Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 1139



Ngay sau đó, Đường Ninh đến bệnh viện.

“Chị Ninh…”

“Lâm Thiển thế nào?” Đường Ninh vội vàng hỏi: “Em không sao chứ?”

“Em không sao, Lâm Thiển vừa cấp cứu xong, bây giờ cô ấy đã ổn định.” Tinh Lam nói, sau đó nước mắt liền rơi: “Em chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy trước đây, em cũng không biết tại sao…”

“Không sao đâu, không liên quan đến em.” Đường Ninh nhanh chóng ôm lấy Tinh Lam an ủi: “Mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ em đã an toàn rồi, Lâm Thiển sẽ không sao đâu.”

Với sự an ủi của Đường Ninh, Tỉnh Lam bình tĩnh lại.

Tất nhiên trên đường đi, nhờ có sự sắp xếp của Lục Triệt nên bệnh viện không bị truyền thông vây kín, mà cậu ấy cũng không cần sự giao phó của Mặc Đình. Sau khi sắp xếp xong chuyện Lâm Thiển trong bệnh viện, cậu ấy lập tức gọi cảnh sát đến xử lý. Trong giới có quá nhiều việc không thể tự giải quyết được, nhưng chưa ai dám xông đến ngồi lên đầu Hải Thụy, lần này đùa một ván lớn rồi!

Đường Ninh có lẽ biết chuyện gì đang xảy ra, đó là có người muốn ép Tỉnh Lam rút khỏi cuộc thi.

Và người muốn tranh giành ngôi đầu cho con gái mình mới là người đáng nghi ngờ nhát.

Không bao lâu, Lâm Thiển sau cơn mê tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy mấy người Đường Ninh, lời đầu tiên cô ấy nói là: “Quyền Tử Dạ đã tới rồi sao? Vừa rồi trong lúc mơ màng tôi nhìn thấy anh ta.”

“Uống chút nước trước đi.” Tinh Lam không trực tiếp trả lời, mà bôi một chút nước ấm lên đôi môi nứt nẻ của Lâm Thiển: “Đầu bị đập ngốc rồi.”

“Cái này không phải khâu rồi sao?” Lâm Thiển nói đùa, có gắng xoa dịu bầu không khí hiện tại.

“Cô còn nói.” Lúc đầu Tỉnh Lam cảm thấy có lỗi, nhưng bây giờ Lâm Thiển vẫn đang giả vờ mạnh mẽ, cô ấy càng tự trách mình hơn.

“Em bây giờ là ân nhân cứu mạng của hai người.” Lâm Thiển chớp mắt nhìn Đường Ninh và Tinh Lam: “Hai người còn chưa trả lời em, Quyền Tử Dạ đã tới đây sao?

“Em muốn anh ta tới hay không muốn anh ta tới?” Đường Ninh tới gần hỏi.

“Về lý trí thì hi vọng anh ta chưa từng ở đây, về mặt tình cảm thì nhiều năm như vậy em chỉ có anh ta là người thân…”

“Anh ta tới đây, anh ta truyền máu cho em rồi bỏ đi, phóng xe đến đấy. Hơn nữa, cảnh sát giao thông vừa rồi đang đợi anh ta ở tầng dưới, đuổi theo anh ta đến tận bệnh viện… chắc là ngày mai lên báo rồi.” Tinh Lam giải thích.

Lâm Thiển nghe xong, từ từ nhắm mắt lại, đã lâu không cảm nhận được hơi ấm.

“Em ổn.”

“Chị sẽ giải quyết chuyện này, đòi lại công bằng cho em.”

Đường Ninh nói.

“Chị Ninh, em có lẽ cũng đoán được tại sao, nhưng em không để ý đến. Em với Tinh Lam ở công ty muộn như vậy.”

“Chuyện đó…” Tỉnh Lam cố chịu đựng, vẫn định nói với Đường Ninh: “Quyền Tử Dạ nói với em khi anh ta rời đi, nếu chị làm Lâm Thiển bị thương một lần nữa, anh ta sẽ đến tìm chị tính sổ…”

“Hai người trở về đi, em không sao. Ngày mai lại có tin tức lớn.” Lâm Thiển yếu ớt vẫy tay với mấy người: “Có y tá ở đây.

Đường Ninh liếc nhìn Lâm Thiển, trong lòng có chút suy đoán, thế là nói với Tỉnh Lam: “Đi thôi, về nghỉ ngơi đi.”

“Em muốn ở lại…”

“Em ở lại làm cái gì? Có người chăm sóc.” Đường Ninh ám chỉ rồi kéo Tinh Lam đi.

Mặc Đình hết mực bảo vệ vợ, trong mắt lại ẩn chứa lửa giận, nếu ai dám tính kế Đường Ninh thế này thì Thịnh Kinh đợi trời sập đi!

Ngay sau đó……

Lâm Thiển ngắng đầu, khó khăn nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên có người ở đó, vì vậy cô ấy khẽ thở dài: “Vào đi.”