Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 557



Rất nhanh, những quan khách nhận được lời mời của Đường Ninh đã lần lượt đến Đường gia, vốn dĩ, các cổ đông còn cho rằng, đây là Đường gia muốn mời ăn tiệc giao thừa sớm.

Thế nhưng, lúc máy lão tiền bồi cùng tụ họp trên một bàn tiệc, bọn họ liếc nhìn lẫn nhau, từ đầu đến cuối luôn cảm thấy có chút không thoải mái.

“Đồng sự trưởng, này là Tam Tiểu thư mời chúng tôi ăn cơm, sao cô ấy vẫn còn chưa đến?”

Ông cụ bật cười ha hả sờ lấy cây gậy, sau đó nói: “Đang đi trên đường rồi, trời lạnh đường trơn, nên tôi kêu nó cẩn thận một chút.”

Đường Nghệ Thần và Đường Tĩnh Tuyên tụ tập lại trò chuyện cùng với nhau, còn Đường Huyên ngược lại giống như bị cách ly với thế giới này vậy, ngồi thẳng bụng trên chiếc ghế, vùi đầu nhìn vào chiếc bụng đang lồi lên của mình.

Còn lúc này, quản gia đi đến bên cạnh của ông cụ Đường, nói nhỏ: “Đổng sự trưởng, Tam Tiểu thư và Tam Cô gia về đến rồi.”

Tiếp sau đó, mọi người đều nhìn hướng ra phía cổng, lại nhìn thấy Mặc Đình ôm Đường Ninh đi vào đại sảnh, trên người vợ chồng hai người đều mang một khí chất cao quý đến bức người, tựa như nhân trung long phượng (*), khí chất bát phàm.

() nổi bật như rồng và phượng hoàng trong số những người khác.

*Để các vị đợi lâu rồi.”

“Mau, ngồi vào đây…” Ông cụ chỉ tay vào chỗ hai ghế trống bên cạnh mình, nói với vợ chồng hai người.

Đường Ninh khẽ mỉm cười, còn đôi mắt của Mặc Đình lại mang theo một loại thâm ý nào đó, đương nhiên, anh vẫn đến để làm phông nền cho Đường Ninh, chỉ là bức phông nền này của anh có chút chói mắt, không dễ dàng gì mà bị người khác xem thường.

“Hôm nay mời các vị thúc bá ăn cơm, kỳ thực là vì muốn xin lỗi về chuyện bất kính với các vị thúc bá đây những ngày trước đây.” Đường Ninh cầm lên ly trà trước tiên nói với mấy vị trưởng bối: “Tôi lấy trà thay rượu nhận lỗi với các vị thúc bá đây.”

“Đứa trẻ như con đây, quả thật là có khiếu làm ăn tốt đấy, chưa từng học qua quản lý lại biết được thủ thuật của Đề vương, ân uy tịnh thi (*)!” Có cổ đông không khỏi khen ngợi.

Œ) vừa ban ân vừa đe dọa Còn có vài vị cổ đông khác tuy là không phục, nhưng ở như thế này cũng không nên bày tỏ ra, chỉ có thể mỉm cười ngượng theo.

“Chú quá khen rồi, nói đến quản lý, tôi chỉ mới ra đời mà thôi. Chỉ là hôm nay ngoại trừ việc muốn nhận lỗi với mọi người, tôi vẫn còn có một chuyện khác, muốn giải quyết trước mặt mọi người.”

“Tam Tiểu thư có lời gì, cứ nói thẳng đi đừng ngại.”

Đường Ninh nghe thấy câu nói này, đột nhiên ngẳắng đầu đặt tầm mắt của mình lên người Đường Huyên, còn Đường Huyên cũng không nhịn được mà cười mỉa mai: “Tao lại có chỗ nào làm cho mày không vừa ý rồi à? Muốn đối phó tao sao?”

“Đường Ninh, tao thật không ngờ, mày ngay cả con chuột qua đường mà cũng không buông tha?” Vì để nhắn mạnh sự thê thảm của mình, Đường Huyên còn học theo con chuột kêu lên máy tiếng: “Nói đi, lần này lại là cái gì?”

“Tôi nghe được tin tức của mẹ tôi rồi.” Đường Ninh điềm tĩnh nói.

Đường Huyên thay đổi sắc mặt rõ rệt trong phút chốc.

“Tuy là vẫn chưa tìm được người, nhưng…Đại Tiểu thư Đường Huyên, tôi nghĩ, chuyện này vẫn là nên do cô nói thì sẽ càng rõ ràng hơn.”

*Tam Tiểu thư là có ý gì?” Có cổ đông đột nhiên ngẩn người chẳng biết gì: “Hạ Tổng bị bắt cóc mắt tích, thì có liên quan gì đến Đại Tiểu thư?”

Cơ mặt của Đường Huyên đã cứng đờ lại, nhưng lại nhất định không chịu thua: “Đường Ninh, tao đã thất bại rồi, nhưng mày cũng đừng nghĩ rằng cái gì cũng đổ tội lên người tao được, Hạ Ngọc Linh mất tích là bà ta xui xẻo, thì có liên quan gì đến tao cơ chứ?”

“Tôi biết cô sẽ không thừa nhận.” Đường Ninh để lộ một nụ cười chế nhạo: “Tôi cũng biết, các vị ngồi ở đây, cũng đã tạo ra rất nhiều rắc rối và trở ngại cho mẹ tôi trong công việc, vì vậy hôm nay tôi mời các vị đến đây để tụ họp lại với nhau nói chuyện cho rõ ràng.”

Lời nói này của Đường Ninh vừa rơi xuống, thì mọi đều đã hiểu, đây làm gì có yến tiệc gì đâu chứ, rõ ràng là Hồng Môn Yến (*)I (*) bữa tiệc quy tụ các phe đối đầu nhau cho một cuộc đấu tranh giành quyền lực.

Còn mục đích của Đường Ninh, rất đơn giản, đó là tính sổ!

“Đường Huyên, cô phải suy nghĩ cho kỹ, nếu như chuyện này do tôi công khai ra ngoài, thì có khả năng đứa con của cô sẽ phải sinh ra ở trong tù đấy.”

Đường Huyên bị ép đến mức lo lắng, trực tiếp vỗ bàn: “Mày đừng khinh người quá đáng, bây giờ tao đã hai bàn tay trắng, mày còn muốn thế nào nữa?”

“Tôi không muốn thế nào cả, tôi chỉ là muốn cô nói ra sự thật.” Đường Ninh vẫn duy trì sự bình tĩnh: “Tại sao, muốn từ miệng cô biết chân tướng sự việc khó như vậy sao?

“Tao không biết.” Đường Huyên một mực phủ nhận, không thèm cân nhắc đến hậu quả, lúc này các cổ đông có mặt lại không chịu ngồi yên, chỉ trích Đường Ninh.