Kết Hôn Chớp Nhoáng: Ấm Áp Từ Anh

Chương 2: Tôi đã kết hôn



Xe dừng lại căn hộ ba không ba.

Anh nhìn xung quanh một vòng.

Đồng Tịch sau khi thanh toán tiền taxi lại vòng ra phía sau xe lăn.

"Tôi đưa anh lên nhà."

Vào trong thang máy.

Có vài người cũng theo sau.

Ánh mắt đều tập trung vào người đàn ông bên cạnh cô.

Đồng Tịch cảm thấy không thoải mái lắm trước ánh mắt này. Nhưng đã là khu nhà tập thể thì không thể tránh khỏi sự tò mò dòm ngó của những người xung quanh.

Giọng một cô gái thiếu tế nhị vang lên.

"Anh ấy đẹp trai quá. Mà chân lại tật nguyền."

Đồng Tịch muốn lên tiếng.

Cổ tay được bàn tay thon dài giữ lại.

Giờ cô mới để ý là anh mang găng tay có phải cô quá vô tâm rồi không.

"Không cần để ý."

Ting! Cửa thang máy mở ra.

Đồng Tịch đẩy anh ra ngoài.

Cô mở cửa vào căn hộ của mình.

Đồng Tịch cười cười thu gom lại vật dụng trên ghế sofa.

"Anh chờ tôi một chút."

Tại sao mình lại đãng trí như vậy chứ. Đồ lót mới mua hôm qua lúc khui ra lại để trên ghế. Hy vọng là anh sẽ không nhìn thấy nếu không xấu hổ chết mất.

Anh đẩy xe lăn về phía ghế cầm lên.

"Còn một cái."

Đồng Tịch mặt đỏ như trái cà chua chín. Cái quần chíp ren màu đỏ. Cô nhanh chóng chạy lại lấy giấu ra sau. Rồi lập tức chạy vào trong phòng.

Lúc này, anh mới lấy điện thoại ra ấn gọi đi.

Rất nhanh bên kia đã thông máy. Giọng nói đầy lo lắng.

[Boss! Ngài đang ở đâu tôi đã tìm khắp nơi ở cục dân chính.]

"Tạm thời anh về nước trước. Tôi có việc cần làm."

[Hả? Nhưng mà...]

Không đợi bên kia nói hết tiếng tút tút đã vang lên.

Đồng Tịch mở cửa bước ra. Cô đã thay một bộ quần áo khác. Chiếc quần bò ngắn cùng chiếc áo phông đơn giản.

Anh nâng mắt nhìn cô.

Đồng Tịch hơi e ngại lên tiếng trước.

"Khó coi lắm sao?"

"Không!"

Đồng Tịch càng cảm giác ở chung với người này sẽ vô cùng dễ dàng. Đúng là một người vô cùng kiệm lời.

Cô mới nhớ ra vấn đề.

"Dường như anh không phải người ở đây."

"Ừm! Tôi ở nước S."

"Anh có người thân ở đây sao?"

"Quê mẹ tôi ở đây."

"À... Vậy có cần tôi giúp anh đi lấy đồ không?"

"Tôi đã gọi nhân viên mang đồ đến."

Đồng Tịch giờ cũng không biết nói gì.

Đinh đong! Tiếng chuông cửa vang lên.

"Để tôi mở cửa."

Cô mở cửa ra.

Có hai người đàn ông cao lớn mang đến hai túi hành lý nhưng cũng không lớn.

"Chúng tôi giao hàng."

Đồng Tịch nhìn về phía anh.

Anh gật đầu.

Cô nép sang một bên để ra khoảng trống.

Hai người họ mang hành lý đặt xuống. Cúi đầu chào mới vội vàng ra ngoài.

Đồng Tịch vừa muốn nói gì đó họ đã mất dạng. Cô lẩm bẩm.

"Chưa thanh toán tiền mà."

"Tôi đã thanh toán rồi. Em không cần bận tâm."

Đồng Tịch thở phào đi về phía anh. Cô ngồi xuống dí chiếc thẻ đặt vào tay anh.

"Anh cầm lấy. Dù không nhiều nhưng vẫn đủ để anh chi tiêu. Sau này, tôi sẽ đưa thêm cho anh."

Anh nhìn chiếc thẻ trong tay mình, rũ mắt xuống nhìn cô.

