Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 432: Đừng để lại dấu vét



Phía sau nhà thờ là một căn nhà lớn nhìn ra biển.

Sau khi hai người vào phòng khách, áp sát vào nhau, hút lấy không khí trong lồng ngực của nhau, mãi đến không có cách nào để hô háp, Đường Ninh mới rời môi Mặc Đình.

Đứng ở giữa phòng khách, Mặc Đình nhìn bốn phía xung quanh, sau đó cười nhẹ vào vành tai Đường Ninh: “Ngay cả phòng tân hôn cũng chuẩn bị xong rồi sao?”

“Tầng hai…” Đường Ninh đáp lại đơn giản.

Mặc Đình nghe xong, trực tiếp ôm cô ấy ngồi xuống, ánh mắt lúc này đã tràn đầy *** rồi, sau khi đá văng phòng trên tầng hai, anh trực tiếp đè Đường Ninh vào tường, giơ hai tay lên cao, ức hiếp hung hăng…

Đường Ninh bị nụ hôn làm cho đau, dùng sức đẩy Mặc Đình ra: “Đừng để lại dấu vét… Em còn phải quay phim.”

“Anh không lo được nhiều như vậy.” Mặc Đình trực tiếp xé váy cưới của Đường Ninh, ném cô ấy lên giường lớn…

Đường Ninh cảm thấy Mặc Đình không khống chế được, nụ cười trên khóe miệng càng đậm, nhưng lại nhanh chóng bị Mặc Đình chiếm ly.

Trong căn phòng rộng rãi, gió biển không ngừng quét qua mọi ngóc ngách, trong tắm gương vuông cách đó không xa phản chiếu hai thân người quấn lấy nhau…

Thứ mà đàn ông muốn, thực ra chỉ đơn giản là đơn giản như vậy thôi, trái tim của bạn, cơ thể của bạn thì chính là có thể làm yên lòng một con sói khát máu!

Sau nhiều lần thân mật, Đường Ninh đã yếu ớt nằm trong vòng tay của Mặc Đình, nhưng anh ấy lại giống như chưa đủ…

“Đình, không được nữa.” Trong lúc mơ màng, Đường Ninh chỉ cảm thấy cả người không có sức. Mặc Đình khẽ cười thay cô ấy rửa sạch, dường như từ trong miệng Đường Ninh, anh ấy ít khi nghe thấy những lời như không được, chữ này mang theo hàm ý***.

Váy cưới đã biến thành vải vụn, Đường Ninh giống như một món quà được gói lại, nhìn làn da trắng như tuyết của cô ấy, Mặc Đình nghĩ thầm rằng nếu luôn có quà như thế này, anh ấy tình nguyện tổ chức sinh nhật mỗi ngày.

Kỳ lạ…

Rõ ràng thường ngày cũng như vậy, nhưng anh ấy vẫn cảm thấy được sinh nhật này là sinh nhật tuyệt vời nhất trong ba mươi ba năm qua của anh ấy.

Đường Ninh ngủ đến tận buổi chiều, sau khi tỉnh lại cũng không vội vàng mặc quần áo, thay vào đó là cùng Mặc Đình quần nhau trên giường, đứng trước tắm kính cao từ trần đến sàn ngắm hoàng hôn buông xuống.

“Sau này, anh muốn mấy đứa con?”

“Hai đứa.” Mặc Đình trả lời nghiêm túc: “Tối nhất là một đứa giống em, một đứa giống anh, con gái phải thông minh giống em, phải làm người tình nhỏ của ba.”

“Được, vậy thì chúng ta sẽ sinh hai đứa…” Đường Ninh mỉm cười, ôm chặt cánh tay của Mặc Đình hơn, nhưng ngay cả như vậy cô ấy vẫn không thấy đủ, trực tiếp xoay người nằm trên ngực của Mặc Đình, hai tay ghì chặt thắt lưng, Mặc Đình cũng thuận thế quấn chăn bông và hai người quấn càng chặt hơn.

“Có muốn anh đưa em đến đoàn phim không?”

“Không cần, em muốn ở với anh một lúc…” Đường Ninh lắc đầu đùa nghịch: “Còn nữa, Đình, chúng ta chụp một bức ảnh đăng lên mạng, phát cầu lương cho fan.”

“Em nghĩ rằng tình yêu của chúng ta có thể khiến cho nhiều người tin tưởng vào tình yêu.”

“Được.” Mặc Đình trực tiếp trả lời, sau đó lấy điện thoại trên bàn cạnh giường chụp một bức ảnh hai người tựa vào nhau rồi đăng lên trang cá nhân, đương nhiên fan CP đã lập tức phát cuồng khi nhìn thấy bức ảnh này.

“Aaa! Trời ạ, Mặc tổng phát cầu lương, phát cẩu lương rồi, hai người họ đây là đang ở đâu vậy? Phía sau còn có hoàng hôn, đẹp thật sự.”

“Chỉ biết rằng sinh nhật của Mặc tổng, Đường Ninh sẽ ở bên cạnh anh ấy, thật sự rất hạnh phúc.”

“Áaaa, thật sự rất hạnh phúc.”

“Chỉ có một mình tôi thấy hai người họ quấn chăn lên người sao? Giống như… không mặc quần áo ấy.”

