Kết Hôn Bừa

Chương 41: Hoa cúc nhỏ (2)



“Anh mãi mãi đừng bao giờ trở lại nữa.”

“Khoảng hai mươi phút nữa anh sẽ về nhé.”

“Cụp”. Dư Đàn cúp điện thoại trong tích tắc, vừa thở hổn hển vì giận vừa kéo chăn lên trùm kín đầu mình.

Cô thực sự nổi cáu rồi.

Chỉ có mỗi mình cô trong một ngôi nhà rộng lớn nhường này.

Nghĩ đến những người bạn cũ không tốt của Tạ Chi Dục trong tối nay, Dư Đàn càng tức giận hơn. Bọn họ đều là những người chẳng tốt lành gì cả!

Cơn giận dữ đã che lấp nỗi sợ hãi trong lòng nên Dư Đàn dứt khoát bước xuống giường rồi đi đánh răng rửa mặt.

Phía bên này.

Tạ Chi Dục cất điện thoại di động, ngồi trên ghế sô pha thêm một lúc để tiếp tục hút điếu thuốc trên tay. Anh hút thật mạnh khiến hai bên má hóp lại, sau đó phả ra làn khói mịt mù dày đặc.

Điếu thuốc đã được hút một nửa, tàn thuốc đỏ rực trực tiếp bị nghiền nát ở đầu ngón tay.

Tạ Chi Dục xoay người lại rồi xách cổ áo của Nguyên Nghi một cách hung dữ: “Sau này, nếu bà còn dám tới tìm cô ấy thì hãy thử xem!”

Nguyên Nghi vất vả làm lụng bên ngoài nhiều năm như vậy nên cũng không bị hù dọa quá mức. Sắc mặt của bà ta vẫn bình tĩnh rồi nhướng mắt nhìn Tạ Chi Dục: “Thế giới này nhỏ bé như vậy nên khó tránh khỏi tình huống ngẩng đầu không thấy nhưng cúi đầu lại gặp mặt...”

Tạ Chi Dục nghiến răng và gào lên: “Khốn kiếp! Bà câm miệng lại đi!”

Cuối cùng Nguyên Nghi cũng cảm thấy khiếp sợ. Bà ta rụt cổ lại và nhìn Tạ Chi Dục.

Vẻ mặt của Tạ Chi Dục tàn nhẫn và hung ác như một con thú dữ đang nhìn chằm chằm vào sinh vật nhỏ bé dưới lòng bàn chân của mình. Anh hỏi bằng tiếng Quảng Đông: “Có phải bà không hiểu những lời tôi đang nói không? Vậy phiền bà hãy rửa tai mà nghe rõ ràng cho tôi: Suốt cả đời này, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Dư Đàn nữa. Nghe rõ chưa?”

Tiếng Quảng Đông chính thống khiến Nguyên Nghi bỗng dưng nhận ra rằng: Người đang ở trước mặt mình không chỉ là con trai của bà ta mà sau lưng anh còn có cả nhà họ Tạ ở Hồng Kông. Đó không phải là một gia tộc mà Nguyên Nghi có thể trêu chọc.

Cuối cùng, Nguyên Nghi vẫn phải cắn răng và chậm rãi gật đầu.

Sau khi anh rời đi, bà ta thở dài rồi nở nụ cười tự giễu.

Đã nhiều năm như vậy, Nguyên Nghi luôn tự khoe khoang rằng mình là người thông minh và cũng được xem là vô cùng nở mày nở mặt trước mặt người khác. Ấy vậy mà bà ta thật sự không có cách nào để đối phó với người con trai này.

Khi còn trẻ, Nguyên Nghi muốn lợi dụng Tạ Chi Dục để giành lấy những lợi ích mà mình mong muốn từ phía Hồng Kông. Còn giờ đây, Tạ Chi Dục đã sớm không còn là một con rối mà bà ta có thể tùy ý điều khiển nữa. Đợi đến khi Nguyên Nghi nhận ra rằng: Những thứ gọi là tiền bạc và quyền lực cũng chỉ là kiếp sống phù du trong giấc mộng thì đã quá muộn màng rồi.

