích một ai đó, anh cũng sẽ yêu đương, không thể nào mãi mãi chỉ cãi nhau ầm ĩ với cô được. Khoảng thời gian đó, Dư Đàn cảm thấy hụt hẫng lạ lùng, tinh thần có phần mất tập trung, trong lòng cô bện một con rối Tạ Chi Dục, âm thầm cầm kim đâm vào người anh.

Tạ Chi Dục mang theo vài phần men say, giọng khàn khàn hỏi Dư Đàn: “Đàn chị hoa khôi trường gì cơ?”

Dư Đàn nói với giọng quái gở: “Đừng có mà giả vờ giả vịt nữa, trong trường đã đồn ầm lên rồi, có người tỏ tình với cậu trước mặt mọi người, cậu còn không từ chối người ta.”

Tạ Chi Dục cong môi cười, mặt ửng đỏ, nói với điệu bộ khá ngây thơ: “Cậu biết lúc đó tớ nghĩ gì không? Tớ nghĩ nếu Cá nhỏ tỏ tình với người ta mà bị người ta từ chối trước mặt mọi người thì có phải sẽ khó chịu chết mất không? Chắc là sẽ một mình lén la lén lút trốn vào một góc ngồi khóc nhỉ?”

Với tính cách của Tạ Chi Dục, nếu không phải người anh thích thì đương nhiên anh muốn từ chối. Thế nhưng, nghĩ đến Dư Đàn, góc nhỏ dịu dàng trong lòng anh lại không sao kìm chế nổi. Thế là những lời tàn nhẫn đã ra tới miệng rồi lại lặng lẽ nuốt xuống, chẳng qua là tới khi những người đứng hóng chuyện đã tản đi hết rồi, anh mới nói với đàn chị kia rằng: “Xin lỗi, tôi thích người khác rồi.”

Đàn chị cũng là người hiểu chuyện: “Được, nếu cậu đã thích người khác rồi thì tôi sẽ không dây dưa đến cùng nữa. Có thể nói cho tôi biết bạn nữ cậu thích là thần thánh phương nào không?”

Tạ Chi Dục lắc đầu. Không thể nói.

Anh rất sợ để lộ ra một chút phong thanh, trường học sẽ trông gà hoá cuốc, học sinh đều thích buôn chuyện, cuối cùng sẽ hại Dư Đàn trở thành đề tài buôn chuyện của người khác.

Không chịu tới gần Dư Đàn là cách Tạ Chi Dục tự đứt đuôi để giữ mạng.

Tạ Chi Dục chưa từng giải thích với Dư Đàn về chuyện vì sao những năm đó lúc nào anh cũng tránh né cô, bởi vì ngay cả hô hấp của cô cũng khiến anh cảm thấy “không chịu nổi”.

Anh còn có thể làm thế nào được nữa? Khoảng thời gian ấy, phản ứng của cơ thể rất rõ ràng, hễ nhìn thấy cô ở trước mặt là adrenalin trong người lập tức tăng vọt. Bên tai là những lời giải thích mông lung của các bạn nam, bạn nữ nào xinh, bạn nữ nào sờ thì mềm, bạn nữ nào hôn thì ngọt.

Trong đầu Tạ Chi Dục chỉ có mình Dư Đàn, hễ nghĩ đến cô là lại có phản ứng.

Trong đêm, anh cũng chỉ nghĩ đến cô.

Lần uống say đó, Tạ Chi Dục thực sự không nhịn nổi, rất muốn hôn Dư Đàn, anh từ từ tới gần, cuối cùng đưa tay vuốt tóc mái ngang trán dựng ngược của Dư Đàn xuống, cà lơ phất phơ nói: “Này, sau này nếu như cậu thực sự không tìm được ai để lấy thì nhớ gọi điện cho tớ, tớ cưới cậu. Với quan hệ của hai chúng ta thì có ở bên nhau cả đời cũng không thành vấn đề.”

Dư Đàn hừ khẽ một tiếng, gạt bàn tay của anh đi: “Cút đi, tớ có lấy ai cũng sẽ không lấy cậu đâu. Tạ Chi Dục, tớ thực sự rất ghét dáng vẻ này của cậu.”

Cô ghét anh xem tình cảm như trò đùa.

Nhưng hiện tại, không ngờ họ lại thực sự đã kết hôn chớp nhoáng và trở thành một đôi.

