Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1001



Người nhà nạn nhân dần dần bình tĩnh lại, Thẳm Tinh Yên cũng rời khỏi đồn cảnh sát dưới sự bảo vệ của An Tử Hạo: “Anh sẽ tìm luật sư.”

 

“Không cần nữa.” Thẩm Tinh Yên trả lời: “Đưa em đến Khải Duyệt Đề Cảnh đi, em muốn ở một mình.”

 

“Tỉnh Yên……. ẹ “Sau này em không thể xuất hiện trong làng giải trí nữa, em cũng sẽ không thể trở thành siêu sao trong lòng anh nữa, với vết nhơ này, cuộc đời em chỉ là con gái của một tội phạm giết người.” Thẩm Tinh Yên rất nghiêm túc nói với với An Tử Hạo: “Cho nên, chúng ta chấm dứt hợp đồng đi.”

 

“Ý em là sao?” Sắc mặt An Tử Hạo đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

 

“Em muốn chia tay với anh.” Thẩm Tinh Yên khóc nức nở.

 

*Thẩm Tỉnh Yên……”

 

“Em nói nghiêm túc đấy, em không muốn ở thêm trong làng giải trí này nữa, em thực sự rất mệt mỏi, em muốn ra nước ngoài với mẹ, em muốn tìm một nơi mà không có người để ở.” Thẩm Tinh Yên kìm chế không để nước mắt rơi nói: “Còn anh không thể từ bỏ mọi thứ trước mắt mà đi theo em, vậy nên chúng mình chia tay đi.”

 

Sắc mặt An Tử Hạo nặng nề bất thường, anh thật sự không nghĩ rằng Thảm Tinh Yên sẽ nói chia tay vào lúc này.

 

*Chỉ là em mệt rồi thôi……

 

“Em nghiêm túc hơn bao giò hết.” Thảm Tinh Yên rất kiên định nhìn An Sơ Hạ nói: “Em muốn chia tay, không có cách nào để xoay chuyền tình hình.”

 

Ngay cả Tiêu Thất đang lái xe nghe thấy những lời này cũng không khỏi phanh xe đột ngột, huống chi là An Tử Hạo?

 

“Thẩm Tinh Yên, anh nói em nghe, trước đây chúng ta đã từng hẹn ước, không dễ dàng từ bỏ, nhưng em bây giờ muốn vậy là làm trái lại lời thề r: : “Vâng.” Thẩm Tinh Yên run rẩy nói.

 

“Tiểu Thất, dừng xe lại.” An Tử Hạo không miễn cưỡng, giọng điệu vẫn có vẻ điềm tĩnh, nhưng khi Tiểu Thất dừng xe lại, anh lập tức xuống xe, xoay người rời đi không quay đầu lại.

 

“Tinh Yên, tại sao cô lại làm vậy?” Tiểu Thất cảm thấy bát lực.

 

Thẩm Tỉnh Yên không kìm được, chỉ có thể ứa nước mắt nói: “Cô không hiểu.”

 

An Tử Hạo đã phải trả giá quá nhiều cho cô, lần này bỏ ra một triệu tệ để lót đường cho cô.

 

Nếu An Tử Hạo biết số tiền mình chuyển đã trở thành vốn để cha Thẩm Tinh Yên thực hiện những hành vi xấu xa thì anh sẽ cắn dứt lương tâm cả đời, vì chuyện này mà phải có người bị thương,vậy cô sẽ gánh chịu tất cả những chuyện này.

 

An Tử Hạo có lý tưởng và năng lực, còn cô ấy chỉ muốn trở thành diễn viên đóng thế, giá trị căn bản là khác nhau.

 

Hơn nữa, người ngoài không thể biết được rằng một triệu tệ này là do An Tử Hạo chuyển tới. Nếu không, đó sẽ là một cú đánh lớn đối với An Tử Hạo, Cô ấy biết rằng cô ấy còn trẻ tuổi, nhưng không có nghĩa là cô ấy không thể gánh chịu được mọi thứ.

 

Sau khi trở về nhà, việc đầu tiên Thẩm Tinh Yên nhìn thấy Bạch Lệ Hoa chính là chạy tới, khóc một trận thật to: “Mẹ…..”

 

“Không sao đâu, con gái mẹ lớn rồi, không sao đâu, thực sự, đó không phải là chuyện gì to tác, chúng ta đã đến từng nhà để xin lỗi và cầu xin sự tha thứ từ những người này, đó không phải là lỗi của con gái tôi, Tinh Yên, con thực sự khiến mẹ tự hào.”

 

“Chuyện này cũng không thể để liên lụy tới Mặc Tổng và chị Ninh!” Thẩm Tỉnh Yên nói với vẻ nức nở.

 

*Ừ, chúng ta không khiến ai bị liên lụy cả, chúng ta sẽ tự mình gánh chịu.”

 

Bạch Lệ Hoa chưa bao giờ nghĩ Thẩm Tinh Yên lại dũng cảm như vậy, điều đó cũng cho bà rất nhiều sức mạnh, hai mẹ con đồng lòng chịu đựng, lúc này đây họ chính là chỗ dựa vững chắc nhất của nhau.

 

Sau khi xuống xe, An Từ Hạo đi thẳng về đồn cảnh sát, bởi vì anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra mà có thể thay đổi thái độ của Thẩm Tinh Yên đến vậy.

 

Cảnh sát thấy đương sự đã đến, nên họ đã kể với An Tử Hạo những gì họ đã nói với Thẩm Tinh Yên từ đầu đến cuối.

 

An Tử Hạo cuối cùng cũng biết lý do vì sao Thẩm Tinh Yên lại đề nghị chia tay.

 

Cô gái này dường như bỗng nhiên trưởng thành, một mình gánh vác mọi thứ.

 

Cuối cùng, An Tử Hạo nói với cảnh sát: “Tôi mượn anh một con dao gọt để gọt hoa quả, nhưng anh lại dùng con dao gọt này giết người, vậy tôi có phải chịu trách nhiệm không?”

 

“Tôi đã gửi cho Thẩm Tinh Yên một triệu tệ, nhưng tôi không nghĩ rằng tôi phải chịu trách nhiệm đạo đức, bởi vì chúng tôi cũng là người bị lừa!”