Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 420: Có chuẩn bị mà tới



Đêm hôm nay, khi Mặc Đình về nhà, Đường Ninh kéo anh ấy vào phòng tập thể dục của mình, cùng cô ấy diễn ở trong đó gần bốn tiếng đồng hò.

Nhưng khi cô ấy đi ngủ vào đêm muộn, Mặc Đình nhận thấy rằng mặc dù Đường Ninh đã có gắng che dấu, nhưng trên người cô ấy vẫn xuất hiện những vết xanh đen.

Vì vậy, vị tổng giám đốc không ngại cực khổ, nửa đêm chỉ có thể bất đắc dĩ là phải đứng dậy tìm thuốc cho vợ.

Vì hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi trên màn ảnh, mà diễn viên phải trả cái giá thực sự quá lớn… Sau khi bôi thuốc cho cô ấy xong, Mặc Đình cảm thấy đau nhói trong lòng, nhưng anh nghĩ đây mới là Đường Ninh, một người bằng xương bằng thịt. Vì để hoàn thành mục tiêu, chính là phần đấu quên mình.

Sáng sớm hôm sau, Đường Ninh nhận được điện thoại của chị Long.

“Kỳ cục thời gian thông báo người khác đến thử vai là hai giờ chiều, tại sao lại thông báo em ba giờ mới phải đi chứ?

Chẳng lẽ thời gian của thử vai chính không giống với các vai khác 2”

Đường Ninh nhận được câu trả lời này, trong mắt nhàn nhạt lộ ra vài phần sắc lạnh, sau đó cô ấy trả lời chị Long: “Em biết rồi.”

“Đường Ninh, chắc là sẽ không có người dở mấy trò thủ đoạn bản thỉu sau lưng đấy chứ 2”

“Em không biết, nhưng không thể không đề phòng.”

Đường Ninh nhẹ giọng đáp: “Đừng lo lắng, loại vấn đề này, em nhất định làm cho ra nhẽ.”

“Chị mới không lo lắng, chỉ có điều chị lo lắng hơn về việc đối phó với người của em?” Nói xong, chị Long cúp máy điện thoại. Bây giờ, cô ấy không làm người đại diễn nữa, mà cô ấy làm trợ lý cho Phương Dục ở Hải Thụy, sau đó sẽ được kiểm tra đánh giá để thăng chức. Thực ra, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì cô ấy đang chuẩn bị mang thai.

Đường Ninh buông điện thoại xuống, sau đó gọi điện cho Tống Nghiên Thư: “Chị chuẩn bị một chút, bây giờ em sẽ đưa chị đi đến nơi thử vai.”

“Sớm vậy sao?” Đầu bên kia điện thoại Tống Nghiên Thư có chút kinh ngạc.

“Ừm.” Đường Ninh gật đầu: “Tình hình có thay đổi…”

Vì để tùy cơ ứng biến, cô ấy trực tiếp đợi ở gần công ty kia…

Một rưỡi chiều, những người được thông báo về buổi thử: vai lần lượt đến, bao gồm cả Cố Hằng, đối với vai diễn này, cô ta dường như cũng có điệu bộ bắt buộc.

Cô ta là một trong những diễn viên võ thuật hiếm hoi của Trung Quốc, hơn nữa những động tác võ thuật của cô ta rất mạnh mẽ, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, cho nên bình thường có cảnh hành động thì sẽ cân nhắc cô ta trước tiên, chủ yếu là vì kinh nghiệm phong phú của cô ta.

Đường Ninh ở giữa một trăm người, mặc áo phông rất bình thường, đội mũ chống nắng màu đen, ngồi trên ghế với tư thế bình thường nhất để đọc kịch bản, thậm chí còn giấu chân dưới ghế, điều này khiến cho mọi người không để ý tới, người này… Người phụ nữ này khiêm tốn ngồi ở đây, chính là người đi đến đâu cũng sẽ gây sự chú ý Đường Ninh.

Địa điểm cho buổi thử vai cũng là Học viện Nghệ thuật biểu diễn Thịnh Kinh, vì đây là trường cũ của Duy An. Vào lúc này, hơn một trăm người, tất cả đều đợi trong phòng học rộng rãi, trong khi người thử vai thì tiền vào phòng tập.

Vì thời gian eo hẹp nên người được gọi tên nhanh chóng đến thử vai. Trong số họ, có những người đi ra ngay sau khi họ đi vào, có những người ở lại trong đó mười phút.

“Này, không phải nói buổi thử vai có Đường Ninh tham gia sao? Sao đến bây giờ cô ấy vẫn chưa tới đây?” Có người trong đám đông bắt đầu bàn tán chuyện phiếm để giảm bớt không khí căng thẳng.

Thực ra trong những người này, đại đa số đều là những người có xuất thân hoặc trình độ, nều không, liệu ai có thể đóng phim với những đạo diễn lớn chứ?

“Cho tới nay tôi không thấy người…”

Trợ lý điều hành cũng nói như vậy với Duy An đang ngồi ghế giám khảo.

Duy An gật đầu: “Chuyện này nhất định phải giữ bí mật, đến lượt Đường Ninh, chúng ta vẫn phải gọi tên cô ấy.”

“Biết rồi.”

Ông cụ nhà họ Mặc cũng ở trong phòng tập, nhưng ông ấy đang ngồi ở một vị trí không máy nồi bật.

