Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 369: Còn cho mình sự trong sạch



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Huyên muốn xin lỗi Đường Ninh!

Loại chuyện này, nói ra ai tin chứ?

Sau khi ông cụ nhà họ Đường phát bệnh nhập viện, để cho Đường Huyên làm giám đốc công ty, nhưng có một điều kiện, đó là phải tự mình xin lỗi Đường Ninh. Cho nên cô ta mời Đường Ninh, dự định để hòa giải, trên thực tế, mục đích của cô ta đơn giản là để cho Đường Ninh biết, cô ta đã được tiếp tục quản việc kinh doanh của nhà họ Đường.

Chồng của Đường Huyên làm việc tại vận tải đường thủy, cho nên thường xuyên không ở nhà, vợ chồng hai người kết hôn ba năm vẫn tôn trọng nhau như khách.

Đường Huyên thực ra yêu cảm giác nắm quyền trong tay hơn yêu gia đình.

Sau một ngày làm việc, Đường Huyên vào nhà, nhưng lại bị mẹ Đường ngăn lại: “Đừng tiếp tục quấy rày Đường Ninh nữa.”

“Chuyện này, bà nói ra cũng không tính, bởi vì người mà nhà họ Đường phải xin lỗi là chủ tịch của Hải Thụy.”

Đường Huyên đẩy mẹ Đường tránh ra: “À, đúng rồi, quên mắt không nói với bà, nhiều năm như trôi qua như: vậy, nhà họ Đường cuối cùng vẫn thuộc về tay tôi, cuối cùng tôi cũng sống không phụ lòng mong đợi của mẹ tôi.”

“Nếu thật sự là rơi vào tay người không đứng đắn như cô, tôi nghĩ bà ta ở dưới suối vàng có biết thì nhất định cũng không được yên lòng.”

“Hơn nữa, cho dù Hải Thụy vì Đường Ninh mà ra mặt thì đã sao? Đường Ninh không là đứa con của tiểu tam thôi ư? Đây là điều mà ai cũng không thể thay đổi, chỉ là không biết thôi, nhà họ Mặc nếu biết thân phận của cô ta thì sẽ thế nào nhỉ? Tôi thực sự cực kì thích nghe tin cô ta ly hôn, bà cũng biết đấy, giới giải trí bây giờ chính là khá hỗn loạn mà.”

“Dựa vào thân phận của Mặc Đình, phải đổi lại vợ, vậy chính là có rất nhiều người xếp hàng đáy.”

Mẹ Đường nắm chặt tay, tức giận đến cả người phát run, nhưng không thể không nói, Đường Huyên đã chọc đúng chuyện trong lòng của bà.

“Tôi không phải tiểu tam, mẹ cô mới là tiểu tam.”

Nhưng ngay khi mẹ Đường vừa dút lời, Đường Huyên đã vung tay tát: “Đừng nhắc đến mẹ của tôi, bà không xứng.”

“Lại làm sao đấy?” Cha Đường về nhà, nhìn thấy hai người giằng co, lập tức đón lấy, đứng giữa hai người.

“Cha hỏi bà ta nói cái gì, ai là tiểu tam hả?” Đường Huyên chỉ vào mẹ Đường tức giận nói.

“Ngọc Linh, bà lại cùng con bé nói cái gì?” Cha Đường lóe lên vẻ mắt tự nhiên trong mắt, ông ta trực tiếp kéo mẹ Đường vào phòng: “Ngọc Linh, bà nói những gì với con bé hả?”

“Đường Khâm Văn, mắt tôi thực sự bị mù nên mới có thể tin tưởng lời ông nói, tin tưởng Đường Ninh sẽ trở về bên tôi.” Mẹ Đường cười lạnh nói: “Vì ông mà tôi đã khiến con gái của mình hiểu lầm mình hai mươi sáu năm, tôi chưa từng giải thích với ai…”

“Nhưng kết quả là tôi được cái gì chứ? Bị con gái tốt của ông chỉ thẳng mặt đánh…”

“Đường Khâm Văn, tôi đã chịu đựng đủ rồi, bây giờ tôi sống chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là khiến cho con gái tôi hạnh phúc.”

“Cho nên ông đừng trách tôi…”

Nói xong, mẹ Đường đẩy ba Đường ra, trực tiếp rời khỏi nhà họ Đường, lái xe tới dưới lầu Hải Thụy.

