Kết Hôn Chớp Nhoáng Ông Xã Cực Phẩm

Chương 99



“Đường Ninh, chị bây giờ đang ở trong nhà quản lý của Mặc Vũ Nhu.” Chị Long gọi điện tới cho Đường Ninh vào sáng sớm hôm sau: “Nhưng mà, con gái anh ta có vẻ như bị bệnh, còn vợ anh ta thì tuổi có vẻ không lớn lắm, vẫn còn đang trong phòng chơi game.”

“Bệnh nặng lắm không?” Đường Ninh khẽ nhíu lông mày, người đàn ông này, rốt cuộc xem Mặc Vũ Nhu là cái gì? Cứ như vậy mà để trong lòng.

“Vẫn cứ khóc, toàn thân lúc nóng lúc lạnh, trông thật đáng thương.”

Đường Ninh kỳ thực đã nghe thấy tiếng khóc, không có gặp coi như xong, chị Long đã nhìn thấy rồi, cô vẫn nhắc nhở một câu: “Đưa đi bệnh viện đi, tiện thể thanh toán tiền thuốc men.”

Chị Long hiểu ý của Đường Ninh, nhanh chóng gọi xe cứu thương đưa đứa trẻ đến bệnh viện cấp cứu, mà lúc cô rời đi, mẹ đứa trẻ vẫn đang đeo tai nghe xem phim.

“Đứa trẻ này sắp chuyển thành viêm phổi rồi, chuyện gì xảy ra với người lớn các người vậy?” Bác sĩ vừa kiểm tra thân thể đứa bé, vừa chất vấn chị Long.

Chị Long định trả lời, nhưng người quản lý của Mặc Vũ Nhu lại vội vàng chạy ra đón, nhìn con gái mà lòng nóng như lửa đốt: “Bác sĩ, con gái của tôi thế nào rồi?”

“Cũng may là kịp thời, nếu không sẽ bỏng thành viêm phổi!”

Vưu Lâm thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin con gái mình không bị gì, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy chị Long, vẻ mặt anh ta đề phòng: “Tại sao lại là cô?”

“Con gái của anh chính là do người ta đưa tới.” Bác sĩ biết rõ mối quan hệ của mấy người kia, vội vàng thay chị Long làm sáng tỏ.

Cảm xúc của Vưu Lâm có chút phức tạp, thấy con gái đã ngủ say, anh ta kéo chị Long ra ngoài cửa: “Cô có ý gì? Cô có phải là muốn tin tức của Mạc Vũ Nhu từ chỗ tôi phải không? Tôi nói cho cô biết, không có chuyện đấy!”

Chị Long xùy cười một tiếng, lấy tiền mặt trong ví đưa cho Vưu Lâm: “Đường Ninh nhờ tôi đưa đứa nhỏ đến bệnh viện, cũng là Đường Ninh bảo tôi đưa số tiền này cho anh, Vưu Lâm, anh có biết tôi xem thường anh ở chỗ nào không? Anh dành tất cả cho Mạc Vũ Nhu, nhưng cô ta có bao giờ nghĩ đến tình cảnh của anh và con gái mình không? Kết quả là, vẫn là những kẻ thù như chúng tôi đến giúp đỡ…”

Vưu Lâm nhìn tiền mặt trong tay, lại nghĩ đến Mạc Vũ Nhu đã đến tình cảnh này, vẫn còn muốn trang phục đẹp đế, đến bộ dạng hư vinh ăn ngon mặc sướng, ngẫm lại một lúc lâu mới nói với chị Long: “Cảm ơn các cô đã cứu lấy con gái tôi, tôi có thể giúp các cô một lần, coi như là còn tình người.”

Chị Long xoay người lại nhìn thẳng vào mắt của Vưu Lâm, quả nhiên, Mặc Vũ Nhu cái loại người này, đến con chó trung thành Vưu Lâm cũng không giữ lại được, đáng đời chúng bạn xa lánh…

“Vưu Lâm đã lừa Mặc Vũ Nhu nói răng đã tìm được một ông bầu lớn, đồng ý ký hợp đồng với cô ta để chụp cho bìa tạp chí đàn ông. Mặc Vũ Nhu sau khi nghe xong, cả người đều phấn khích, chúng tôi hẹn gặp nhau tại khách sạn Glory vào lúc 7h tối nay.”

“Chị Long, vất vả cho chị rồi.” Giọng điệu Đường Ninh rất bình tĩnh, tựa như trong lòng cô đã biết hết mọi chuyện.

“Không vắt vả, bởi vì chị cũng muốn xem kết cục của Mặc Vũ Nhu.”

Những lời mời Đường Ninh như trước vẫn không ngừng, nhưng mà Đường Ninh lại từ chối tất cả các lời mời vì lý do đang nghỉ ngơi, toàn bộ đều được từ chối nhã nhặn, trong đó đối với phần lớn lời mời hồi đáp một cách khách khí, nhưng, duy nhất chỉ có một công ty, Đường Ninh dặn dò chị Long phải nói tên và cảm ơn với người quản lý, cũng đặc biệt gọi điện mời Đường Ninh đến phỏng vấn.

Tổng biên tập tạp chí nghe đến tên, lập tức đi nghe ngóng cái tên Đường Ninh, hóa ra tên khốn kia, lại mời Đường Ninh đến làm người mẫu khỏa thân!

Trong ngành công nghiệp thời trang, điều quan trọng nhất là kiêng kị xúc phạm người khác, không ngờ tên khốn kia, lại bảo người ta đến làm mẫu khỏa thân!