“Thông báo là ba giờ thì liền tin là ba giờ ư? Tại sao không biết động não chứ?” Ông lão nói xong, có chút thát vọng khi không thấy Đường Ninh xuất hiện.

Duy An này nói rõ là muốn loại Đường Ninh, nhưng lại kiêng dè đến thể diện của Hải Thụy, mà giờ lại vừa tạo ra cho Duy An một cái cớ…

Rất nhanh, Có Hằng cùng với trợ lý của cô ta bước vào phòng tập, mà nghe nói sau khi cô ta biểu diễn xong, một số giám khảo đều gật đầu nhát trí, còn thiếu mỗi việc đưa ra quyết định ngay tại chỗ, nhưng ngay cả khi không nói điều này, trong lòng cũng là tán thành, chỉ là vẫn phải kiên trì xem từ đầu đến cuối.

“Đạo diễn Duy, đến Đường Ninh rồi.”

“Mời đi…” Duy An cúi đầu nói, dù sao người cũng không có tới, đây coi như là cho ông cụ nhà họ Mặc một lời giải thích.

Nhưng mà, vừa lúc trợ lý ra ngoài mời người, tưởng rằng Đường Ninh không có ở đó, một người đội mũ trong đám người đột nhiên đứng lên, không cần nghỉ ngờ, chiều cao của cô ấy, đã giống như muốn chứng minh thân phận của mình với mọi người.

Tuy nhiên, điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là không ai nhận ra đây là Đường Ninh …

Kể cả trợ lý cũng luôn cho rằng Đường Ninh chưa đến.

Nhìn thấy Đường Ninh đi bên cạnh mình, trợ lý có chút sửng sốt, bây giờ, anh ta phải giải thích thế nào với đạo diễn chứ? Hơn nữa, rõ ràng anh ta đã thông báo là ba giờ, sao Đường Ninh lại đến đúng giờ chứ?

Chịu đựng khó xử, trợ lý dẫn Đường Ninh vào phòng tập, Duy An, người đang cúi đầu xuống xem lý lịch của Đường Ninh, khi ngắng đầu lên nhìn thấy người, ánh mắt tự nhiên nheo lại…

*Xin chào giám khảo, tôi là Đường Ninh.” Đường Ninh cởi mũ ra, để lộ một mái tóc ngắn linh hoạt…

Tóc ngắn!

Đúng vậy, cô ấy đội tóc giả, bởi vì tên côn đồ trong vở kịch có khả năng xuất hiện như vậy, điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là Đường Ninh còn mặc quần jean rách, giày trắng và áo bóng chày.

“Cái này…” Trong bốn vị giám khảo, ngoại trừ Duy An, những người khác đều lộ ra một chút kinh ngạc.

Bởi vì bộ đồ phía sau, Đường Ninh liền giống như là nữ côn đồ đang đứng trước mặt. Quả nhiên, như mọi người đồn đại, Đường Ninh giỏi phỏng đoán, hóa ra đây không phải là nói dối, cô ấy… Có chuẩn bị mà đến.

Mà ông cụ Mặc đang ngồi nơi bí mật gần đó suýt chút nữa vỗ tay tán thưởng, cô gái này quả nhiên là thú vị.

Bởi vì ông ấy nhìn thầy ánh mắt của Duy An, hiện lên một vẻ khó coi…

Tuy nhiên, trong lòng Duy An, anh ta tin rằng Đường Ninh chỉ có thể là hát kịch, vì vậy, cho dù Đường Ninh có đi thử.

vai đúng giờ, anh ta cũng có thể tìm một lý do khác, đem Đường Ninh trực tiếp loại đi, để cho Có Hằng diễn tiếp, ít nhất, mọi mặt của Cố Hằng, anh ta càng thêm hài lòng.

“Cô bắt đầu đi…”

“Tôi có một thỉnh cầu.” Đường Ninh hướng tới máy người nói: “Tôi muốn nhờ đạo diễn Duy An giúp tôi phối hợp diễn. Không biết các anh có bằng lòng không.”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, bởi vì Đường Ninh lại có thể can đảm đến như vậy, ai cô ấy cũng không muốn, liền trực tiếp muốn Duy An.

Duy An cũng lộ ra vẻ sâu xa, sau đó tựa vào trên ghé, ném bút xuống, gật đầu: “Được thôi, muốn tôi phối hợp với cô như thế nào?”

Đường Ninh thậm chí còn chuẩn bị đạo cụ rồi đưa súng lục cho Duy An: “Trong “Người thân biến mát” có một cảnh nữ chính và nam chính bị mắc kẹt trong hang núi, cảnh 1ó Trong cảnh đó, nam chính bắt con tin và nữ côn đồ bị mắc kẹt trong hang, trong kịch bản, nam chính dẫm lên lưng con tin dưới chân mình, trong khi súng trong tay lại hướng vào đầu của người khác, lúc này nữ chủ ở trên tảng đá cùng nam chính giằng co.

Có hát kịch…

Nhưng điều thú vị hơn cả là màn đấu võ phía sau, đó là khi nữ chính lao vào lấy súng sau một phát súng…

Duy An không nghĩ nghĩ rằng Đường Ninh thực sự sẽ diễn cảnh đó.

Nhưng anh ta không nghĩ rằng Đường Ninh có thể diễn tốt được cảnh này…