Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 115: Mày cút cho tao



Bà ta tức giận thở hồng hộc nhìn Đường Dạ Khê: “Lại là cô xúi giục phải không? Cô nói đi, tại sao một cô gái còn trẻ như cô lại ác độc như vậy? Tôi đã đưa An An đến nhà chi thứ ba của chúng tôi rồi, cô còn vướng mắc cái gì chứ? Tại sao cô phải đuổi cùng giết tận An An mà đuổi con bé đi chứ?”

Nhìn thấy mọi người của chi trưởng đều đã đến đây, Đường Dạ Khê cũng có mặt nên bà ta tưởng rằng người của chi trưởng đến để đuổi Ôn An An đi đến nhà họ Thái.

Đây là điều mà bà ta sẽ không bao giờ cho phép!

Đường Thủy Tinh còn chưa xuất viện, làm sao có thể để Ôn An An ra đi vào lúc này được chứ?

Nhất định phải giữ Ôn An An ở lại làm náo loạn nhà chi trưởng, chờ đến lúc Đường Thủy Tinh xuất viện, bà sẽ tức giận đến chết mới được.

Để xem sau này Đường Thủy Tinh còn vênh váo với bà ta được nữa hay không?

Để sau này ba ta có thể nở mày nở mặt trước Đường Thủy Tinh nên dù thế nào đi nữa cũng phải bảo vệ Ôn An An, tuyệt đối không cho phép nhà chi trưởng đưa đi.

Mặc dù trong lòng bà ta có sự tính toán nhưng vẫn phải có chừng mực.

Không thể làm mất lòng năm người Ôn Minh Viễn được, đó là những người thừa kế của nhà họ Ôn, lại thông minh tài giỏi, tiền đồ vô lượng. Sau này bà ta còn phải dựa vào sự che chở của bố con Ôn Minh Viễn đối với hai đứa con của bà ta nữa.

Vì vậy bà ta đều chĩa mũi nhọn về phía Đường Dạ Khê.

Mặc dù hai đứa con trai của Đường Dạ Khê là con của Cố Thời Mộ và giờ đây Cố Thời Mộ cũng có mặt nhưng bà ta vẫn không coi Đường Dạ Khê ra gì.

Làm sao một gia đình như nhà họ Cố lại có thể cho Đường Dạ Khê vào cửa chứ?

Ngay cả hai đứa con trai do Đường Dạ Khê sinh ra cũng chỉ là con riêng mà thôi.

Cho dù là ở Dạ Đô hay là ở Ôn Thành thì con riêng đều bị khinh thường phỉ nhổ, không có địa vị gì cả.

Không những bị người khác coi thường mà còn không có quyền thừa kế.

Nói cách khác, cho dù nhà họ Cố giàu có ngút trời thì cũng chẳng liên quan gì đến hai đứa khác loài do Đường Dạ Khê sinh ra kia.

Bây giờ Cố Thời Mộ yêu thích hai đứa trẻ kia là vì anh chưa có con hợp pháp mà thôi.

Chờ sau khi anh cưới vợ và sinh con, vợ của Cố Thời Mộ muốn bảo vệ quyền lợi cho đứa con hợp pháp thì chắc chắn cô ta sẽ khiến hai đứa con riêng của anh có kết cục thê thảm.

Về phần Đường Dạ Khê, hiện tại Cố Thời Mộ ở bên cạnh cô chỉ vì khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến anh bị say mê tức thời, lại còn tươi mới mơn mởn, nhưng chỉ là đùa bỡn vài ngày rồi thôi.

Khi đã hết sự mới mẻ rồi thì tự nhiên sẽ đá cô ra xa.

Bản thân bà ta cũng là một người mẹ nên đương nhiên cũng hiểu rất rõ cảm giác của người làm bố mẹ.

Chỉ cần ông Cố còn một hơi thở thì ông quyết sẽ không để Đường Dạ Khê bước vào cửa lớn nhà họ Cố.

Đối với Cố Thời Mộ, Đường Dạ Khê chỉ là một thứ đồ để anh đùa giỡn, anh sẽ không bao giờ để ý đến Đường Dạ Khê.

Vì vậy, bà ta hoàn toàn không coi Đường Dạ Khê ra gì.

Hơn nữa, bà ta lại là thím của Đường Dạ Khê, với tư cách là thím, dạy dỗ cháu gái vài câu thì ai có thể trách bà ta được chứ?

Mặc dù lời nói của bà ta rất khó nghe nhưng chắc chắn bà ta sẽ thể hiện thật tốt một vai diễn là một người thím yêu thương cháu gái của mình, một nhân vật thẳng thắn khi thấy cháu gái mình bị bắt nạt nên đã xúc động mà không kiềm nổi sự tức giận với một đứa cháu gái khác.

Đường Dạ Khê mỉm cười, khóe miệng khẽ nhếch lên. Đôi mắt đen trắng sáng ngời trong suốt, lóng lánh như mặt nước gợn sóng, đẹp đẽ óng ánh như đá quý: “Thím ba, thím hiểu lầm rồi.”

Giọng nói của cô không kiêu ngạo, không cáu gắt, không nhanh không chậm mà như làn gió xuân thoảng qua tai, ngọt ngào êm dịu khiến người ta cảm thấy dễ chịu: “Nếu bây giờ An An đã là con gái của nhà chi thứ ba thì dĩ nhiên An An đi hay ở là do chú ba và thím ba là người có tiếng nói cuối cùng. Nếu thím ba đã thích An An như vậy, An An lại sắp trở thành con dâu của thím ba nữa, nói vậy thì chắc hẳn thím ba rất vui mừng rồi. Vậy tại đây, cháu xin chúc mừng thím ba trước.”

