Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 554



“Không ngờ Đường Ninh vậy mà lại có mặt…”

“Hóa ra Đường Ninh căn bản là không có ý định xuất hiện đấy, chắc là không xem nồi nữa rồi.”

“Đường Huyên có gì mà không phục chứ? Nhìn khí chất này của Đường Ninh thử xem, cô ta chắc là thật sự bị ném ra hơn mấy chục con đường luôn rồi…”

Ở hội trường của buổi họp báo, vì sự xuất hiện của Đường Ninh, đã trở nên có chút ồn ào huyên náo, suy cho cùng, đều là âm thanh của những lời bàn tán, theo sau đó, lại thấy Đường Ninh làm một động tác tay ra hiệu “suyt, hội trường đã yên lặng xuống trong phút chốc, mọi người đều nghiêm túc nhìn chăm chú Đường Ninh, ngoại trừ…

Đường Huyên đang khóc thút thít.

*Cô vĩnh viễn cũng chỉ giống như một con chuột sợ sệt rụt rè, trốn ở nơi u tối, sau đó thì rình mò cơ hội mà cướp đi tất cả những thứ thuộc về tôi.”

“Cô thật sự không biết, bản thân mình tại sao lại bị đuổi ra khỏi Đường Thị à?” Đường Ninh hoàn toàn không có tâm trạng mà đôi co vòng vo với cô ta, chỉ trực tiếp hỏi thẳng.

“Còn có thể vì cái gì nữa cơ chứ? Bởi vì cô là một tay che trời!”

Đường Ninh nở một nụ cười hờ hững, sau đó hỏi lại Đường Huyên bằng một khẩu khí cực kỳ lạnh lùng: “Tôi có thể hỏi cô mấy câu hỏi được không? Nếu như cô có thể trả lời được, thì vị trí Tổng tài Đường Thị này, tôi nhường lại cho cô.”

*Cô nói tôi không hiểu gì về nước hoa, vậy thì tác phẩm dự thi “Dạ Linh” đã đạt được giải thưởng ở Thụy Sĩ năm đó là từ tay của ai?”

Đường Huyên có chút sững sờ, trong đáy mắt hiện lên một sự kinh ngạc.

Cũng cùng với lúc đó, ông cụ Đường cũng ngây người, vì ông ấy chưa từng nghĩ rằng tác phẩm đã khiến cho Đường Huyên một lần thành danh đó, hóa ra, không phải là từ chính tay của bản thân cô ta sao?

“Tao…”

*Phương pháp bào chế là chính cô đã lấy từ trong sổ ghi chép của tôi, nếu như chuyện này đã quá lâu đời rồi, cô đã không còn nhớ nữa, vậy thì chúng ta nói về chuyện khác, trước khi tôi rời khỏi Đường gia, đã từng phát hiện ra tính ổn định mùi hương của sản phẩm mới năm đó có vấn đè, có điều cuối cùng lại biến thành công lao của cô, còn khiến cho cô có tiếng tăm rất lớn ở Đường Thị…Chuyện này, chắc cô sẽ không quên đấy chứ?”

Đường Ninh hỏi ra từng chuyện từng chuyện về quá khứ năm xưa.

“Tao cũng phát hiện ra vấn đề, mày dựa vào cái gì mà cho rằng đó là công lao của mày chứ?”

“Còn không chịu thua, được, vấn đề của nước hoa, tôi thừa nhận tôi không hiểu…cũng không muốn nói nhiều thêm gì nữa, vậy thì chúng ta lại nói chuyện khác vậy…”

Cô ấy vậy mà còn kêu là không hiểu à?

Mọi người toát hết cả mồ hôi.

“Khi ông nội còn tại chức, Đường Thị vẫn luôn vững bước phát triển, cô dưới sự bảo hộ của ông nội, vẫn luôn ngồi được ở vị trí cao trong Đường Thị, thế nhưng, đã nhiều năm như vậy rồi, cô nói cô cúc cung tận tụy vì Đường gia, nhưng cô đã thực sự đóng góp được cái gì cho Đường gia? Có thể đưa ra một ví dụ không?”

“Trái ngược lại lúc cô đảm nhận chức vụ Tổng tài Đường Thị, cổ phiếu của Đường Thị liên tục trượt xuống không phanh, nổ ra những scandal, là mẹ của cô, Hạ Ngọc Linh lại một lần nữa đưa Đường Thị trở về con đường nè nếp.”

“Cực nhọc cũng không bằng công lao, cô lao công quét dọn cho Đường Thị mỗi ngày cũng cúc cung tận tụy đấy, vậy thì Đường Thị cũng sẽ phải cho họ làm một người Tổng tài có đúng không?”

“Nói ngắn gọn lại, cô là không có năng lực!” Đường Ninh nói trúng tim đen chỉ ra được ván đề của Đường Huyên: “Tôi chưa từng học qua quản lý, lại xuất thân là người mẫu, thế nhưng ông nội lại đặt kỳ vọng cao vào một người ngoài ngành giống tôi như thế, có thể tưởng tượng máy năm nay, những việc làm của cô ở Đường Thị căn bản không xứng đáng với sự tín nhiệm của người lớn nhất Đường Thị.”

Người ngoài ngành…

Các vị khách mời lại lần nữa toát mồ hôi.

Nếu như Đường Ninh gọi đây là người ngoài ngành, vậy thì…người có năng lực thực sự trên thế gian này, chắc không được mấy người rồi.

“Điểm này, cô làm thế nào để phủ nhận với tôi đây?”

Trong lòng Đường Huyên thật sự rất không phục, nhưng…

lại cũng chẳng thể tìm ra được bất kỳ ví dụ thực tế nào để có thể phản bác lại Đường Ninh, bởi vì cần thận mà nhớ lại, ngay cả bản thân cô ta cũng nhớ không ra, những năm qua, rốt cuộc cô ta đã từng làm gì cho Đường Thị.

“Cô dựa vào sự bảo vệ của ông nội mà sống lay lắt qua ngày, tôi thì dựa vào năng lực của bản thân để giải trừ được nguy cơ của Đường Thị, vị trí này có tính như thế nào, cũng không đến lượt của cô đâu.”

“Mày…mày nói bậy!”

“Đường Huyên, ngay cả bản thân cô cũng nghỉ ngờ bản thân mình.” Đường Ninh khẽ cười: “Đường Thị đã đi qua gian khổ nhiều năm như vậy rồi, thứ tuân theo đó chính là thái độ có trách nhiệm của doanh nghiệp đối với người tiêu dùng, còn đối với những thứ không thích hợp đó, chúng ta phải nhanh chóng ngăn chặn, ở điểm này ông nội từ đầu tới cuối đã luôn duy trì tâm nguyện ban đầu.”