Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 336: Đối với em anh còn chưa nuông chiều đủ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Kafu gần đây có ngoan không?” Đường Ninh đột nhiên nghĩ đến vật nhỏ nghịch ngợm kia.

Hull đau đầu lắc lắc đầu: “Tôi thật hết cách với con bé… Đợi sau này hai người làm cha mẹ liền hiểu.”

Đường Ninh mặt đỏ bừng nhìn nghiêng về phía Mặc Đình, trong mắt mang theo một tia mong đợi. Mặc Đình nhìn lại cô, hai vợ chồng lập tức liền có chung suy ngHĩ.

Ban đầu Mặc Đình muốn quay lại Hải Thụy bởi vì còn rất nhiều việc đang đợi anh về giải quyết. Tuy nhiên, nhớ lại làm cha mẹ ba từ mà Hull đã nói, chờ đến lúc sau khi trở về khách sạn, Đường Ninh đã nắm chặt lấy cổ tay của Mặc Đình nói với anh: “Muộn như vậy còn muốn về nhà?”

Mặc Đình cúi đầu liếc nhìn Đường Ninh, xoa xoa tóc của cô: “Hôm nay có phải bị lời nói của Hull kích thích không?”

Đường Ninh mím môi gật đầu: “Đêm nay không thể ở lại cùng em được sao?”

Mặc Đình luôn đáp ứng yêu cầu của Đường Ninh, càng đừng nói đến việc cầu xin anh ở lại với cô. Vì vậy anh đứng thẳng dậy lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Lục Triệt đem tất cả cuộc họp video theo dự kiến ban đầu vào buổi tối toàn bộ hủy bỏ.

Đường Ninh trong lòng liền cảm thấy ấm áp, bởi vì cô biết Mặc Đình bận rộn như thế nào, nếu đã quyết định rời đi, khẳng định là sẽ sắp xếp lại tắt cả, nhưng cô chỉ là muốn tùy hứng một lần này thôi…

Quan trọng hơn là Mặc Đình dung túng cho sự tùy hứng của cô, bắt luận là lúc nào, bát luận là anh đang trong hoàn cảnh gì.

Nhìn thấy Mặc Đình cởi áo khoác, Đường Ninh nhanh chóng nhường nửa giường, Mặc Đình thuận thế nằm xuống giường, cánh tay dài ôm cô vào lòng …

“Nói anh biết, em muốn có con rồi?”

Đường Ninh áp mặt vào ngực của Mặc Đình nhẹ nhàng gật đầu: “Trong nháy mắt kia, em cảm thấy một nhà ba người cũng rất tốt, cha yêu thương, mẹ nghiêm khắc, còn có bé con ngoan.”

Mặc Đình cũng biết điều đó rất tốt đẹp, thậm chí còn mơ về nó không biết bao nhiêu lần, nhưng Đường Ninh bây giờ chưa đến hai mươi bảy tuổi. Nếu cứ như vậy mà làm mẹ, cô sau này cũng sẽ không có thời gian cho bản thân nữa. Vì thế Mặc Đình dựa vào trán Đường Ninh hôn nhẹ: “Không được, đối với em, anh chưa nuông chiều đủ.”

“Em chỉ là nói thôi, hiện tại nhất định là làm không được.”

Đường Ninh nhắc người nằm lên trên người Mặc Đình, nhẹ nhàng cắn mở một chiếc cúc áo trên ngực áo sơ mi của anh…

Con ngươi đen thẫm của Mặc Đình đột nhiên nhuốm màu dục vọng. Ngay sau đó, anh dùng một tay giữ lấy cằm Đường Ninh mạnh mẽ hôn xuống. Mãi đến khi cả hai đều hô hắp khó khăn Mặc Đình mới rời khỏi môi Đường Ninh thấp giọng thì thầm vào tai cô: “Anh rất vui…”

Nhịp tim của Đường Ninh tăng nhanh, ôm lấy Mặc Đình không cho anh nói tiếp bởi vì cô biết Mặc Đình đang vui về điều gì.

Hầu hết thời gian cô đều tôn trọng và ỷ lại vào Mặc Đình, cho dù yêu sâu đậm nhưng ít nhiều vẫn còn tia lý trí.

Nhưng vừa rồi, cô chủ động yêu cầu Mặc Đình ở lại … thả lỏng cả thể xác và tinh thần, chính là muốn người đàn ông này ở bên cạnh mình.

