Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 417: Chỉ có em có thể tiếp cận anh ấy



Sáng hôm sau, Mặc Đình đang xử lý công việc ở Hải Thụy, Lục Triệt đột nhiên gõ cửa bước vào, còn nói nhỏ vào tai Mặc Đình điều gì đó.

Mặc Đình đặt cây bút kim cương trong tay xuống, sững người vài giây rồi mỉm cười: “Ông muốn làm gì, cậu cứ giả vờ như không nhìn thấy là được…”

“Nhưng… nhỡ ông chủ tịch hội đồng quản trị làm khó phu nhân.”

“Cậu cảm thấy vợ tôi không xử lý được à?” Mặc Đình ngắng đầu lên, nghiêm túc nhìn Lục Triệt.

Lục Triệt vội lắc đầu: “Tôi chỉ sợ phu nhân bị uất ức.”

“Ông cụ còn tưởng đây vẫn là Hải Thụy mười năm trước, lúc ông ấy rời đi sao? Làm ra động tĩnh lớn như vậy, giống như đi trên đường, sợ người khác không biết ông ấy đã trở lại vậy.” Mặc Đình không khỏi lắc đầu: “Những việc khác cậu không cần để ý, chỉ cần luôn chú ý đến sự an toàn của ông cụ… “

Chuyện này Mặc Đình cũng không định nói với Đường Ninh, anh muốn xem xem ông cụ muốn giở trò gì.

Đường Ninh hoàn toàn không chút cảnh giác với việc ông cụ họ Mặc tới, vì cô đang chuẩn bị thử vai. “Người tình thất lạc” quả thực đã gửi thư mời cho cô, nhưng không chỉ mời cô. Vai nữ chính cuối cùng rơi vào tay ai vẫn còn là ẩn số.

Lần này, người tham gia thử vai còn có Cố Hằng, người mà người hâm mộ Lâm Thanh đã đề cập trước đó.

Đường Ninh lúc này đã không còn tính đến chuyện thâm niên hay kinh nghiệm nữa, cô chỉ muốn nhận được vai diễn này, mỗi người đều có năng lực riêng, cuối cùng xem quyết định của đạo diễn và nhà sản xuất.

Buổi tối, Mặc Đình về nhà, nhìn thấy Đường Ninh đang ngồi trên ghế sô pha luyện kịch bản, lại tưởng rằng ông cụ đã ở Thịnh Kinh rồi.

Ông sẽ nghĩ ra chiêu trò gì để làm khó vợ anh?

Khóe miệng Mặc Đình chợt nở một nụ cười…

“Trước khi thử vai, phải mở tiệc mừng cho “Đồ nhi ngốc”.

Đến lúc đó, em phải có mặt.” Mặc Đình giấu chuyện của ông cụ, bước tới ngồi bên Đường Ninh.

“Nhất định phải đi à?” Đường Ninh vốn đã bị suy đoán của kịch bản mê hoặc.

“Em đã rất lâu không tương tác với người hâm mộ rồi. Cứ khiêm tốn quay phim tất nhiên là tốt, nhưng cũng phải duy trì độ tiếp xúc, chụp ảnh phù hợp.”

Đường Ninh ngồi dậy, suy nghĩ vài giây, gật đầu: “Anh là người đại diện của em, em đương nhiên nghe lời anh.”

Mặc Đình ôm cô vào lòng, trìu mến hôn lên trán, vì sẽ có một ông cụ kỳ lạ chạy ra làm khó vợ anh, mặc dù không nỡ nhưng cửa ải này vẫn phải để Đường Ninh tự vượt qua.

“Sao vậy? Hôm nay…” Đường Ninh nhận thấy hành động của Mặc Đình không giống bình thường, liền hỏi.

“Không có gì, muốn ăn cái gì? Anh đi làm…” Nói xong, Mặc Đình buông Đường Ninh ra, xắn tay áo chuẩn bị vào bếp.

Còn Đường Ninh mỉm cười, có ý để tùy anh. Mặc Đình điểm chóp mũi cô, chậm rãi đi vào phòng bếp, nhưng chốc lát sau, Đường Ninh cũng đi vào theo, từ phía sau ôm lấy Mặc Đình.

Đây là tư thế cô yêu thích nhất: “Mặc tổng, anh thật tốt.”

“Vậy… ưu điểm nào của anh là đứng đầu trong lòng em?

Biết nấu ăn? Biết kiếm tiền? Hay là thể lực tốt?”

Đường Ninh vùi đầu vào lưng Mặc Đình, trì hoãn vài giây mới trả lời: “Thứ ba…”

“G2”

“Em nói cái thứ ba.” Đường Ninh lộ mặt ra, trả lời, sự tương tác qua lại giữa hai vợ chồng càng ngày càng không biết ngượng rồi.

“Anh biết ngay là cái thứ ba… làm sao em có thể rời xa anh được chứ?”

Đường Ninh mỉm cười, cùng Mặc Đình vào bếp nấu ăn, thực tế, bữa ăn làm xong cũng đã là hai tiếng sau…

Khi “Đồ nhi ngốc” vượt mốc một tỷ, Hải Thụy tổ chức đại tiệc ăn mừng như đã hẹn, điều này phá vỡ dự đoán của giới chuyên môn trước đó, thuận lợi tiến vào hàng ngũ phim xuất sắc.