Bà ấy rất muốn tìm Mặc Đình nói chuyện, nhưng lại nhìn thấy Mặc Đình tiễn Đường Ninh xuống lầu, hai vợ chồng hai người ân ân ái ái.

Mặc Đình mở cửa cho Đường Ninh trong hằm để xe. Tối hôm qua miệt mài quá độ, cho nên dự định để cho cô ấy về nhà nghỉ ngơi. Nhưng ánh mắt đảo qua lại phát hiện cách đó không xa hình ảnh mẹ Đường đang tránh né.

Mặc Đình cúi đầu, vỗ vỗ vào bả vai Đường Ninh: “Có người, dường như muốn gặp em.”

Đường Ninh thuận theo ánh mắt của Mặc Đình, thấy được mẹ Đường cách đó không xa, vốn không muốn để ý, nhưng… Thở dài một hơi, cô vẫn là xuống xe nói với Mặc Đình: “Anh quay lại làm việc đi.”

“Cần anh cùng em không?”

“Không cần.” Đường Ninh lắc lắc đầu.

Mặc Đình tôn trọng sự riêng tư của cô ấy, hôn nhẹ nhàng lên trán cô ấy, sau đó nói với cô: “Đi đi.”

Đường Ninh không cho ai đi cùng, đi tới bên cạnh xe mẹ Đường, mà mẹ Đường còn tưởng rằng Đường Ninh không phát hiện ra, nhìn thấy Đường Ninh xuất hiện ở trước mắt mình, vẻ mặt có chút xáu hỗ: “Mẹ…”

“Lên xe đi, đi đến chỗ gần đây nói chuyện.”



Đường Ninh không biết nên nói cái gì, cũng không thể nói cho cô ấy ghét ra sao, nhưng…

“Tôi không hận bà.”

“Tiểu Ninh, mẹ rất muốn cùng con giống như bao mẹ con khác, tay trong tay đi dạo phố.” Mẹ Đường nghẹn ngào nói.

“Đây dường như không có khả năng.” Đường Ninh nói thẳng.

Nhìn thấy mẹ Đường mất mát, cô ấy nói thêm một câu: “Thân phận của tôi, nhất định tôi không thể giống người bình thường đi dạo bên ngoài, hơn nữa tôi sẽ sớm phải gia nhập đoàn phim, thời gian quay phim mát ba tháng.”

“Ừm, mẹ biết, mẹ chỉ muốn nói với con rằng con là niềm tự hào của mẹ.”

Giờ phút này, Đường Ninh vẫn chưa thể hiểu được ý những lời này của mẹ Đường, cho nên cũng không có phản ứng gì nhiều. Sở dĩ cô ấy bây giờ có thể bình tĩnh gặp người của nhà họ Đường, đều bởi vì là không nghĩ sẽ khiến cho Mặc Đình lo lắng.

Cuối cùng hai người nói cái gì, Đường Ninh đã nhớ không rõ, trong khi chờ rời khỏi quán cafe, cô thấy xe của Mặc Đình đang đậu ở cửa.

Đây có lẽ món quà lớn nhất thế giới dành cho cô.

Em không nói, nhưng anh lại biết em cần anh.

Khi em muốn gặp anh, anh có thể ở bên cạnh em giống như xuất hiện phép màu.

Mẹ Đường rời đi sau đó, nhìn thấy bộ dạng ân ái của Đường Ninh và Mặc Đình, liền nở nụ cười hài lòng: “Tiểu Ninh, mẹ… điều có thể làm vì con, chính là còn cho mình sự trong sạch, để con không phải bị hàng nghìn người chỉ trỏ.”

Mặc Đình kêu Đường Ninh lên xe, trong tiềm thức anh đặt vẻ mặt nhìn mẹ Đường rời đi.

“Sao vậy?” Thấy anh ấy vừa lên xe, Đường Ninh liền ôm lấy cánh tay anh áy, Mặc Đình lập tức hỏi.

“Chỉ là đang nghĩ, bà ấy ở nhà họ Đường, có lẽ cũng sống không tốt.” Đường Ninh trả lời.

“Có lẽ, mẹ em cũng không tệ như em nghĩ.”