*

Nơi ở của Nguyên Nghi cách chỗ của Tạ Chi Dục không xa lắm. Cả thành phố chỉ có vài khu vực tốt như vậy vì đã được phân chia và quy hoạch, do đó ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng sẽ gặp.

Tạ Chi Dục cúi đầu bước lên xe. Cái giá lạnh rét buốt của màn đêm bao trùm lấy anh nhưng không gì có thể dập tắt được cơn giận của Tạ Chi Dục.

Đến tối muộn, anh lại gọi một cuộc điện thoại để nhờ người thu xếp chỗ ở cho Nguyên Nghi.

Ngồi trong xe, Tạ Chi Dục cảm thấy đầu đau như búa bổ từng cơn. Anh hạ cửa xe xuống rồi chậm rãi nhắm mắt lại để làn gió lạnh giá phả vào mặt mình.

Tạ Chi Dục đang nghĩ về Dư Đàn. Khắp tâm trí anh đều là hình bóng của cô.

Anh rút một điếu thuốc đưa lên môi, hai tay chụm lại để châm lửa, sau đó rít một hơi thật mạnh để khiến trái tim mình tê liệt.

Tạ Chi Dục học hút thuốc từ khi nào?

Là từ khi anh nhận ra bản thân đã trót thích Dư Đàn. Năm đầu cấp trung học phổ thông.

Tạ Chi Dục học hút thuốc không phải vì để chạy theo trào lưu chơi bời và tỏ ra “cool ngầu*”, mà là vì cậu nhận ra một điều: Hình như thuốc lá là một vật có thể giúp giảm bớt trầm cảm. Kể từ đó, cơn nghiện thuốc của cậu càng ngày càng không thể cứu vãn. Từ một ngày hút vài điếu chuyển thành mười mấy điếu, tiếp đó là cả một gói thuốc.

*Từ lóng chỉ sự cá tính, ngoại hình đẹp nhưng lạnh lùng và khó tiếp cận.

Có một lần, khi Dư Đàn đến bên cạnh cậu và ngửi thấy mùi khói thuốc, cô đã nhíu mày: “Cậu sẽ không hút thuốc như mấy đứa con trai này chứ? Tớ ghét nhất là con trai hút thuốc đấy.”

Tạ Chi Dục lập tức không bao giờ hút thuốc trước mặt Dư Đàn nữa. Khi hút thuốc, cậu sẽ tránh xa cô. Tạ Chi Dục cũng chẳng bao giờ lởn vởn trước mặt Dư Đàn khi trên người có mùi thuốc lá.

Vào học kỳ đầu trong năm cuối cấp trung học phổ thông, sau khi Tạ Chi Dục và Nguyên Nghi cãi nhau vì xích mích, cô Dương đã chủ động thu nhận và giúp đỡ cậu. Vì bà ấy đã chứng kiến quá trình từ nhỏ đến lớn của cậu nên ban đầu, Tạ Chi Dục đã gọi cô Dương là mẹ nuôi, tiếp đó là câu chuyện nhà họ Dư lại có thêm một đôi đũa nữa.

Kể từ khi Tạ Chi Dục chuyển vào nhà của Dư Đàn, hai người họ đã hoàn toàn trở thành mối quan hệ “ngẩng đầu không thấy nhưng cúi đầu sẽ gặp nhau”.

Có lẽ đây cũng chính là quãng thời gian tươi đẹp nhất và mập mờ nhất của hai người.

Bài vở ở trường căng thẳng nên Dư Đàn luôn nỗ lực hết sức trong học tập. Hàng ngày, cô đều ôn bài với tinh thần phấn chấn đến tận đêm khuya vì muốn đậu vào một trường đại học lý tưởng và hy vọng làm cô Dương hài lòng.

Một điều hoàn toàn trái ngược chính là: Thành tích của Tạ Chi Dục rất xuất sắc.

