Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 396: Em muốn dính lầy anh mỗi ngày



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không muốn làm tứ thiếu gia nhà họ Đường, tình nguyện đi diễn thi thể?” Mặc Đình khẽ nhướn mày: “Nếu đây là nguyện vọng của cậu, tôi có thể hoàn thành.”

“Có thật không?”

“Nếu cậu thực sự muốn trở thành một diễn viên trong bộ phim của chị gái mình, thì ít nhất phải tiếp nhận ba tháng đào tạo trở lên…mới có thể diễn một… xác chết.”

“Phim mới của chị em là phim gì vậy? Lợi hại như: vậy…

xác chết mà cũng phải được huấn luyện?” Đường Tĩnh hỏi.

“Phim thảm họa chính là loại cả thế giới đều chét, chỉ còn một người may mắn sống sót …” Đường Ninh đáp: “Tóm lại, em thi tốt nghiệp cho tốt, còn chuyện vào làng giải trí thì đừng nghĩ nữa.”

“Hai người còn chưa nghe em hát, làm sao biết em không được?” Đường Tĩnh Tuyên không phục nói: “Chị ba, chị cũng từng bị khiêu khích, cuối cùng không phải là chứng minh được bản thân rồi. Tại sao không cho em cơ hội này? Em chưa chắc đã thua ca sĩ của Hải Thụy, ngay cả ông nội cũng không phản đối em… “

“Tĩnh Tuyên, để dì nói giúp con. Hôm nay con và Nghệ Thần về nhà trước đi.”

Đường Nghệ Thần thực sự không nhìn nổi dáng vẻ nịnh nọt của Đường Tĩnh Tuyên, trực tiếp kéo cổ áo cậu ấy, đi về phía xe của mình.

“Di, dì nhất định phải nhớ đấy.”

“Nghệ Thần, đứa trẻ này thực sự rất bình tĩnh.”

“Con bé thực ra là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.”

Đường Ninh thở dài, sau đó nắm lấy cánh tay của Hạ Ngọc Linh: “Tối nay đến nhà con đi, mẹ đã hứa với con TÔI Hạ Ngọc Linh bắt lực gật đầu.

Mặc Đình cùng lúc bảo vệ vợ và mẹ vợ, một nhà ba người nhanh chóng lên xe trở về nhà.

Sau khi về đến nhà, Đường Ninh trở về phòng rửa mặt, Hạ Ngọc Linh ở phòng khách xem kịch bản của Đường Ninh, thấy con gái chăm chỉ ghi chép rất nhiều thứ trong kịch bản. Hạ Ngọc Linh trong lòng thở dài, trước kia bà chưa từng nghĩ tới, con gái mình có một ngày sẽ trở thành diễn viên.

Một lúc sau, Đường Ninh quay lại phòng khách, cười với Hạ Ngọc Linh: “Con đi rót một ly sữa cho Mặc Đình. Mẹ chờ con một lát, con sợ anh ấy đói…”

“Vậy để mẹ đi làm bữa ăn khuya cho các con.”

“Không cần đâu, mẹ… anh ấy không có thói quen ăn khuya.” Nói xong, Đường Ninh nhanh chóng chăm sóc cho Mặc Đình, rồi mới quay lại bên Hạ Ngọc Linh: “Mẹ muốn thuyết phục con như thế nào để Tĩnh Tuyên bước vào làng giải trí?

“Mỗi người đều có chí hướng, con còn không hiểu Tĩnh Tuyên sao? Tính tình bướng bỉnh, cho dù con không cho.

nó vào, nó sẽ không nghĩ cách khác ư?”

Đường Ninh trầm mặc một lát, mới nói: “Nhưng… cái ngành này…”

“Mẹ hiểu, để nó che giấu thân phận, không cho phép lấy danh nghĩa nhà họ Đường mà dày vò, như vậy còn không ngoan ngoãn trở về Đường Gia hay sao?”

Đường Ninh cười không nói, thật ra… Trong lòng cô biết một khi Đường Tĩnh Tuyên bước vào vòng này, thì sẽ không bao giờ thoát ra được, về phía ông cụ bên đó, làm sao giải thích được? Đường gia về sau ai sẽ thừa kế?

