Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 149: Anh ấy…thật sự quá hoàn hảo



“Được rồi.” Đường Hòa Cẩn tươi cười đáp lại, lấy một chiếc hộp tinh xảo ở bên cạnh đưa cho Đường Dạ Khê: “Khê Khê, đây là quà gặp mặt của anh Cẩn, nhìn xem em có thích hay không.”

Đường Dạ Khê vội vàng nhận lấy bằng cả hai tay và mở hộp ra.

Cái hộp có ba tầng, mỗi tầng đều đựng một bộ trang sức đá quý.

Tầng đầu tiên là trang sức bằng kim cương.

Tầng thứ hai là trang sức bằng đá ruby.

Tầng thứ ba là trang sức bằng ngọc bích.

Đường Dạ Khê là người biết nhìn hàng, vừa nhìn là biết ba bộ trang sức này đều rất có giá trị.

Đường Dạ Khê ngượng ngùng nói: “Anh Cẩn, quà gặp mặt của anh vô cùng đáng giá, em xấu hổ không dám nhận.”

“Không có đâu.” Đường Hòa Cẩn cười nói: “Mẹ anh đã gửi ảnh của em cho anh rồi, anh cảm thấy những bộ trang sức này rất hợp với em nên mới mua tặng. Em gái Khê Khê xinh đẹp như vậy thì nên đeo những món đồ trang sức này.”

“Cảm ơn anh Cẩn.” Nếu tặng quà mà không lấy thì hai nhà đều xấu hổ, nếu đây là món quà đặc biệt tặng cho cô thì Đường Dạ Khê sẽ nhận vậy.

Cũng may cô đã có sự chuẩn bị, cô lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp nhỏ tinh xảo rồi đưa bằng cả hai tay cho Đường Hòa Cẩn: “Anh Cẩn, đây là quà em chuẩn bị cho anh, anh xem có hợp không?”

Nhắc đến món quà này, cô phải cảm ơn Cố Thời Mộ.

Các anh trai ruột của Đường Dạ Khê không tặng quà cho cô nên cô cũng không tặng quà cho họ.

Nhưng Cố Thời Mộ nói rằng nếu Đường Hòa Cẩn hiểu phép tắc thì nhất định sẽ tặng quà gặp mặt cho cô, vì vậy anh đã chuẩn bị cho Đường Hòa Cẩn một chiếc đồng hồ kim cương và bảo cô bỏ vào túi xách.

Cố Thời Mộ không hề thiệt thòi chút nào cả, bởi vì anh nói nếu Đường Hòa Cẩn tặng cô một món quà thì cô hãy lấy chiếc đồng hồ ra tặng cho anh ấy.

Nếu Đường Hòa Cẩn không tặng quà cho cô thì thôi, hãy cầm chiếc đồng hồ về.

Nếu không phải Cố Thời Mộ nhắc nhở, cô không nghĩ tới sẽ chuẩn bị một món quà gặp mặt cho Đường Hòa Cẩn.

Cố Thời Mộ đã thay cô suy nghĩ chu toàn như vậy khiến cô rất cảm kích, cô ngoan ngoãn giấu chiếc đồng hồ kim cương trong túi xách của mình, nhận món quà gặp mặt từ Đường Hòa Cẩn trước rồi sau đó mới lấy chiếc đồng hồ kim cương mà Cố Thời Mộ đã chuẩn bị cho Đường Hòa Cẩn ra.

Đường Hòa Cẩn nhìn thấy cô có quà đáp lại thì hơi kinh ngạc, cầm lấy chiếc hộp bằng cả hai tay rồi cũng giống như Đường Dạ Khê, sau khi nhận lấy chiếc hộp thì mở ra trước mặt mọi người.

Bên trong hộp có một chiếc đồng hồ kim cương.

Tất cả những người có mặt đều là những người am hiểu về hàng hóa, khi vừa nhìn vào chiếc đồng hồ kim cương thì biết đó là phiên bản giới hạn của một thương hiệu nổi tiếng quốc tế, có tiền cũng không mua được món đồ tôn quý như vậy.

Tuy chỉ là một chiếc đồng hồ kim cương nhưng giá trị của nó không kém gì bộ ba trang sức của Đường Hòa Cẩn.

Đường Dạ Khê vừa ra tay đã tặng ngay một món đồ tốt đến mức mà ngay cả có tiền cũng không mua được, khiến Đường Hòa Cẩn rất cảm kích trước thành ý của cô và đồng thời cũng coi trọng năng lực của cô hơn.

Anh ấy lập tức mỉm cười, tháo chiếc đồng hồ đang đeo trên tay ra và đeo chiếc đồng hồ kim cương do Đường Dạ Khê tặng vào: “Anh đã nghe một người bạn nhắc đến chiếc đồng hồ này, nói rằng nó có chủ đề về mười hai chòm sao, số lượng phát hành trên toàn cầu chỉ giới hạn trong mười hai chiếc và mỗi một chiếc đồng hồ là một chòm sao, độc nhất vô nhị, cho dù có tiền cũng không mua được món đồ tốt này. Anh thuộc chòm sao Ma Kết, vừa vặn là chiếc đồng hồ mà em Khê Khê tặng cũng là cung Ma Kết nên anh rất thích, cám ơn em gái.”1

Đường Thủy Tinh có thể nhận ra chiếc đồng hồ này là sản phẩm cao cấp của một thương hiệu quốc tế nào đó, nhưng bà không ngờ rằng trong đó lại ẩn chứa nhiều điều kỳ diệu như vậy.

Đường Hòa Cẩn là cung Ma Kết, con gái bà lại tặng một chiếc đồng hồ kim cương thuộc cung Ma Kết, chắc chắn là cô đã hỏi thăm về chòm sao của Đường Hòa Cẩn.