Trong học tập, Tạ Chi Dục vẫn luôn có tác phong lười biếng và cợt nhả. Điển hình là việc cậu không hề nghiêm túc khi đến lớp nhưng lại luôn đạt điểm tối đa trong các kỳ thi. Cậu đã giỏi tiếng Anh từ khi còn nhỏ, vì vậy hầu như Tạ Chi Dục luôn đạt điểm số cao nhất mặc dù cậu không bao giờ nghe giảng trong bộ môn này. Các môn học khác cũng giống như tiếng Anh. Dường như đối với cậu, chúng đều đơn giản như uống nước lã.

Căn phòng mà Tạ Chi Dục ngủ vốn là phòng làm việc với một chiếc bàn lớn. Khi muốn làm bài tập về nhà, Dư Đàn sẽ đến chỗ Tạ Chi Dục để học cùng cậu.

Nhưng điều đáng giận chính là Tạ Chi Dục không hề nghiêm túc làm bài tập. Anh chỉ đọc đề bài một lần thì trong đầu đã giải xong rồi, vì vậy ngay cả bút cậu cũng chẳng buồn động tới.

Dư Đàn không hiểu rất nhiều câu hỏi nên đã nhờ cậu giải đáp giúp mình: “Tạ Chi Dục, cậu hãy cho tớ biết cách làm của đề bài này đi.”

Tạ Chi Dục luôn có biểu cảm uể oải: “Hỏi tớ làm gì? Hỏi cô Dương đi.”

Dư Đàn vẫn luôn thích động tay động chân nên đã nhéo cậu một cái: “Cậu dạy tớ một tí thì sẽ chết à! Cậu có chịu dạy tớ hay không?”

Tạ Chi Dục đau đến mức rùng mình: “Dạy dạy dạy. Tớ dạy là được chứ gì!”

Trong khoảng thời gian đó, hai người thực sự luôn ở bên cạnh nhau: Cùng nhau đến trường, cùng nhau tan học, cùng nhau làm bài tập và cùng nhau ăn sáng.

Trong phòng của Tạ Chi Dục có mùi hương của Dư Đàn. Quần áo cậu mặc trên người cũng có mùi thơm nước giặt giống như của cô. Trong cặp sách của cậu còn có thể vô tình đựng bài tập của Dư Đàn.

Có một lần, Dư Đàn ngủ gật khi đang làm bài tập trong phòng Tạ Chi Dục. Cô mơ mơ màng màng nằm lên giường của cậu. Đợi đến khi Tạ Chi Dục bước vào phòng, cậu lập tức nhìn thấy cô đang cong người, một bàn chân trắng muốt đến mức lóa mắt đang lơ lửng bên cạnh mép giường.

Lúc đó, trái tim của Tạ Chi Dục chợt đập thình thịch. Cậu thật sự đã dùng hết sức lực để trấn định mình mới không lao về phía cô.

Nhưng rốt cuộc, cậu cũng chẳng phải là một chính nhân quân tử* như vậy.

*Một người đàng hoàng, đứng đắn, nghiêm túc.

Để thư giãn, hai người đã đến công viên giải trí rồi chọn trò chơi ngôi nhà ma ám giật gân và mạo hiểm nhất. Trong môi trường tối mịt, Tạ Chi Dục đã dựa vào thị lực tốt của mình để cúi đầu hôn lên đôi môi Dư Đàn.

Cậu nào biết hôn môi là gì đâu chứ! Tạ Chi Dục cứ chạm môi cô một cách đơn thuần và ngây ngô thế thôi, cảm giác hồi hộp muốn chết.

Sau đó, cậu còn đùn đẩy trách nhiệm cho Dư Đàn và yêu cầu cô phải chịu trách nhiệm: “Cậu nói gì đó đi! Đây là nụ hôn đầu tiên của ông đây đấy! Cậu định bồi thường thế nào?”

Ngày hôm đó, Dư Đàn thực sự hoảng loạn. Sau khi rời khỏi ngôi nhà ma, tinh thần của cô vẫn còn bồn chồn và bất an bởi vì cô thật sự nghĩ rằng mình đã vô tình hôn cậu.

Nhưng dáng vẻ của Dư Đàn cũng cực kỳ uất ức, nói rằng: “Tạ Chi Dục, đó cũng là nụ hôn đầu tiên của tớ đấy. Thế đã được chưa?”