Nhưng Hạ Ngọc Linh nói cũng đúng, đến lúc đó cô lại nghĩ cách khác để Đường Tĩnh Tuyên quay trở về là được, cũng không phải là hoàn toàn không có kế sách…

“Được rồi, con hứa với mẹ, nhưng con sẽ không cho cậu ấy bất kỳ đặc quyền nào, kể cả bản thân con cũng là làm việc công.” Đường Ninh nói như vậy, hoàn toàn là để tránh cho Đường Tĩnh Tuyên nghĩ rằng có Hải Thụy hoặc cô chống lưng.

“Điểm này, nó biết rõ hơn con. Kỳ thực, đứa nhỏ này có lòng tự trọng rất cao.” Hạ Ngọc Linh nói xong, để Đường Ninh dựa vào vai bà: “Bao nhiêu năm rồi không được dựa vào vai mẹ như thế này?”

“Rất nhiều năm…”



Sự kết hợp không thể tách rời, sâu không thể đo lường, liều mình dây dưa dường như cũng không thể chứng minh họ dành cho nhau tình cảm sâu đậm đến nhường nào.

Sau cuộc vui, Mặc Đình bình ổn hơi thở ôm Đường Ninh, mặc dù cả hai người đều ướt đẫm mồ hôi nhưng họ vẫn ôm nhau rất chặt…

Dù đã kết hôn được hơn nửa năm nhưng tình cảm giữa hai người dường như không hề phai nhạt mà ngược lại ngày càng thắm thiết.

Có bao nhiêu sâu đậm?

Sâu đến mức dù anh có muốn mạng sống của em, em cũng có thể lập tức trao cho anh…

Chỉ cần anh tiếp tục yêu em…

“Em sắp vào tổ phim rồi. Trước đây, mỗi ngày em đều muốn dính lấy anh!”

“Được rồi.” Mặc Đình cười vuốt mái tóc dài của cô.

Đêm khuya, tại Trọng Gia.

Đường Huyên hiếm khi xuất hiện cùng chồng trước mặt ba mẹ chồng. Nhưng bây giờ, cô ta không còn nơi nào để đi, nhà họ Đường cũng không cho cô ta vào cổng, trực tiếp ném đồ của cô ta ra ngoài ….

“Mẹ… mẹ cùng Tiểu Huyên nói vài câu, con còn việc phải làm.” Nói xong, người đàn ông cầm áo khoác, lại đi ra ngoài.

Đường Huyên có chút cẩn thận nhìn mẹ chồng, nhưng thật ra trong lòng ít nhiều cũng có chút căng thẳng …

Mẹ Trọng liếc nhìn, sáng tỏ cười: “Đừng căng thẳng, chuyện nhà họ Đường, mẹ đều nghe hết rồi…”

“Tiểu Huyên, không phải mẹ nói con. Nếu con muốn tranh giành thì sớm sinh cháu trai một chút, Đường lão gia thấy đứa nhỏ cũng sẽ đối với con khoan dung một chút.”

Mặc dù biết lời nhắc nhở của mẹ Trọng có thâm ý khác, nhưng phải nói rằng nó thực sự có thể giúp Đường Huyên giải quyết hoàn cảnh khó khăn.

“Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ mau chóng sinh cho mẹ một đứa cháu trai.”

“Đúng thế.” Mẹ Trọng vỗ mu bàn tay cô ta, tinh thần cũng hòa ái dễ chịu hơn nhiều.

Có đứa nhỏ, lại đi đoạt đồ của Đường Gia, đồng nghĩa với nhiều thêm một phần lợi thế…

Khi đó, cái gì tiểu tam chính thất cũng đều chỉ là gió thoảng mây bay.

Rõ ràng là mẹ Trọng có tầm nhìn xa hơn Đường Huyên, hai người mẹ chồng nàng dâu không ngờ lại đứng cùng một chiến tuyến.

Thực ra, mẹ Trọng không phải không ghê tởm, nhưng dù là tiểu tam hay chính thất, cuối cùng đều là huyết thống nhà họ Đường, sau này chắc chắn không thiếu lợi ích.

Hơn nữa, kết hôn đã nhiều năm như vậy, ly hôn có lẽ cũng không tìm được người con trai vừa ý. Tốt hơn là nên đào tạo một người…

Đến nay vẫn coi như đầu óc tỉnh táo!

Vậy thì phải xem, cuối cùng cô ta có tranh giành được không.

Đường Huyên đấu không lại Hạ Ngọc Linh, nếu thêm một đứa trẻ thì sao? Chưa chắc không có phần thắng…

Nhưng Đường Ninh sẽ ngồi im?

Mặt khác, Hàn Hinh Nhi đã cùng Bắc Thần Đông luyện tập mắy ngày qua!