Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 390: Ai nói không có cách nào chứng thực?



“Tôi là Hạ Ngọc Linh, con dâu của chủ tịch Đường, nếu các bạn vẫn xa lạ với thân phận của tôi, vậy tôi nghĩ tôi nên giới thiệu thân phận khác của khác của mình, tôi là mẹ của Đường Ninh, hôm nay tôi có lời muốn nói.”

“Xem ra nhà họ Đường sắp có tin tức lớn, là thật đó…”

“Nếu là con dâu của chủ tịch Đường, thì đó không phải là kẻ thứ ba kia sao?”

“Mẹ của Đường Ninh chỉ là kẻ thứ ba, trước đây không phải đã bị bại lộ sao?”

Dưới khán đài, các phóng viên đã bàn tán xôn xao, họ rất quan tâm đến bí mật mà Hạ Ngọc Linh sắp nói, dù sao thì việc này cũng liên quan đến Đường Ninh.

Đường Ninh đã từ vị trí một người mẫu để đi đến vị trí diễn viên ngày hôm nay, mọi bước đi đều được truyền thông chú ý, cho đến hôm nay cô vẫn là tâm điểm chú ý của giới truyền thông, dù là hôm nay mẹ của cô ấy đứng ra.

“Tôi vẫn luôn bị gọi là kẻ thứ ba, thực ra nhiều năm như vậy, tôi đã quen với việc bị gọi như vậy, tôi nghĩ nên giữ bí mật cho những người quan trọng nhất, vì ai cũng có câu chuyện của riêng mình. Tuy nhiên, bây giờ tôi mới phát hiện chỉ vì tôi vẫn luôn bị gọi là kẻ thứ ba nên đã làm tổn thương tới con gái của mình.”

“Con bé ra mắt năm mười bảy tuổi, con bé chưa bao giờ.

xin một xu nào của nhà họ Đường, con bé đã trải qua tất cả những khó khăn để có được như ngày hôm nay, chỉ vì có một người mẹ như tôi mà khiến con bé phải xấu hỏ, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với con bé.” Hạ Ngọc Linh đặc biệt nghiêm túc nói, cố gắng nói lớn nhất có thể để làm cho tất cả mọi người đều nghe rõ.

“Bà Hạ, hôm nay bà đến để nhận lỗi với dư luận sao?”

“Không, tôi không đến đây để nhận lỗi…”

“Tôi đến đây là để làm rõ mọi chuyện..”

“Bởi vì nếu tôi lại không đứng lên chứng thực cho con bé thì e rằng con bé sẽ lại bị mưu tính làm tổn thương.”

Ngay sau khi câu nói này được thốt ra, giới truyền thông đã náo loạn, họ đều kinh ngạc.

Bởi vì ý nghĩa ám chỉ trong lời nói này của bà ấy quá rõ ràng, bà ấy biết ai là kẻ đứng sau những chuyện mà Đường Ninh đã gặp phải trước đây.

“Nói như vậy, bà đã biết vụ tai nạn trước đây của đoàn làm phim “Cao nhân ẩn thế”, ai là kẻ chủ mưu đứng sau đúng không?”

“Trời ơi…”

“Tôi biết, nhưng tôi không có bằng chứng, cho nên hôm nay tôi phải đứng đây và nói cho tất cả mọi người rằng tôi không phải là kẻ thứ ba…” Khi Hạ Ngọc Linh nói ra những lời đó, lời nói của bà ấy gần như run rấy: “Hôm nay tôi muốn công bồ tất cả sự thật.”

“Người vợ đầu tiên của chồng tôi không phải là thiên kim tiểu thư của doanh nghiệp Trung Hằng – Lương Phụng Tình, mà là…” Nói đến đây Hạ Ngọc Linh liền bị bạn của bà ấy ngắt lời, bởi vì ông cụ nhà họ Đường gọi điện tới.

“Cậu muốn nói tiếp không?”

Hạ Ngọc Linh liếc nhìn giới truyền thông rồi nhìn bạn bè, vì không cho bản thân lùi bước, bà ấy liền đứng ở khán đài, trước khi nghe cuộc gọi, bà ấy nói với giới truyền thông: *Xin lỗi, tôi xin hai phút để trả lời một cuộc gọi quan trọng.”

Sau khi nói xong, bà ấy đáp một tiếng với điện thoại.

“Cha, con xin lỗi.. Nhưng con xin lỗi, tổn thương mà Đường Huyên gây ra cho Đường Ninh đã khiến tim con lạnh lẽo rồi, con nhất định phải để cho Đường Huyên biết rằng ba chị em bọn chúng mới là con của kẻ thứ ba, con và Đường Ninh đã chịu đựng đủ rồi, con không muốn chịu đựng thêm nữa…”

“Ta không muốn trách móc con, con muốn nói thì cứ nói ra đi, thực ra thì chuyện này ta cũng muốn nghe một chút.”

Ông cụ hạ giọng nói: “Ta chỉ xin con, đừng dùng lời nói xúc phạm tới hai đứa nhỏ vô tội kia.”

“Nếu không phải vì hai đứa nó thì con đã công bố với thiên hạ từ lâu rồi.” Hạ Ngọc Linh nói xong liền cúp máy, đưa điện thoại cho bạn mình rồi nói tiếp: “Xin lỗi, chúng ta tiếp tục.”

