Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 750



Mặc dù sắp có kịch hay nhưng Đường Ninh không tiện ra ngoài, cho nên cô dự định ở trong nhà xem truyền hình trực tiếp, xem Hoa Văn Phụng đang từ đắc ý biến thành trò hề.

“Đường Ninh, mọi thứ đã sẵn sàng.” Phương Dục nói với Đường Ninh qua điện thoại: “Tôi đã kết nối với màn hình lớn nhất trong thành phố và có thể bắt đầu phát sóng trực tiếp bất cứ lúc nào.”

“Tôi chờ xem kịch hay!” Nói xong, Đường Ninh tắt điện thoại, cất kịch bản, cầm điều khiển từ xa lên.

Đúng hai giờ chiều, cô gái đã hẹn trước với Hoa Văn Phụng rất nhanh đã lộ diện, hoá trang, che kín toàn thân.

Sau khi gặp người đó, Hoa Văn Phụng cười miễn cưỡng nói: “Cô không cần căng thẳng như vậy”

“Hải Thuy đã bắt đầu việc điều tra chứng cứ rồi, người bạn mà tôi không cần thận nói cho biết điều này bây giờ đang trốn ra nước ngoài, cho nên bây giờ tôi đang nơm nớp lo sợ không biết phải làm sao.”

“Cô lo lắng bất cứ điều gì tôi đều có thể giúp cô.” Hoa Văn Phụng bỏ kính đen xuống để thể hiện sự tôn trọng và thành ý đối với đối phương.

“Bà……Bà không phải là mẹ chồng của Đường Ninh sao?

Bà có phải là Hoa Văn Phụng không? Bà muốn mua bằng chứng ngoại tình của Đường Ninh là muốn đưa cho Mặc Tổng xem sao?” Người phụ nữ đó hoảng sợ, lập tức đứng dậy: “Nếu biết trước là bà mua, chắc chắn tôi đã không tới.”

*Cô ngồi xuống nghe tôi nói hết đã.” Hoa Văn Phụng giữ đối phương lại và kéo cô ta ngồi xuống: “Nói thật là, tôi không thích Đường Ninh, cho chắc chắn một điều rằng tôi sẽ không tố giác cô với Mặc Đình đâu.”

“Tôi không tin, trừ khi bà để lại cho tôi cái gì đó làm tin.”

Nói xong, người phụ nữ lấy điện thoại ra, ấn nút ghi âm: “Bà có dám để tôi hỏi vài câu không? Nếu bà trả lời tôi thật tôi có thể đưa ảnh cho bà.”

Hoa Văn Phụng nhìn nghệ sĩ trẻ trước mặt một hồi lâu, biết cô gái này là “chim sợ cành cong”, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bà ta gật đầu, nhún vai: “Cô hỏi thử xeml”

*Nếu bà không thẻ trả lời, vậy thì chúng ta không cần thoả thuận gì nữa, dù sao những thứ này lưu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ gây ra những hậu quả không thể cứu vãn, Hải Thuy cũng sẽ không bỏ qua cho tôi. Nếu bà không muốn trả giá, vậy thì tôi cũng không cần thiết phải mạo hiểm đúng không?”

Hiển nhiên là đối phương thấy thái độ cân nhắc của Hoa Văn Phụng mới thận trọng như vậy Hoa Văn Phụng tháy lập trường của đối phương kiên định như vậy, cuối cùng nói với đối phương một cách chắc chắn: “Cô hỏi, tôi sẽ trả lời thành thật.”

“Thứ nhất, bà trăm phương ngàn kế tìm tới tôi để lấy những bức ảnh Đường Ninh ngoại tình, không đơn giản chỉ vì để xác minh sự thật Đường Ninh ngoại tình không thôi đúng không?”

Hoa Văn Phụng nghĩ một lát sau đó trả lời: “Muốn lấy cho con trai tôi xem để nó biết Đường Ninh là người như thế nào. Nếu Đường Ninh ngoại tình thật thì không phải là tôi đổ oan cho cô ta.”

“Bà hận Đường Ninh đến vậy vì Đường Ninh làm bà bị thương à?” Vẻ mặt của đối phương đầy nghỉ hoặc: “Tôi nghĩ thế nào cũng không ra, tại sao bà và Đường Ninh lại có mối thù sâu đậm như vậy, khiến bà bằng mọi giá cũng phải tìm bằng được “bằng chứng” ngoại tình của Đường Ninh, Đường Ninh không phải con dâu của bà sao?”

Hoa Văn Phụng suy nghĩ mấy giây, bỗng thấy gì đó sai sai: “Cô muốn tìm hiểu những chuyện này làm gì?”

“Thật xin lỗi, bà Mặc, nếu không đủ thứ gì đó để bảo vệ tôi, tôi không thể đưa ảnh cho bà được, bị cắn trả nhiều rồi không thể không đề phòng.” Đối phương có vẻ coi thường: “Bà cũng biết quyền lực của Mặc Đình trong làng giải trí này đấy, nếu để anh ta biết tôi vu khống vợ anh ta, anh ta chắc chắn không để cho tôi yên.”

“Cô có vu khống Đường Ninh đâu? Đường Ninh ngoại tình là sự thật.” Hoa Văn Phụng nhấn mạnh.

“Bà Mặc, bà đúng là rất thông minh, liên tục đổi chủ đề.

Mời bà nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi, nếu không hôm nay tôi không thể giao ảnh của tôi cho bà được.”

Hoa Văn Phụng ngây ra một lúc, sau đó cười giễu cọt: “Vì Đường Ninh bắt hiếu, làm tôi bị thương, những việc này các người cũng đều biết mà.”

“Bà Mặc, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Đường Ninh có làm ai bị thương không người trong làng giải trí đều biết rõ.” Đối phương hiển nhiên không tin lời thoái thác của Hoa Văn Phụng: “Có gì bà cứ nói thẳng, một nghệ sĩ nhỏ thân bại danh liệt như tôi bây giờ còn ham muốn gì nữa?”

“Biết nhiều quá không tốt cho cô đâu.”

Nghe xong câu này, đối phương lập tức đứng dậy: “Tôi bất chấp nguy hiểm như vậy tới đây để thoả thuận với bà không phải là để nghe bà nói bậy bạ, vì chúng ta không đạt được thoả thuận, tôi nghĩ tôi vẫn nên bảo vệ tính mạng mình thì hơn.”

“Bà nói những câu linh tinh này tôi có trong tay cũng không có giá trị gì.”