Vốn Dư Đàn còn hơi kiêng dè một chút, muốn giữ khoảng cách với Tạ Chi Dục. Thế nhưng, dựa vào tình hình tối hôm nay có thể thấy, ngay cả cô Dương và ông Dư đều biết về mối quan hệ của họ, họ không cần phải giấu giếm làm gì nữa.

Họ là vợ chồng, vợ chồng được pháp luật công nhận bằng giấy trắng mực đen.

Cho dù trong lòng Dư Đàn vẫn chưa thể thay đổi nhanh như vậy nhưng cô phải từ từ học cách làm quen với mối quan hệ này.

Đâu thể mới kết hôn chưa được bao lâu đã ly hôn đúng không?

Dư Đàn sợ tới lúc đó cô Dương sẽ thực sự không nhận cô con gái này nữa mất.

Sau khi trải qua một cuộc tình tệ hại, hiện tại Dư Đàn không còn bất kỳ hơi sức nào để suy đoán gì nữa. Cô chỉ biết rằng lúc ở bên Tạ Chi Dục, cô thấy rất thoải mái, không cần phải đoán ý của anh, ở trước mặt anh cũng không cảm thấy câu nệ. Nếu cứ thế sống hết cả đời với Tạ Chi Dục thì cô thấy cũng không hề có vấn đề gì.

Còn tình yêu với chẳng tình báo, cô mất tận sáu năm cũng chẳng hiểu nổi, giờ cô lười chẳng muốn băn khoăn chuyện này nữa.

Xe đậu dưới một gốc cây to trong bãi đậu xe.

Khu vực này là khu đô thị cũ, các cây ngô đồng ở đây vừa to vừa cao, mọc sát nhau như rừng, in đậm dấu ấn lịch sử. Những chiếc đèn ven đường sáng lên, ánh đèn màu cam hòa cùng với biển lá ngô đồng màu vàng cực kỳ dễ dàng tạo thành cả một bối cảnh rộng lớn. Trước đây, Dư Đàn chỉ từng thấy một vài đôi yêu nhau đứng ôm hôn nhau dưới tán cây ngô đồng, hại cô xấu hổ phải ngoảnh mặt đi kẻo làm phiền người ta.

Dư Đàn không khởi động được xe bèn mặc kệ luôn. Cô nhìn Tạ Chi Dục một lúc rồi không nhịn được cười.

Thật đúng là ngây thơ.

Chẳng mấy khi mới thấy Tạ Chi Dục thoải mái như vậy, anh vốn có ngoại hình sáng sủa, suy nghĩ lại cực kỳ tinh tế. Cô Dương cũng từng nói, cậu bé Tạ Chi Dục này nhạy cảm hơn Dư Đàn rất nhiều.

Hôm nay nhận được sự tán thành của ba mẹ, Tạ Chi Dục dung túng cho phép bản thân uống nhiều mấy chén. Tửu lượng của anh đương nhiên không tệ tới mức ấy, mới đầu anh chỉ uống trộm rượu cùng với ông Dư, sau đó mấy năm qua ở nước ngoài, hầu như lúc nào anh cũng rượu vào thuốc lá không rời tay.

Có lẽ là cảm thấy trong xe quá bí bách, Tạ Chi Dục hạ cửa sổ xe xuống, tì khuỷu tay tì lên cửa sổ xe, đỡ lấy đầu, lười biếng tựa người ở đó nhìn Dư Đàn. Thấy Dư Đàn nhìn sang, anh bèn chỉ ngón tay vào môi của mình, lập tức nhắc nhở cô: “Hôn anh đi.”

Cả ở trong lòng lẫn ngoài miệng, Dư Đàn đều đã lôi tổ tông mười tám của Tạ Chi Dục ra mắng một trận, Tạ Chi Dục vẫn không giận, chỉ hỏi: “Có sức mắng chửi người thì em hôn anh sớm đi chẳng phải là xong sao?”

Lúc anh nói câu này, trông chẳng có vẻ gì là say cả, dáng vẻ tính toán khôn khéo quả đúng là một gian thương lão luyện.

Dư Đàn tức đến nỗi thở hổn hển, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, cô đưa tay túm cổ áo của Tạ Chi Dục, chuẩn bị áp tới hôn anh một cái cho qua chuyện. Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, ngay khi cô nghiêng người tới, Tạ Chi Dục cũng đồng thời bóp chặt eo cô. Anh ngậm cánh môi cô, khẽ dỗ dành: “Lại đây, ngồi ở chỗ của anh đi.”

“Không!”

Lúc này đâu còn cơ hội để Dư Đàn từ chối nữa.