Đương nhiên Tạ Chi Dục biết chuyện này. Cậu còn hiểu rõ hơn ai hết, bởi điều cậu muốn là chiếm được nụ hôn đầu tiên của cô.

Ở những năm tháng ngây thơ thì nên làm những chuyện ấu trĩ.

Tạ Chi Dục quả là người ấu trĩ nhất trên đời.

Có rất ít tuyết đọng ở phía nam.

Từ nhỏ đến lớn, Dư Đàn cũng chưa nhìn thấy tuyết rơi dày được mấy lần. Vào cái đêm trước tết âm lịch năm đó, thật ra tuyết đã rơi một trận dày đặc ở thành phố C lần đầu tiên, lượng tuyết đọng cũng đủ để đắp một người tuyết cao bằng cẳng chân.

Lúc đó, Tạ Chi Dục mới nhận ra Dư Đàn thích nghịch tuyết đến nhường nào. Đôi bàn tay nhỏ bé đã đỏ ửng vì lạnh nhưng cô vẫn muốn chơi. Thấy vậy, cậu không chịu nổi nên đã kéo tay cô rồi đặt nó vào lòng bàn tay ấm áp của mình, sau đó nhẹ nhàng xoa nắn để truyền cho Dư Đàn một chút hơi ấm và bảo cô đừng ham chơi nữa.

Dư Đàn cất tiếng: “Nhưng mà Tiểu Chi Chi à, tớ lớn đến ngần này mới được nhìn thấy một trận tuyết lớn như vậy đấy. Nếu tớ không chơi đùa vui vẻ một lần thì cũng quá đáng tiếc rồi.”

Tạ Chi Dục: “Nếu cậu muốn ngắm tuyết thì hiện giờ ở phía bắc Trung Quốc đã có tuyết rơi rồi đấy. Cậu có thể mua vé máy bay đến đó bất cứ lúc nào mà. Tay của cậu đã bị tê cóng vì giá rét rồi này, chỉ có cậu cảm thấy dễ chịu thôi.”

Dư Đàn là một người rất sợ lạnh. Mỗi khi mùa đông đến, tay chân của cô thường xuyên lạnh buốt như băng, trong lòng lúc nào cũng ôm kè kè một cái túi chườm nóng.

Nhưng lòng bàn tay của Dư Đàn vẫn chưa đủ ấm vì bàn tay cô quá lạnh. Vì vậy chẳng mấy chốc, tay của Tạ Chi Dục cũng lạnh cóng theo cô.

Tạ Chi Dục bèn cởi quần áo của mình ra rồi đặt hai tay của Dư Đàn lên người mình. Cô luôn nói rằng cơ thể của cậu giống như một cái lò sưởi, ăn mặc như vậy trong tiết trời mùa đông khắc nghiệt mà cậu cũng không sợ lạnh chút nào. Vì họ cách một lớp quần áo, không dán chặt vào làn da nhau nên chuyện này có thể chấp nhận được.

Nhưng Dư Đàn lại cố ý luồn tay vào trong quần áo của Tạ Chi Dục. Cô áp lòng bàn tay lạnh lẽo của mình lên vùng da bụng nóng hầm hập của cậu, vừa cười hì hì vừa nói: “Tiểu Chi Chi, cơ thể của cậu ấm áp thật đấy!”

Nó thật sự rét buốt. Tạ Chi Dục rùng mình vì bàn tay lạnh băng của Dư Đàn. Nhưng cậu không hề gạt bàn tay của cô ra mà cứ để nó ở yên đó, chỉ cần cô có thể nhanh chóng ấm lên là được rồi.

Khi ý thức được khoảng cách của họ quá gần, Dư Đàn chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn vào Tạ Chi Dục và cảm thấy trái tim như đang lỡ nhịp.

Thời điểm đó, Tạ Chi Dục đã quá cao nên cô phải ngửa đầu lên mới nhìn thấy cậu. Nhìn cậu từ khoảng cách gần kề như vậy, Dư Đàn đột nhiên cảm thấy Tạ Chi Dục hơi lạ lẫm, đồng thời còn nghĩ rằng cậu thật đẹp trai.