Mặc Đình ôm chặt lấy Đường Ninh, ngay lúc này anh hoàn toàn kích động đến mức không kìm được chính mình…

Hai thân thể nóng bỏng quấn lấy nhau, dùng dục vọng nguyên thủy nhất để bày tỏ sự khát vọng của mình với đối phương, nhưng chính ngay khi Mặc Đình lấy ra TT do khách sạn chuẩn bị, Đường Ninh vươn tay ngăn cản, hai má ngượng ngùng: “Cứ như vậy đi vào, đang thời kỳ an toàn… “

“Ninh … em có biết mình đang nói gì không?”

Để bảo vệ cô, Mặc Đình trước giờ luôn kiềm chế bản thân.

Về phương diện này, anh vẫn luôn chú trọng đến thân thể cô, ngay cả lúc hưng phấn nhất cũng chưa từng để lại dấu vết trên cơ thể cô, thế nhưng đêm nay…

Đường Ninh đã chủ động nói không cần phòng ngừa…..

“Em tất nhiên biết, em chỉ là muốn cùng anh chân chính bên nhau…”

Mặc Đình ánh mắt trầm xuống, cuối cùng nắm lấy tay trái cô giơ cao qua đầu …

Đường Ninh khẽ rên rỉ chủ động ngẳng đầu lên, bất an tìm kiếm nụ hôn của anh …

Sau khi kết thúc, Đường Ninh dựa vào trong lòng của Mặc Đình bình ổn lại hơi thở, ngẳắng đầu hỏi anh: “Có phải em gây phiền phức cho anh không?”

“Ùm?”

“Chuyện xuất bản sách.” Đường Ninh nhắc tới: “Thời gian của anh có hạn. Em có phải đã đưa ra một đề xuất rất thiếu chín chắn? Nhưng anh biết không? Em thực sự muốn, khi bộ phim em tham gia diễn đóng máy, nhìn thấy tên người viết kịch bản là tên của anh. “



“Nếu Đường Ninh thực sự tham gia bộ phim đó, vậy thì tôi liền tạm biệt đây, không có gì đáng để mong chờ.”

Tất cả những ai mê phim điện ảnh đều biết yêu cầu của một bộ phim cao như thế nào, điều đó rõ ràng như ban ngày. Ngay cả trong những bộ phim bom tấn của Hollywood trong mắt bọn họ cũng không phải không tìm ra sai sót …

Vì lý do này, Lục Triệt đã thực hiện một cuộc khảo sát thứ hai về giá trị kỳ vọng của “Đồ nhỉ ngốc”, nhận thấy rằng sau khi Đường Ninh được nhắc đến, giá trị kỳ vọng đã giảm dần.

“Tổng giám đốc, phải tìm cách xoay chuyển tình thế.” Lục Triệt có chút lo lắng nói với Mặc Đình: “Bởi vì thân phận người mẫu của phu nhân, những fan mê phim điện ảnh này lời nói có chút khó nghe đối với cô ấy”.

“Hiện tại vẫn đang trong giai đoạn khởi đầu, để bọn họ nói!”

Mặc Đình đầu cũng không ngẳng mà nói, trực tiếp đem tầm mắt tập trung vào màn hình máy tính.

“Tôi không hiểu…”

“Cậu không cần hiểu.” Giọng của Mặc Đình lạnh đi mấy phần.

“Ý của chủ tịch là cứ để những người này suy đoán lung tung cũng không sao. Mặc sức họ trong lòng chuẩn bị sẵn sự thất vọng. Chỉ có như vậy khi phim ra mắt, bọn họ mới phát hiện rằng thì ra Đường Ninh lại khiến mọi người kinh ngạc đến vậy.”

Phương Dục cầm bản báo cáo gõ cửa phòng làm việc của Mặc Đình sau đó rồi trả lời luôn câu hỏi của Lục Triệt: “Những người mê phim ảnh đó bản thân cho rằng bọn họ rất biết rõ về phim, cho nên rất kén chọn kỹ năng diễn xuất của diễn viên, cũng giống như ai đó nợ anh một khoản tiền. Anh đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra đó là anh không thẻ lấy lại được. Kết quả là người ta đã trả lại cho anh gấp đôi, đại loại là như vậy…“

“Anh hiểu không?”

“Đến lúc đó, cho dù Đường Ninh có khuyết điểm, bọn họ cũng sẽ không chỉ trích quá nhiều, chỉ sẽ cảm thấy… vượt quá mong đợi!”