Không gian trong xe này rộng hơn những chiếc xe bình thường một chút, hàng ghế trước rộng rãi hơn hàng ghế sau nhiều, lớn gấp mấy lần chiếc xe cà tàng của Dư Đàn.

Tạ Chi Dục vừa ôm vừa kéo, mang Dư Đàn từ chỗ ghế lái sang đây, ngồi lên đùi của anh.

Hơi thở ấm áp mang theo cả hương nho trong veo.

Chỉ là hôn môi mà thôi, hiện tại Tạ Chi Dục cũng không hề định làm gì Dư Đàn, dù sao thì họ cũng đang ở bên ngoài.

“Hôn đủ chưa vậy?” Dư Đàn rụt cổ lại một cái, cô sợ anh tiếp tục hôn nữa, bèn vùi luôn mặt vào cổ anh, đề phòng anh sáp tới hôn. Người cô đã mềm nhũn không tưởng nổi, một vài bộ phận trên cơ thể bắt đầu có phản ứng khiến cô vừa cảm thấy lạ lùng lại vừa cảm thấy mất tự nhiên.

Dư Đàn mặc váy bò ôm sát ngồi vắt ngang trên đùi Tạ Chi Dục, chẳng biết từ lúc nào, lòng bàn tay của anh đã áp lên đầu gối của cô.

Dư Đàn cảm thấy ngưa ngứa, tê tê, khắp da cô như thể bị dị ứng, cảm giác ngứa ngáy ngấm vào tận xương.

Tạ Chi Dục không hề lỗ mãng, anh vòng hai tay quanh eo của Dư Đàn, ôm cô, áp mặt lên vai cô.

Anh hít sâu một hơi, ngửi mùi hương trên người cô, cảm giác say chếnh choáng đã giảm bớt đôi chút, lúc này anh đã tỉnh táo lại nhưng hơi thở vẫn còn nặng nề.

Hai người im lặng không nói gì suốt một lúc lâu.

Họ ôm nhau như những cặp đôi yêu nhau nồng nàn.

Dư Đàn muốn quay lại chỗ của mình, Tạ Chi Dục không chịu, úp mặt trên người cô, khàn khàn bảo: “Ôm thêm một lát nữa đi.”

“Tạ Chi Dục.”

“Ừm?”

“Anh vẫn chưa nói cho em biết làm sao anh lại để ý tới chuyện đạo tác phẩm?”

Tạ Chi Dục nghe vậy mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Dư Đàn: “Em chỉ đơn thuần muốn biết vì sao anh biết thôi à?”

Dư Đàn chóng mặt trước câu hỏi lặp từ kinh khủng này, cô dứt khoát phá tan cảnh tượng ấm áp hư giả này, véo Tạ Chi Dục một cái thật mạnh: “Anh mau nói đi!”

Tạ Chi Dục cũng không vòng vo thêm nữa: “Chuyện là, người bị đạo tác phẩm là người quen của anh. Tobias Myra, một nữ tác giả rất tài năng. Các tác phẩm của cô ấy rất sáng tạo, ý tưởng không hề có một giới hạn nào, em sẽ thích cho xem.”

“Em muốn xem.”

Tạ Chi Dục mở điện thoại, cho Dư Đàn xem một số tác phẩm của Tobias Myra.

Dư Đàn nhìn xong hít sâu một hơi.

“Vị đạo diễn trong nước này lợi dụng việc hạn chế về thông tin do khu vực địa lý, xào nấu lại bản thảo của Tobias Myra. Tới khi Tobias Myra phát hiện ra thì bộ phim này đã kiếm được một khoản tiền kếch xù. Còn Tobias Myra thì vẫn chỉ là một nghệ thuật gia ở lề đường.” Tạ Chi Dục thậm chí khinh thường đề cập tới tên của gã đạo diễn này.

Dư Đàn thổn thức, bỗng nhiên không biết nên nói gì. Chuyện người đi sap chép của người khác lại kiếm được một khoản tiền kếch xù đã không còn xa lạ gì, mỉa mai hơn cả là Lục Ngạn sử dụng bản thảo hỏng của người khác…

Tạ Chi Dục nói: “Tobias Myra biết anh là người Trung Quốc nên sau khi phát hiện ra mình bị đạo văn, cô ấy lập tức tới tìm anh ngay. Từ hai tháng trước, Tobias Myra đã gửi mail nhắc nhở vị đạo diễn đó rồi, hy vọng gã có thể thừa nhận lỗi lầm của mình nhưng gã không hề hối cải.”

Tiếp tục sai chồng thêm sai.