An Vũ Mộng sửng sốt: “Cô đang nói cái gì vậy? Cái gì mà con dâu? Cái gì mà chúc mừng? Cô đang nói bậy bạ cái gì vậy?”

Bà ta lướt nhìn qua quần áo không chỉnh tề của Ôn An An và Ôn Huyền An rồi lại nhìn Thịnh Vũ Khanh, cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường.

“Khanh Khanh, cháu sao vậy?” Bà ta đứng dậy đi đến bên cạnh Thịnh Vũ Khanh, thân mật nắm lấy tay cô ấy rồi quan tâm hỏi han: “Khanh Khanh, sao sắc mặt của cháu khó coi vậy? Cháu thấy không khỏe ở đâu à?”

“Không phải là sức khỏe cháu không tốt mà cháu thấy khó chịu trong lòng…” Tâm trạng của Thịnh Vũ Khanh đã bình tĩnh trở lại so với cơn tức giận ban đầu.

Cô ấy né tránh bàn tay của An Vũ Mộng, lùi lại vài bước rồi hít thở sâu và nhìn An Vũ Mộng và Ôn Minh Đạo mà bình tĩnh nói: “Cô, chú Ôn. Hôm nay vừa hay hai người đều có mặt ở đây nên cháu muốn nói rõ ràng dứt khoát rằng, cháu muốn hủy bỏ hôn ước với Ôn Huyền An, cháu muốn chia tay với anh ta. Từ giờ trở đi cháu và Ôn Huyền An cùng với nhà họ Ôn không có bất cứ liên quan gì nữa.”

“Đừng, Khanh Khanh!” Ôn Huyền An sửng sốt, vội vàng chạy tới định nắm lấy tay Thịnh Vũ Khanh: “Khanh Khanh, chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn. Trước kia, anh với Ôn An An chỉ là tình cảm anh em, bây giờ ngay cả tình cảm anh em ấy cũng không còn nữa. Anh không thích cô ta, anh ghét cô ta. Khanh Khanh, anh chỉ thích một mình em mà thôi. Anh biết, tất cả lỗi lầm hôm nay đều là tại anh, xin hãy tha thứ cho anh được không? Anh sẽ không đồng ý chia tay với em đâu, anh tuyệt đối sẽ không chia tay với em đâu.”

An Vũ Mộng nhìn Ôn Huyền An, sau đó lại nhìn Ôn An An, rốt cục cũng hiểu ra.

Bà ta mở to hai mắt như không thể tin được, hết nhìn Ôn An An lại chuyển qua nhìn Ôn Huyền An: “Con, các con…”

“Mẹ, con không phải cố ý! Là Ôn An An đã tính kế con.” Ôn Huyền An lo lắng hét lên: “Là cô ta thấy mình không thể trở thành cô cả nhà họ Ôn, cho nên mới cố ý tính kế con để trở thành mợ chủ nhà họ Ôn. Mẹ, con không thích cô ta, con sẽ không lấy cô ta, có chết cũng sẽ không lấy cô ta.”

Mẹ anh ta rất thích Ôn An An, anh ta sợ mẹ sẽ bắt mình phải lấy Ôn An An.

Anh ta chỉ thích Thịnh Vũ Khanh, anh ta có nằm mơ cũng chỉ muốn lấy Thịnh Vũ Khanh mà thôi.

Ngoại trừ Thịnh Vũ Khanh, anh ta sẽ không lấy bất cứ ai khác.

Sau khi nghe Ôn Huyền An nói xong, An Vũ Mộng trợn tròn mắt.

Bà ta quay phắt lại nhìn Ôn An An, không thể tin được mà lẩm bẩm: “Ôn An An, sao mày dám? Sao mày dám?”

Bà ta vừa lẩm bẩm vừa chạy tới chỗ Ôn An An, túm lấy cổ áo của cô ta rồi lắc mạnh: “Ôn An An, sao mày dám, sao mày dám chứ? Tao có ý tốt đưa mày về nhà, cho mày ăn ngon mặc đẹp mà sao mày lại dám tính kế với con trai tao?”

“Cháu không có! Cháu không có!” Ôn An An khóc lóc lắc đầu: “Thím ba, thím hãy tin cháu. Cháu và anh Huyền An đều uống rượu say, đến khi tỉnh lại thì đã thấy ở bên nhau rồi. Là anh Huyền An chủ động trước, thím ba, thím hãy tin cháu. Là anh Huyền An ôm cháu trước, hôn cháu trước.”

“Mày nói bậy, nói bậy.” An Vũ Mộng tát mạnh vào mặt Ôn An An, túm tóc cô ta rồi sau đó lại tát thêm mấy cái nữa: “Huyền An chỉ thích Khanh Khanh, thằng bé đã có một người vợ chưa cưới tốt như Khanh Khanh thì sao lại để ý đến một đứa đê tiện như mày chứ. Mày thật đê tiện giống y như mẹ và bà ngoại của mày vậy, lại dám tính kế Huyền An ư? Còn muốn gả cho nó sao? Mày tỉnh lại đi, chỉ cần tao còn sống thì mày đừng hòng bước vào cửa nhà họ Ôn. Mày cút ngay cho tao, cút.”

Chỉ trong phút chốc mà Ôn An An đã bị An Vũ Mộng tát cho đầy dấu tay trên mặt.

Cô ta kêu la thảm thiết, dùng sức đẩy An Vũ Mộng ra rồi chạy đến phía sau Ôn Minh Viễn mà ôm lấy cánh tay ông rồi khóc: “Bố, giúp con, giúp con...”