“Anh không cần ở đây giả tạo nữa đâu, mau cuốn xéo ngay đi cho tôi, lúc đó chúng tôi quả thực cấm kị việc lên giường, lịch sự từ chôi Đường Ninh, nhưng là chúng tôi đã vi phạm hợp đồng trước? Tôi lúc đó đã nói như thế nào? Tôi đã khéo léo cho anh quay trở lại, vậy mà anh lại làm cái chuyện ngu xuẩn gì thế này?”

“Tổng biên tập… Tôi sai rồi…” Người đàn ông có chút oan ức, không ngờ quả báo lại đến nhanh như vậy.

“Cút đi nhanh lên… các trợ lý đều nhớ tên của anh rồi, anh vẫn còn muốn ở đây giả tạo gì nữa sao?”

Cũng bởi vì chuyện này, trong giới tạp chí đối với cái tên Đường Ninh ít nhiều có chút kinh sợ.

Người bình thường có thể chui ra khỏi cống như chui cửa giường sao? Con mắt lại được đánh sáng một chút trước khi ra khỏi cửa!

Năm giờ, Khải Duyệt đề cảnh.

Mặc Đình bệnh nặng mới khỏi, đang trong thư phòng xử lý vài vấn đề quan trọng. Lục Triệt đã gửi một tài liệu từ công ty về hồ sơ du lịch của Lý Dục trong tháng gần đây nhất, bên trog ghi chép vô cùng kỹ càng, có vẻ như Lục Triệt quả thực đã bỏ rất nhiều công sức để điều tra, đương nhiên, tất cả những thông tin mà Hải Thụy muốn đều được bảo mật, không làm kinh động đến bắt cứ kẻ nào.

“Họp xong chưa?” Đường Ninh nhéo thời gian, đẩy cửa hỏi Mặc Đình.

“Vừa hay, em tới.” Mặc Đình vẫy tay với cô, sau khi nhìn thấy có người đi lại, anh vòng tay vào trong ngực, để cho cô đọc thông tin trên máy vi tính: “Cái lão nghệ thuật gia này, đã bí mật giấu đi bốn người mẫu trong tháng vừa qua, một trong số đó là từ OrangeField.”

Nhìn hồ sơ điều tra dày đặc, Đường Ninh nhíu mày thật sâu: “Đồ cặn bã.”

“Bất kể như thế nào, đã có phần ghi chép này, có thẻ triệt để chứng minh em vô tội rồi.”

“Mộ tổng, anh thật sự có thể thông thiên rồi đấy.” Đường Ninh có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn Mặc Đình, hiển nhiên có chút không thể tin: “Không phải định đem cảnh sát là chó đặc vụ à?”

“Cái lão khốn nạn này đã quen yêu đương vụng trộm, có chút không kiêng nễ gì cả, muốn kiểm tra hắn cũng không có khó khăn như vậy, chỉ là phí một chút thời gian.”

Đường Ninh đọc qua tư liệu, nhìn xem những người mẫu liên quan đến vụ việc đó, trong lòng cô bị sốc, cô đương nhiên không có khả năng bùng nỗ như vậy, thế là hoàn toàn có thể chứng minh sự trong sạch của bản thân, nhưng… mấy người mẫu còn lại kia, lại bị liên lụy trong đó.

Cô đương nhiên không có khả thể đi làm chuyện như vậy, gieo rắc bao nhiêu kẻ thù cho bản thân, chôn giấu bao nhiêu nguy hiểm, người khác cũng không có hãm hại cô, những gì cô phải đối phó chỉ là một hoặc hai người mà thôi.

“Phần tư liệu này, là quá muộn à?” Mặc Đình thực sự rất đau ì lòng, Đường Ninh lúc đấy bị đổ oan, lại không thể đưa ra bằng chứng chính xác, làm cho cô lại phải chịu đựng bao oan trái và oan ức.

Đường Ninh sửng sốt một chút, lắc đầu: “Chân tướng không bao giờ là quá muộn.”

“Leo lên cửa giường đương nhiên là Mặc Vũ Nhu khơi mào, nhưng trong đó còn xuất hiện hiện tượng mời chào.”

“Việc này là do người ở Orangefield làm, người đại diện Dương Nhu quả thực rất có thủ đoạn.” Trong lòng Đường Ninh rất rõ ràng, cô đang bị người khác cản đường.

“Anh biết em sẽ tận dụng tốt những thông tin này.” Mặc Đình chưa bao giờ lo lắng về điều này. Sau đó anh nhìn đồng hồ, trong vô thức nhận ra rằng cũng đã 5 giờ ruỡi, vì vậy mà nhắc nhở Đường Ninh: “Không phải là đi gặp Mặc Vũ Nhu hay sao?

Vẫn còn chưa đi chuẩn bị?”

“Anh ở nhà một mình, có sao không?” Đường Ninh vuốt ve khuôn mặt tuần tú của Mặc Đình.

“Đồ ngốc.”

Đường Ninh mỉm cười, hai người thân mật ôm lấy nhau, sau đó Đường Ninh rời khỏi phòng làm việc, Mặc Đình cũng lấy điện thoại ra gọi cho Lục Triệt: “Đảm bảo gần khách sạn Glory không có tay săn ảnh nào, còn phải an toàn kín đáo, mặt khác, Lục Triệt hôm nay anh lại phải tăng ca rồi.”

“Chủ tịch muốn…”

“Đương nhiên là tôi muốn tự mình đến cổ vũ cho vợ tôi rồi.”