Trong chuyện tình cảm, Dư Đàn thực sự rất chậm chạp và không nhạy bén. Các bạn học nữ bên cạnh cô cứ cách một thời gian lại thay đổi đối tượng thầm mến, còn hỏi Dư Đàn có thích ai không.

Cô suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, bởi Dư Đàn thật sự không thích ai cả. Thậm chí cô còn không biết “thích” là thế nào cơ mà?

Bạn học bèn giải thích: “Thích chính là ở giữa biển người, cậu có thể nhìn thấy người đó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Khi không thể nhìn thấy thì cũng muốn được thoáng qua trước mặt đối phương. Động lực lớn nhất khi đến trường chính là có thể ngắm nhìn người đó từ xa.”

Vào lúc đó, trong đầu Dư Đàn chợt nghĩ đến một người chỉ trong nháy mắt - Tạ Chi Dục. Nhưng vừa nghĩ tới cậu thì cô lại cảm thấy không đúng. Làm sao Dư Đàn có thể thích Tạ Chi Dục được chứ?

Từ nhỏ đến lớn, mối quan hệ của bọn họ thực sự quá gần gũi. Thật ra, cô chỉ xem Tạ Chi Dục như người nhà của mình mà thôi.

Trong trận tuyết lớn kia, khi lòng bàn tay của Dư Đàn vẫn còn dán chặt vào làn da của Tạ Chi Dục, cô đột nhiên cất tiếng hỏi cậu: “Tạ Chi Dục! Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau đến trường đại học ở phía bắc nhé, được không? Nếu vậy thì tớ có thể ngắm tuyết mỗi khi mùa đông đến rồi.”

Tạ Chi Dục vẫn giữ vẻ bình tĩnh rồi đáp: “Đợi đến lúc đó rồi nói sau.”

Ý của phía Hồng Kông là để Tạ Chi Dục đến Hồng Kông học đại học, nếu không thì đưa cậu ra nước ngoài cũng được. Đương nhiên Tạ Chi Dục không hề có nguyện vọng này. Cậu vẫn muốn tìm cơ hội để hỏi thử ý nghĩ của Dư Đàn.

Không ngờ rằng cô lại chủ động rủ cậu.

Dư Đàn rất sợ Tạ Chi Dục sẽ từ chối nên cô lập tức quấn lấy cậu: “Cậu đừng đợi đến lúc đó mới nói tiếp mà. Bây giờ cậu hãy nói rõ ràng đi. Chúng ta sẽ cùng nhau đến phía bắc để học đại học nhé. Chỉ hai người chúng ta thôi. Đến khi đó, chúng ta sẽ sống nương tựa vào nhau.”

Tạ Chi Dục buồn cười: “Ai sẽ sống nương tựa với cậu cả đời chứ?”

Dư Đàn: “Tớ này, là tớ này! Ơ kìa, cậu đã đồng ý với tớ rồi đúng không? Vậy cứ quyết định như vậy nhé!”

Tạ Chi Dục còn muốn nói gì đó nhưng Dư Đàn đã trực tiếp vươn tay che miệng cậu lại. Lòng bàn tay của cô cuối cùng cũng ấm lên một chút, nó đang áp vào đôi môi lạnh lẽo của cậu.

“Tạ Chi Dục, chúng ta cứ giao ước như vậy đi, được không?”

Trái tim của Tạ Chi Dục chợt trở nên mềm nhũn và tê dại giữa trời đông tuyết phủ. Cậu đồng ý với cô bằng chất giọng trầm thấp: “Ừ.”

Sau tết âm lịch là đến học kỳ sau của năm ba cấp trung học phổ thông.

Trong khoảng thời gian Tạ Chi Dục và Nguyên Nghi nắm tay giảng hòa và chuyển về căn biệt thự rộng lớn của cậu, Dư Đàn nhất thời không quen với việc: Tạ Chi Dục đã không còn sống chung dưới một mái nhà với cô nữa. Vì vậy, tối nào cô cũng gọi điện cho cậu.

“Tạ Chi Dục, cậu đang làm gì vậy?”