Dư Đàn kinh ngạc: “Hóa ra anh đã biết từ hai tháng trước rồi à.”

“Đúng vậy, Tobias Myra thường xuyên bị ăn trộm nhưng ăn trộm tới mức này thì đây là lần đầu tiên. Sáu năm trước, khi anh lập công ty đầu tư ở Canada chủ yếu đầu tư vào các đơn vị sản xuất phim hoạt hình, anh đã quen biết cô ấy vào thời điểm đó. Tiếc là Tobias Myra không có sức lực để tập trung vào sáng tác phim hoạt hình điện ảnh, cô ấy bằng lòng thoải mái tự do sáng tác ngầm chứ không muốn vì lợi ích mà thay đổi ý tưởng ban sơ của mình về tác phẩm.”

Hóa ra, quanh đi quẩn lại, thế giới này lại nhỏ như vậy. Tạ Chi Dục quen biết Tobias Myra, còn Lục Ngạn thì lại sao chép tác phẩm của Tobias Myra.

Sáu năm trước Tạ Chi Dục đi nước ngoài, dù thế nào Dư Đàn cũng không thể ngờ được rằng, hóa ra anh đi đầu tư vào các đơn vị sản xuất phim hoạt hình.

“Vậy mấy năm nay anh đã đầu tư vào những phim hoạt hình nào rồi?” Dư Đàn hỏi.

Tạ Chi Dục kể tên vài tác phẩm nổi tiếng nhất gần đây, Dư Đàn kinh ngạc không ngậm nổi miệng. Thật không thể tin nổi, những bộ phim hoạt hình điện ảnh cô từng xem đó lại có một phần đầu tư của Tạ Chi Dục.

Khi còn bé, Tạ Chi Dục là người không thích vẽ tranh nhất, không ngờ bây giờ anh lại ăn nên làm ra như vậy với ngành nghề này.

Dư Đàn sực hiểu ra, cô nghĩ tới một chuyện: “Cho nên, người tặng hoa ly đen trong lễ đính hôn của em chính là do Tobias Myra sắp xếp phải không?”

“Anh cho rằng hoa ly trắng đẹp hơn nhưng kém ý nghĩa hơn hoa ly đen một chút.”

Tặng hoa ly trắng vào lễ đính hôn có ngụ ý rằng trăm năm hòa hợp.

Còn ngụ ý của hoa ly đen thì hoàn toàn ngược lại, nó sẽ dẫn người ta tới vực sâu tối tăm, mang ý nghĩa nguyền rủa.

Dư Đàn hơi khó hiểu: “Gì vậy chứ? Đương nhiên là hoa ly trắng có ngụ ý tốt đẹp hơn rồi.”

Tạ Chi Dục cười một tiếng đầy dí dỏm, dùng nụ hôn chặn môi của Dư Đàn lại. Anh đuổi theo, cô tránh né, hơi thở của hai người hòa làm một.

Có thời gian nói nhảm, chẳng thà để hôn nhau còn có ý nghĩa hơn.

Dư Đàn vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Tạ Chi Dục cười xấu xa ngay trước mắt mình, cô dứt khoát cắn ngay cằm anh một cái để hả giận.

Tạ Chi Dục không hề thấy đau, anh có rất nhiều kiên nhẫn, kề vào môi cô, nói bằng giọng cưng chiều, khen cô giỏi.

Anh chỉ hôn liên tục, không làm gì khác, anh dỗ ngon dỗ ngọt rất nhiều: “Heo Lặc Lặc, Cá nhỏ của chúng ta thật tuyệt.”

Trong tiếng Quảng Đông, Heo Lặc Lặc có nghĩa là khen ngợi người khác.

Trong tiếng Quảng Đông, bất kể là khen người hay mắng người, bao giờ người ta cũng thích dùng hình tượng con heo.

Tính Dư Đàn không chịu nổi khi được khen, lúc này, cô cũng từ bỏ giãy giụa.

Hôn thì hôn đi, thực ra cảm giác cũng không đến nỗi tồi.

Ngoài cửa sổ xe, có người đi tản bộ ngang qua.

“Tạ Chi Dục.” Giọng Dư Đàn mềm nhũn như tiếng trẻ con làm nũng, khác hẳn lúc cô mắng chửi người.

Tạ Chi Dục ngẩn người trước tiếng gọi của cô, giọng khàn khàn: “Hôn làm em bị đau rồi hả?”

“Không phải, anh thích hôn thì cứ hôn đi.”

Đừng lộn xộn được không.