Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 182: Sớm biết EQ của Lục Triệt sẽ không quá cao



Điều này cho phép Lan Hề thấy được giá trị to lớn ẩn chứa trên người Đường Ninh, nên cô ta càng phải nắm được điểm yếu của Đường Ninh, để sau này có thể hoàn toàn kiểm soát Đường Ninh.

Một ngày trước chuyền đi đến Vương quốc Anh, chị Long khá phiền não nói với Đường Ninh: “Chị phát hiện ra gần đây luôn có người theo dõi chị…”

Đường Ninh nhíu mày, trong lòng biết tại sao chị Long lại có cảm giác này, quá rõ ràng, Lan Hề luôn nghỉ ngờ mối quan hệ vợ chồng chưa cưới giữa cô ấy và Lục Triệt, là giả dối!

“Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, chị vẫn chưa gặp mặt Lục Triệt?” Đường Ninh hỏi ngược lại chị ấy.

“Hôm đó… chính là ngày anh ấy đón ông nội về nhà. Lục Triệt vốn là có ý tốt, giữa ngày đông đợi ở dưới tầng chỉ để xem hai ông cháu có an toàn không. Nhưng ông nội đã nghe và tin lời của tiện nhân La Hạo kia, nói chị làm tiểu tam cho Lục Triệt.

Bây giờ ông nội không chịu về nhà… trông coi chị.”

“Chị Long, để Lục Triệt tuyên bố có quan hệ vợ chồng chưa cưới với chị, ngoài để che chắn cho em và Đình, thật ra nguyên nhân chính là để bảo vệ chị, nếu chị cảm thấy chuyện này thật phiền phức.”

“Không phiền phức, chị vẫn sợ khiến Lục Triệt chịu thiệt.” Chị Long vội xua tay.

“Vậy… nếu bảo bọn chị giả vờ sống cùng nhau thì sao?”

Ạ?”

“Chỉ là giả vờ thôi…” Thực ra Đường Ninh đề cập thế này, là vì cảm thấy chị Long dường như có tý hứng thú với Lục Triệt, nên tạo cơ hội thích hợp cho họ.

“Chị… điều này e rằng không tốt lắm, phải không?” Hai má chị Long đỏ bừng.

“Hai người là vợ chồng chưa cưới, danh chính ngôn thuận.”

Chị Long nghe vậy càng không nói nên lời, nhanh chóng xua tay: “Đường Ninh, em đừng làm thế, nếu không sau này chị gặp Lục Triệt sẽ càng bối rối hơn. Chị thực sự coi Lục Triệt là bạn. Nếu em cần chị diễn kịch, chị có thể phối hợp nhưng giả vờ sống chung, chuyện này đúng là hơi quá.”

Đường Ninh đang thu dọn hành lý, nghe xong lời giải thích của chị Long liền gật đầu: “Đừng trách em không cho chị cơ hội này.”

“Em nghĩ đi đâu vậy, Lục Triệt nhưng mà nhỏ tuổi hơn chị đấy.”

Chị Long hình như đã nghe được chủ đề gì đó không thể tưởng tượng nỗi, thật ra cô ấy càng biểu hiện khoa trương càng chứng minh là, thật ra trong lòng cô ấy không phải không có tý ti ý nghĩ nào, chỉ là cảm thấy khoảng cách giữa mình và đối phương quá lớn, nên…

Mới sẽ tự tỉ?

“Hôm khác, em sẽ hỏi Lục Triệt thích kiểu con gái gì.”

EQ của Lục Triệt sẽ không quácao “Này, lân này đại boss không đi cùng em sao?” Chị Long cô ý chấm dứt chủ đề này để không phải căng thẳng nữa. Đường Ninh nghĩ đến đống giấy mời và lời mời trên bàn sách của Mặc Đình, lắc lắc đầu.

“Sắp cuối năm rồi, các hoạt động cũng nhiều hơn, không muốn anh ấy mệt mỏi như thế. Hơn nữa, để đề phòng anh ấy đi theo, em đổi chuyến bay lên sớm hon, chị đừng quên đấy.”

“Yên tâm đi, đều đã thu dọn xong rồi.” Cuối cùng chị Long vì thấy Đường Ninh không còn vướng bận chuyện cô với Lục Triệt nữa, thở phào nhẹ nhõm.

Chưa kể cô ấy đã gần 30 tuổi, học lực không cao, chẳng làm nên trò trống gì, quan trọng nhát là còn đặc biệt thích ăn uống, cô ấy thật sự không cảm thấy người tinh anh như Lục Triệt sẽ có khả năng nhìn trúng cô ấy.

Đôi khi, quả thực sẽ nảy sinh xúc động muốn theo đuổi những điều đẹp đẽ, nhưng biết rõ khoảng cách, lại vẫn muốn lao vào, cô ấy cảm thấy cô ấy đã qua tuổi bồng bột, kiên trì đó…

Không lâu sau khi chị Long rời khỏi Khải Duyệt Đế Cảnh, Lục Triệt mang món sashimi hải sản vận chuyển từ Nhật Bản về bằng đường hàng không qua dâng bảo vật, thấy chỉ có một mình Đường Ninh trong phòng khách, vẻ mặt anh ấy ảm đạm một chút: “Chị Long vừa rồi không phải vẫn ở đây sao? Sao lại đi rôi?”