Con gái bà thật chu đáo và biết quan tâm người khác.

Bà vừa hài lòng lại vừa tự hào, nắm lấy tay Đường Dạ Khê nói: “Khê Khê ngoan như vậy đấy, Tiểu Cẩn, em gái con đã có lòng nhớ đến con như thế thì sau này con phải chăm sóc con bé cho đàng hoàng đấy.”

Đường Hòa Cẩn cười nói: “Mẹ cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc thật tốt cho em Khê Khê.”

Anh ấy khác với mấy người Ôn Huyền Dương, quan hệ giữa anh ấy và Ôn An An cũng không sâu đậm.

Trước mặt người nhà họ Ôn thì Ôn An An hoạt bát, đáng yêu, dịu dàng độ lượng nhưng thực ra cô ta lại kiêu căng đến tận trong xương tủy.

Ngoài miệng thì Ôn An An gọi anh ấy và Diệp Thần là anh trai nhưng trong thâm tâm cô ta luôn coi thường hai người họ, chỉ coi họ như người giúp việc chứ không hề tôn trọng như là anh trai.

Cô ta cứ mở miệng là gọi anh Thần, anh Cẩn rất thân thiết nhưng trong tận đáy lòng lại không giấu được dáng vẻ kiêu ngạo và vênh mặt hất hàm sai khiến.

Anh ấy cũng không vì chuyện này mà hận Ôn An An.

Bởi vì vốn dĩ điều này cũng đúng, trước kia đúng thật Ôn An An là chủ, còn anh ấy và Diệp Thần chỉ là kẻ đầy tớ.

Ôn An An tỏ thái độ như vậy với họ là đúng.

Vì vậy, bọn họ sẽ không hận Ôn An An.

Tuy nhiên, họ sẽ không thân thiết với Ôn An An.

Họ chỉ có lòng trung thành với Ôn An An, không có tình cảm.

Bây giờ, Ôn An An đã không còn là người nhà họ Ôn nên sau này bọn họ cũng sẽ không cần phải nguyện trung thành với cô ta nữa.

Bọn họ không có tình cảm với Ôn An An nên sẽ không cảm thấy ác cảm với việc Đường Dạ Khê thay thế cô ta.

Hơn nữa, có vẻ như Đường Dạ Khê dễ chung sống hòa thuận hơn Ôn An An rất nhiều.

Đường Dạ Khê xinh đẹp và có khí chất hơn Ôn An An, vừa ra tay đã mua được món đồ mà không phải cứ có tiền là mua được, điều này cho thấy cô cũng giỏi hơn cô ta.

Cô chính là một người con gái hoàn mỹ như thế, lại còn biết quan tâm đến người khác nữa, cô đã hỏi thăm trước về chòm sao của anh ấy, rồi tặng anh ấy món quà rất thích hợp khiến anh ấy cảm thấy cô thật thân thiết.

Sau này nhất định anh ấy sẽ chăm sóc tốt cho cô em gái này, chỉ cần là điều anh ấy có thể làm được thì sẽ không từ chối.

Đường Dạ Khê được Đường Thủy Tinh và Đường Hòa Cẩn khen ngợi thì ngượng ngùng.

Nếu không phải Đường Hòa Cẩn nói rõ ra thì cô cũng không biết chiếc đồng hồ mà cô đã tặng cho anh ấy lại ẩn chứa nhiều điều bí ẩn đến vậy.

Cố Thời Mộ thật sự có lòng rồi.

Anh không chỉ giúp cô chuẩn bị một món quà để tặng cho Đường Hòa Cẩn, mà còn là một món quà thể hiện tấm lòng nhiều như thế.

Anh thật sự quá hoàn hảo.

Từ lúc gặp Cố Thời Mộ đến nay, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì dường như tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của Cố Thời Mộ.

Cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, anh đều là một nhạc trưởng với tay nghề rất điêu luyện.

Lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông hoàn hảo và mạnh mẽ như vậy.

Hơn nữa, anh còn rất quan tâm đến cô và Tiểu Sơ, Tiểu Thứ.

Người đàn ông đó... đã phạm lỗi là quá hoàn hảo.

Thậm chí cô còn cảm thấy hơi lo lắng, nếu anh cứ đối tốt với cô và Tiểu Sơ, Tiểu Thứ như vậy thì sau này cô sẽ yêu anh mất.

Nghĩ đến đây, trái tim cô chợt loạn nhịp.

Cô không dám nghĩ tiếp nữa.

Cô không xứng với Cố Thời Mộ.

Cố Thời Mộ xứng đáng để gặp được cô gái tuyệt vời nhất thế giới này.1

Trong tương lai, biết đâu Cố Thời Mộ sẽ gặp được một cô gái hoàn hảo như anh, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên hoặc lâu ngày sẽ nảy sinh tình cảm thì sẽ không còn gì với cô nữa.

Nghĩ đến đây cô thấy chạnh lòng.

Cô không khỏi vỗ về trái tim mình, hít thở sâu vài cái rồi tự nhủ, Khê Khê, đừng quá tham lam, sau này nhiệm vụ của cô là làm việc chăm chỉ, kiếm thật nhiều tiền, chăm sóc tốt cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ.

Còn về mấy chuyện yêu đương, những chuyện không kết hôn, chuyện của cô gái không sinh con thì chẳng liên quan gì đến chuyện mẹ của hai đứa con trai cô đây.

Nhiệm vụ duy nhất của cô là nuôi dạy con cái thật tốt!

“Khê Khê? Khê Khê?” Đường Thủy Tinh đưa tay ra lắc lắc trước mắt Đường Dạ Khê.