Đêm đó, Mặc Đình tổ chức tiệc lớn ở khách sạn năm sao, mời nhiều nghệ sĩ tên tuổi trong giới đến giúp, cộng với, “Kỳ phu” cũng làm buổi tuyên truyền lượt đầu, nên Bắc Thần Đông cũng buộc phải tham dự. Đương nhiên, cuối cùng anh ấy chịu xuất hiện hoàn toàn là vì “trợ lý nhỏ” của mình.

Bữa tiệc ăn mừng của Hải Thụy đương nhiên là sự quy tụ của các ngôi sao và siêu sao.

Mà đúng lúc này, Đường Ninh cũng trang điểm tham dự: như sự sắp xếp của Mặc Đình, cô mặc một chiếc váy màu xanh nước biển in hoa, hóa thân thành một mỹ nhân cổ điển tao nhã, qua lại như con thoi giữa các khách mời.

Giò đây, thân phận của cô không còn là người mẫu nữa mà là một diễn viên.

Hàn Hinh Nhi vừa bước vào sảnh tiệc, đã vội vàng bước tới trước mặt Đường Ninh, hoàn toàn không để ý đến gương mặt thối của người đàn ông sau lưng.

Nhưng Đường Ninh vừa nhìn đã chú ý tới biểu hiện của.

Bắc Thần Đông, biểu hiện rõ ràng như vậy, lẽ nào Hinh Nhi chưa bao giờ cảm thấy đặc biệt?

“Chị Ninh… em nhớ chị chết đi được.”

“Em đừng ôm chị nữa.” Vì Đường Ninh đã cảm nhận được ánh mắt muốn giết người của Bắc Thần Đông.

Đường đường là quốc bảo ảnh đế, còn muốn đi theo sau một tiểu trợ lý, nghĩ đến thật là xấu mặt.

Đặc biệt là khoảnh khắc Hàn Hinh Nhi chạy vội đến chỗ Đường Ninh, Bắc Thần Đông cảm thấy bản thân mấy tháng qua đang nuôi một con sói mắt trắng, thé là anh cầm sâm panh từ khay của người phục vụ lên, một mình uống cạn ly rượu.

Lúc này, rất nhiều người đến bắt chuyện.

Nếu đổi là lúc trước, đừng nói là bắt chuyện người khác, đến xuất hiện ở những dịp như vậy cũng rất ít, nhưng thầy.

Hàn Hinh Nhi nhìn anh như không thấy gì, Bắc Thần Đông liền quay người nói chuyện phiêm với người khác.

Đường Ninh muốn cười mà không thẻ, thế là hỏi Hinh Nhi: “Làm trợ lý cho Bắc Thần Đông, cảm giác như thế nào?”

“Lười chết đi được, chưa thấy ai lười hơn anh ấy.” Hàn Hinh Nhi không khỏi than thở.

“Không thích anh ấy?”

“Nên nói là, em quen rồi.” Hàn Hinh Nhi trả lời không chút – phòng vệ: “Thực ra, anh ấy rất dễ chăm sóc, hầu hết thời gian coi như nghe lời.”

Rõ ràng là Hàn Hinh Nhi bị nhìn trúng thuần phục, tại sao.

người thỏa hiệp luôn là Bắc Thần Đông?

Rốt cuộc là ai dạy ai?

“Hinh Nhi, lẽ nào em không phát hiện sao? Trên đời này, chỉ có em mới có thể tiếp cận anh ấy. Mà người muốn tiếp cận anh ấy nhưng không có cách nào thì chắc là vòng quanh trái đất vài vòng.” Đường Ninh nhìn Bắc Thần Đông lại từ chối phụ nữ, nói đầy thâm ý: “Loại đàn ông này trong cuộc sống đã lười ăn vào xương tủy. Em phải làm trợ lý cả đời của anh ấy, nếu không, ngày nào đó anh ấy mọc thành cỏ cũng không biết.”

“Anh ấy chính là cảm thấy em dễ bắt nạt.” Hàn Hinh Nhi tức giận khit mũi.

“Một người đàn ông như anh ấy lười gặp gỡ mọi người, tính cách lại kỳ lạ. Em phải quản anh áy tốt vào.”

“Yên tâm đi, tốt lắm.” Hàn Hinh Nhi vỗ ngực nói: “Sắp gia nhập đoàn làm phim mới rồi… đều là công lao của em.”

“Vậy còn không đi chặn rượu? Nhiều phụ nữ vây quanh anh ấy như vậy.” Đường Ninh hất cằm về phía Bắc Thần Đông nói.

Hàn Hinh Nhi vừa thấy, lập tức tức giận: “Anh ấy không uống nhiều được…” Nói xong, Hinh Nhi hung hăng đi qua, nhưng trên đường lại đụng phải người.

Nước rượu bắn khắp người đối phương, sau khi Hàn Hinh Nhi đứng vững, vội xin lỗi đối phương: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”

“Cô là người công ty nào? Sao chưa từng thấy cô? Tay chân vụng về như vậy!” Đối phương là hai người phụ nữ, trông bộ dạng, hình như có lai lịch không nhỏ: “Bộ váy này của chị Di đắt thế nào, cô biết không? Bây giờ làm đổ rượu vang đỏ lên, hoàn toàn không thể mặc nữa.”