Đường Ninh nhìn sashimi hải sản, phần này rõ ràng không phải đồ mà người ăn bữa ăn dinh dưỡng sẽ ăn, nên cười với Lục Triệt: “Chị ấy vừa về nhà, hay là anh đuổi theo đi?”

“Thế thì thôi vậy.” Lục Triệt trả lời một câu.

“Lục Triệt, anh có thể nói thật với tôi, anh với chị Long…”

“Chuyện đó à…” Lục Triệt chưa đợi Đường Ninh nói hết, đã lúng túng ngắt lời, rồi cúi đầu nhìn xuống đôi giày da bóng loáng, đáp: “Thật ra, lúc trước nhìn thấy cô ấy bị ức hiếp, cảm thấy cô ấy thật đáng thương.”

“Chỉ là đáng thương?”

“Nếu không thì sao nữa?”

Đường Ninh cúi đầu, hơi bắt lực, sớm biết EQ của Lục Triệt sẽ không cao lắm nhưng…

Thế này cũng quá thấp rồi!

“Không có việc gì rồi. Những cái này tôi đều không thể ăn, anh trực tiếp mang qua cho chị Long đi.”

“Nếu để ông cô ấy hiểu lầm thì sao? Hay là không cần nữa.”

Lục Triệt nói xong liền xoay người rời khỏi Khải Duyệt Đế Cảnh, để lại Đường Ninh ngắn ngơ trước bữa tiệc hải sản tươi sống.

Mặc Đình xử lý xong việc công ty, từ phòng làm việc đi ra, thấy Đường Ninh lộ vẻ bất lực, nhịn không được đi tới phía sau ôm lấy cô hỏi: “Sao vậy?”

“Anh cũng không thích ăn máy thứ này.” Đường Ninh nói, cầm lấy điện thoại di động, gọi cho chị Long.

“Lục Triệt tặng một số hải sản vận chuyển bằng đường hàng không. Chị có muốn mang về nhà ăn thử không?”

Chị Long vừa mới về đến nhà, trọng điểm không nằm ở hải sản mà là Lục Triệt. Cô ấy phát hiện bản thân lại nhịn không được mà thấy chộn rộn, háo hức, nhưng nhẫn nhịn một lúc, cô ấy vẫn cảm thấy không thích hợp, nên lại từ chối Đường Ninh: “Hay là thôi vậy, chị về tới nhà rồi.”

“Em không dám ăn, Đình cũng không thích. Để qua đêm không tươi, nếu không thì em chỉ có thể vút đi.”

“Đừng… đừng vứt, chị sẽ tới ngay.” Chị Long nhanh chóng thay quần áo rồi lại quay lại Khải Duyệt Đế Cảnh. Tất cả hải sản mà Lục Triệt đưa tới đều được cô ấy đóng gói mang về nhà mình, nhưng cô cũng không phải lấy về để ăn, mà là tự mình đa tình, đặt trong tủ lạnh.

Khi bạn có thiện cảm với một người, kể cả anh ấy đưa cho bạn một chiếc khăn giấy lau mồ hôi rất đỗi bình thường, bạn cũng sẽ vô cùng nâng niu mà giữ lại, sấy khô thành mẫu vật, không phải sao?

Sau khi tắm rửa xong, Đường Ninh nằm trên giường nghĩ đến chuyện chị Long và Lục Triệt, sau đó đột nhiên cảm thấy lồng ngực lạnh lẽo, hóa ra không biết từ khi nào, Mặc Đình đã cởi bỏ áo ngủ của cô, dùng lòng bàn tay ấm áp trực tiếp trượt xuống eo, ôm lấy cô.

Đường Ninh nhìn Mặc Đình, ánh mắt như có sương mù, có chút hoảng hốt lo sợ, đương nhiên cũng có chút mong đợi mơ hồ.

“Muốn đi lâu như vậy, có phải nên bồi thường trước không?”

Thật ra, không cần Mặc Đình cầu hoan, khát vọng của Đường Ninh đối với anh là như nhau, chỉ cần là người yêu nhau nghiêm túc, dù chỉ một ánh mắt chạm nhau cũng có thể dẫn tới sóng thần dữ dội.

Chẳng máy chốc, hai chiếc áo ngủ đã được cởi ra nằm rải rác trên chiếc giường trắng muốt. Còn hai thân hình áp sát vào nhau, mồ hôi quyện lại, hai bàn tay đan vào nhau, khiến chuyện tình này trong bóng tối, trở nên đặc biệt và kịch liệt khiến người khác phải đỏ mặt, tim đập dồn dập.

Hai người đều không thích nói chuyện, nên Mặc Đình quen thuộc hơn với những tiếng rên rỉ và thở dốc của Đường Ninh, đặc biệt là lúc cô động tình, cô nhịn không được, cắn vào vai anh. Mặc Đình càng không thể kìm được, mà lại đem từ đầu đến chân người phụ nữ nhỏ trong ngực yêu mãnh liệt một lần nữa, muốn hòa vào nhau như thế này đến khi trời đất hủy diệt…

Và điều khiến Đường Ninh cảm động nhất là bất kể Mặc Đình đòi hỏi thế nào thì sau khi đáp từ trên mây xuống, dù hai người có nhếch nhác thế nào, anh cũng sẽ ôm lấy cô đang ướt đẫm cả người vào trong lòng…