Để phóng viên hiểu rõ nguyên nhân của sự việc, Hạ Ngọc Linh giới thiệu sơ qua về tình hình hiện tại của nhà họ Đường, bởi vì nhà họ Đường đã bảo vệ tin tức quá chặt chẽ, một thời gian trước đã tiết lộ rằng Đường Ninh là con của kẻ thứ ba, điều này đã khơi dậy sự tò mò mạnh mẽ về nhà họ Đường từ thế giới bên ngoài.

“Hôm nay bà đến đây phải làm sáng tỏ như thế nào?”

“Kẻ thứ ba sẽ không bao giờ thừa nhận mình là kẻ thứ bai”

“Hơn nữa, Lương Phụng Tình cũng không có ở đây, cho nên dù có nói thế nào cũng không có cách để chứng thực!”

Các phóng viên hỏi Hạ Ngọc Linh.

Có thể những gì phóng viên nói là những lời trong lòng Đường Huyên vào lúc này nhỉ? Chắc hẳn trong lòng cô ta đang nghĩ Hạ Ngọc Linh, người phụ nữ này thật không biết xấu hỏ, lại có thể dám lên tiếng trước truyền thông, còn nói dối mà không biết ngượng.

“Ai nói không có cách nào để chứng thực?” Hạ Ngọc Linh từ trong ví lây ra một tờ giấy đăng ký kết hôn cũ, một bức chụp gia đình ba người và những chỉ tiết nhỏ khác, sau đó bà ấy lấy ra từng cái một cho phóng viên xem: “Đây là lúc tôi và Đường Khâm Văn kết hôn, còn lại là lúc ông ta và Lương Phụng Tình đăng ký kết hôn, tôi kết hôn với Đường Khâm Văn sớm hon cô ta sáu năm.”

“Hơn nữa, Đường Huyên không phải con một của nhà họ Đường, tôi còn có một người con trai, Đường Ninh còn có một người anh trai, nhưng thằng bé… vào năm hai tuổi đã mắt vì bệnh viêm phổi rồi.”

“Mọi người chắc hẳn đang cảm thấy rất kì quái rằng vì sao Đường Khâm Văn lại kết hôn với hai người phụ nữ đúng không?”

“Bởi vì Đường Khâm Văn khi đó được cha chồng tôi giao nhiệm đến cơ sở để rèn luyện, cho nên tôi cũng không biết được thân phận thực sự của ông ta và các kế hoạch riêng của ông ta.”

“Cơn ác mộng bắt đầu sau khi con trai tôi mắt, sức khỏe tôi luôn không tốt. Cho nên, Đường Khâm Văn liền cùng Lương Phụng Tình lén lút hẹn hò, hơn nữa sau khi có Đường Huyên và đứa nhỏ thứ hai, đáng lẽ Đường Khâm Văn muốn ly hôn với tôi nhưng tôi lại mang thai Đường Ninh.”

“Sau khi sinh Đường Ninh, tôi phát hiện ra chuyện ông ta lừa dối tôi, vì thế nên tôi đã ly hôn với ông ta.” Nói xong, Hạ Ngọc Linh lấy giấy ly hôn ra, trong đó còn ghi rõ thời gian.

“Sau đó, Lương Phụng Tình vì khó sinh nên đã chết khi sinh đứa nhỏ thứ tư của nhà họ Đường, mà Đường Khâm Văn lại muốn Đường Ninh về nhận tổ quy tông, tôi vì muốn con gái mình có một gia đình hoàn chỉnh, cuối cùng thì tôi cùng vào nhà họ Đường.”

“Nhưng sau khi vào nhà họ Đường, tôi phát hiện ra… Tôi lại có thể biến thành kẻ thứ ba trong miệng bọn họ…”

“Hóa ra trong khi Đường Khâm Văn dùng thân phận dân nghèo để duy trì mối quan hệ hôn nhân với tôi, ông ta còn tổ chức hôn lễ với Lương Phụng Tình với thân phận công tử con nhà giàu, nhưng vì không ly hôn với tôi cho nên bọn họ chỉ có thể giấu diếm chuyện này cho đến khi tôi ly hôn với Đường Khâm Văn thì bọn họ mới kết hôn.”

“Đó là lý do tại sao Đường Huyên đã hai mươi chín tuổi, mà thời gian kết hôn còn chưa đến hai mươi lăm năm.”

“Đường Khâm Văn cầu xin tôi đừng nói ra sự thật để tránh cho ba đứa trẻ kia không bị tổn thương, tôi phát hiện cha của bọn trẻ thực sự là một tên cặn bã, vì vậy tôi đã chịu đựng nhiều năm như vậy.”

“Tôi cứ nghĩ rằng đã là vợ chồng thì có kiếp này sẽ không có kiếp sau, ai cũng đều có lúc phạm sai lầm, hơn nữa Lương Phụng Tình cũng đã chết rồi, dù lỗi lầm lớn đến đâu cũng trở thành thoảng qua. Nhưng… giờ tôi mới nhận ra rằng tôi không thể lại bỏ qua cho sự hãm hại và tổn thương mà con gái mình phải chịu đựng.”

“Bà ấy là danh chính ngôn thuận.”

“Đường Ninh không phải lấy thân phận là con của kẻ thứ ba mà gả cho Mặc Đình nữa rồi.”