"Em có biết rõ về tôi không? Nếu tôi lừa em thì sao?"

Đồng Tịch cong môi.

"Tôi thật sự rất nghèo nha. Anh lừa tôi chỉ thêm mất thời gian thôi. Với lại tôi đã nói sẽ chăm sóc anh cả đời này. Nhưng nếu anh muốn kết thúc, tôi cũng sẽ dễ giải thoát cho anh."

"Ừm!"

Cô đứng dậy.

"Để tôi giúp anh thu dọn. Anh cứ ngủ ở trong phòng. Để tôi đưa anh vào xem.

Cô đẩy anh đi về phía phòng mình. Cô đã thu dọn sạch sẽ.

Anh nhìn chiếc giường ngủ.

"Còn em?"

"Haha... Anh không cần lo đâu. Tôi rất dễ ngủ."

Anh không lên tiếng.

"Anh cứ tự nhiên. Tôi ra ngoài trước, có cần gì cứ gọi tôi."

Vừa dứt lời cô đã bước ra ngoài. Không phải cô trốn tránh mà là chuẩn bị bữa tối.

Mở tủ lạnh ra.

Bên trong chỉ có vài quả trứng.

"..." Đồng Tịch.

Cô nào biết, hành động của mình đều được ánh mắt một người thu lại.

Đúng lúc cô bắt nước lên chuẩn bị nấu mì.

Chuông điện thoại reo lên.

Khẽ liếc mắt nhìn vào màn hình, hít sâu một hơi cô mới ấn nghe. Cô muốn biết anh ta sẽ diện lí do gì.

Vừa được thông cuộc gọi.

[Tiểu Tịch! Anh xin lỗi không đến cục dân chính cùng em được. Một đối tác đột xuất đến nên anh bận tiếp họ.]

Đồng Tịch cười chua chát. Bận à... Nếu cô không tận mắt chứng kiến chắc chắn sẽ tin mà không suy nghĩ.

Không nghe tiếng đáp trả, anh ta lại nói thêm.

[Tiểu Tịch! Em luôn rất hiểu chuyện mà. Anh xin lỗi, chúng ta chọn này khác được không?]

"Không cần đâu."

Lời nói lạnh nhạt của cô làm cho anh ta giật mình. Nhưng vẫn tỏ ra mình không sai.

[Em từ lúc nào không hiểu chuyện như vậy. Em có biết công việc bây giờ rất khó khăn không hả.]

"Đủ rồi. Tôi và anh kết thúc. Đơn thôi việc tôi đã đặt trên bàn làm việc của anh."

[Em lại giở trò trẻ con gì nữa hả. Em có biết mình đã qua cái tuổi trẻ con rồi không?]

Đồng Tịch càng nghe càng khó chịu. Rõ ràng anh ta sai nhưng luôn chỉ trích cô.

"Anh đừng làm phiền tôi nữa. Tôi kết hôn rồi."

[Haha... Em nổi điên gì nữa.]

Đồng Tịch tắt máy. Cô không muốn đôi co với anh ta nữa. Cô đã quá mệt mỏi rồi. Mắt cô cay xoè...

"Em có cần tôi giúp không?"

Giọng nói trầm ấm từ phía sau khiến cô giật mình. Vội vàng lau khoé mắt, nở nụ cười quay sang nhìn anh.

"Không cần đâu. Anh chuẩn bị ăn là được rồi."

Hai bát mì rất nhanh đã được bê ra.

Cô ngồi xuống ghế, có chút áy náy.

"Anh ăn tạm. Mấy nay tôi không có thời gian đi siêu thị nên trong tủ lạnh chỉ còn bấy nhiêu thôi."

Anh cầm đũa lên, gấp mì.

Đồng Tịch mím môi. Nhìn cử chỉ ăn thôi cũng đủ làm cô ngại chết rồi. Người gì đâu làm gì cũng đẹp mắt. Nếu anh mà có điều kiện chắc hẳn người đến xếp hàng đợi làm vợ anh hẳn dài hơn cả dãy phố mất.

Anh nâng mắt nhìn cô.

"Sao vậy?"

"Khụ! Không có. Anh cứ ăn đi."

Bữa ăn đầu tiên của hai người lại chính là bát mì trứng vô cùng đơn giản.