“Haha, điều này cũng có thể để ý được, đỉnh.”

Sau khi Hoắc Thanh Thanh nhìn thấy, thêm vào bình luận: “Đừng khinh tôi ở nước ngoài không gặp được chồng tôi!

Thể hiện tình cảm gì gì đó là đáng ghét nhất, Mặc tổng sinh nhật vui vẻ.”

“Tôi chính là muốn toàn bộ thế giới ngưỡng mộ tôi.”

Đường Ninh mỉm cười ném điện thoại đi, cùng Mặc Đình ngắm xong hoàng hôn rồi lại ngắm sao trời, hai vợ chồng ở lại đến sáng sớm hôm sau, Mặc Đình mới thu dọn đồ đạc đưa Đường Ninh tới trường quay. Vừa vào khách sạn, Đường Ninh cũng không muốn để Mặc Đình tiễn: “Anh lên đi, em sẽ không để anh đi đâu.”

“Vậy thì anh sẽ không đi nữa…” Nói xong, Mặc Đình sải bước đem Đường Ninh kéo vào phòng rồi đóng sập cửa lại.

“Nhưng hiệu quả cách âm ở đây không được tốt cho lắm…” Dù sao thì cũng không phải khách sạn năm sao cao cấp.

“Không sao cả… Anh sẽ khiến em không phát ra âm thanh.”

Đường Ninh cảm thấy từ khi cô ấy và Mặc Đình kết hôn, tuy rằng có những lúc dữ dội nhưng không giống như hai ngày nay, từ sáng đến tối vẫn không đủ.

Điều này có nghĩa là… Tình cảm của cô ấy đối với Mặc Đình lại nhiều hơn một chút đúng không?

Sáng sớm hôm sau, sắc trời vẫn còn tối tăm, Mặc Đình tỉnh lại, Đường Ninh vẫn đang ngủ say.

Mặc Đình không đánh thức cô mà còn để lại lời nhắn, sau đó quay về Thịnh Kinh vì hôm nay có cuộc họp hội đồng quản trị quan trọng.

Mà sau khi Đường Ninh tỉnh lại, cô nhìn thấy tờ giấy đó liền trực tiếp đến phim trường, hôm nay vẫn còn có một vấn đề lớn đang chờ cô ấy, đó là người trong bữa cafe lớn khó chơi kia, đang chờ cô giải thích.

“Đường Ninh à, cô đã trở lại rồi.” Duy An nhìn Đường Ninh lộ vẻ khó xử, đi tới trước mặt cô ấy, nhỏ giọng nói: “Hôm nay chúng ta sẽ quay phim với ông Hắc, chính là ông Hắc…”

Mọi người trong đoàn phim đều gọi ông cụ nhà họ Mặc là ông Hắc, bởi vì ông ta bảo ông ta họ Hắc.

“Ông ta vẫn không muốn diễn cùng tôi đúng không?”

“Không phải là không muốn diễn với cô mà cô căn bản là cô không có thái độ làm việc của diễn viên, sinh nhật của chồng lại có thể bỏ lại cả đoàn phim không thèm quan tâm ư? Cô cũng sai quá rồi!” Ông cụ ngồi bên, rằm rì nói: “Tôi hy vọng người diễn cùng tôi là diễn viên chân chính, nếu cô không làm được tôi có thể thông báo cho đoàn phim để thay người khác.”

Hai lông mày của Đường Ninh nhíu chặt lại, bởi vì vị tiền bối này thật sự không giữ lại chút tình cảm nào, trực tiếp ở’ trước mặt toàn bộ đoàn phim tùy tiện chế nhạo cô ấy.

“Thực xin lỗi, tôi biết mình không nên xin nghỉ phép, nhưng trong lòng tôi, chồng tôi là trên hét, chuyện này sẽ vĩnh viễn không thay đổi.” Đường Ninh giải thích nhìn về phía ông lão cách đó không xa: “Tôi xin lỗi vì đã làm chậm trễ thời gian của mọi người.”

Thực ra, dựa vào hợp đồng, việc xin nghỉ này của Đường Ninh là hoàn toàn hợp lý, không chỉ vậy, đối với bất kỳ diễn viên nào, việc xin nghỉ một ngày sau khi làm việc căng thẳng để quay những cảnh quan trọng là điều dễ hiểu.

Người trong đoàn phim chỉ là không hiểu, ông Hắc này luôn gây khó dễ cho Đường Ninh là vì cái gì chứ?

Tất cả mọi người đều bị Đường Ninh thuyết phục, cô ấy có làm gì bắt mãn với ông lão này không?

“Tóm lại, đổi người, không bàn bạc.”

Duy An nhìn thấy Đường Ninh, vẻ mặt càng thêm khó coi: “Ông ta là một trong những nhà đầu tư, cho nên… rất lời nói rất có quyền lực, Đường Ninh, cô dỗ dành ông ấy đi.”

“Nhưng… Ông ta không cho tôi cơ hội.” Đường Ninh nói.

Duy An liếc nhìn Đường Ninh, sau đó xoay người hỏi ông lão: “Lão Hắc, rốt cục ông muốn Đường Ninh làm thế nào, ông nói ra đi, mọi chuyện đều có thể bàn bạc.”