Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 153: Hai chữ này làm tôi kinh tởm



Đám Ôn Minh Viễn vây quanh lại muốn bảo vệ Đường Thuỷ Tinh nhưng lại bị bà đẩy ra.

Bà đạp một cú lên bụng dưới của Đường Linh Lung, khiến Đường Linh Lung loạng choạng lùi vài bước rồi ngã ra đất.

Đường Thuỷ Tinh bước tới, dùng một chân giẫm lên lồng ngực Đường Linh Lung, cúi đầu nhìn bà ta: “Đường Linh Lung, con gái của bà cả đời này cũng như bà thôi, sống không khác gì một con chuột bị người ta đuổi ghét, còn con gái tôi thì sao?”

Bà vẫy tay gọi Đường Dạ Khê đến, nằm lấy tay cô, trên miệng kéo lên một đường cong kiêu ngạo: “Đường Linh Lung, bà nhìn cho kĩ, đây là con gái Khê Khê của tôi! Bà có biết Tiểu Sơ với Tiểu Thứ là con ai không? Là con trai của cậu chủ nhà họ Cố danh vọng cao thượng của Dạ Đô! Khê Khê của tôi đã đăng kí kết hôn với cậu chủ đó rồi, sau này, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ chính là người thừa kế của nhà họ Cố, Khê Khê của tôi nửa đời còn lại sẽ được hưởng mọi vinh hoa phú quý, một cuộc đời quang vinh, con gái bà có với thế nào cũng không với tới bước chân của con tôi đâu!”

Bà cố sức dùng mũi bàn chân giày lên lồng ngực Đường Linh Lung, híp mắt nói: “Đường Linh Lung, bà nhìn đi, bà mưu cầu danh lợi cả đời, tính toán đủ đường, âm mưu tính kế đủ hết, đến cuối cùng con gái tôi vẫn như tôi, vẫn sẽ được người ta nâng niu trong tay, yêu thương cả đời như công chúa, còn con gái bà cũng như bà vậy, bị người ta dẫm đạp dưới chân như rác rưởi!”

“Không! Không!” Đường Linh Lung ra sức vỗ lên cẳng chân đang đạp trên ngực mình của Đường Thuỷ Tinh, điên cuồng lắc đầu hét to: “Bà gạt tôi, không thể nào như vậy được! Không thể nào!”

Hai đứa trẻ ti tiện Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ sao lại là con cháu của nhà họ Cố danh vọng?

Chúng nó rõ ràng là con rơi con rớt không có cha do Đường Dạ Khê sinh ra vì cứu Đường Cẩm Tiêu mà!

“Bà gạt tôi! Bà gạt tôi!” Đôi mắt bà ta đỏ ngầu, trừng to căm phẫn như muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài.

“Bà vẫn chưa biết à?” Đường Thuỷ Tinh khom người nhìn bà ta, cười vui sướng: “Đường Linh Lung, bà thật đáng thương, toan tính cả đời mà chẳng gặt lại được gì, ngược lại còn giúp cho con gái tôi gả vào hào môn bậc nhất như nhà họ Cố! Cho dù có để tôi vạch kế hoạch cho con gái mình, cũng chưa chắc tôi tìm ra cho nó một người chồng tốt đến vậy, may sao nhờ bà tính kế nó, con gái tôi mới có phúc lớn vậy, làm thiếu phu nhân nhà họ Cố…”

Thật ra, bà không hề nghĩ như vậy.

So với việc Đường Dạ Khê gả vào nhà họ Cố, bà càng mong con gái mình sẽ gả vào một nhà có gia cảnh không bằng nhà họ Ôn.

Như thế thì sau này chẳng may Đường Dạ Khê bị nhà chồng ức hiếp, họ cũng còn có thể chống lưng cho Đường Dạ Khê.

Còn nhà họ Cố… Nhà họ Ôn họ không phải đối thủ.

Nếu sau này nhà họ Cố bắt nạt Đường Dạ Khê, chắc chắn họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng những gì họ làm được cũng chỉ có thể là đưa Đường Dạ Khê về lại nhà họ Ôn, yêu thương bảo vệ cô.

Họ không thể trả thù nhà họ Cố, không thể bắt nhà họ Cố trả giá.

Không phải họ không muốn, mà là không đủ sức.

Đường Thuỷ Tinh rất trăn trở mỗi khi nghĩ đến ngày sau chẳng may Đường Dạ Khê bị ức hiếp gì ở nhà họ Cố, nhà họ Ôn không thể cãi lại nhà họ Cố, chống lưng cho con gái mình.

So với nhà họ Cố, bà thà rằng Đường Dạ Khê chỉ gả vào một nhà nào đó thua kém nhà họ Ôn, sống qua ngày dưới sự bảo bọc của nhà họ Ôn.

Nhưng đến khi bà tìm thấy con gái mình, nó đã con dâu nhà họ Cố, ván đã đóng thuyền, bà nghĩ gì cũng chỉ vô bổ.

Bà bất giác mặc định rằng nhà họ Cố là chốn quay về tốt nhất của con gái bà, nhưng trước mặt Đường Linh Lung, bà không thể nói như vậy được.

Bà muốn Đường Linh Lung hiểu nhầm bà đang rất vừa ý với nhà chồng của Đường Dạ Khê.

Đường Linh Lung sẽ không nghĩ vậy đâu, con gái gả vào nhà giàu, nhà mẹ không bằng xui gia, nhà mẹ sẽ không thể chống lưng cho con gái nữa.

Bà ta sẽ chỉ ghen tị Khê Khê sống tốt hơn con gái mình mà thôi.

Như thế thì Đường Linh Lung mới khốn khổ.

Phải nói rằng Đường Thuỷ Tinh quá hiểu rõ con người Đường Linh Lung.

Đường Linh Lung sắp điên tới nơi rồi.

Sao lại như thế?

Con trai của con ti tiện Đường Dạ Khê sinh ra sao lại là huyết thống hào môn danh vọng là nhà họ Cố của Dạ Đô?

Thậm chí Đường Dạ Khê còn ăn may nhờ con trai mình, kết hôn với cậu chủ nhà họ Cố, trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Cố?

Không.

Không thể nào như vậy được!

Sao Đường Dạ Khê có thể gả vào nhà có gia thế tốt hơn cả nhà chồng Đường Thuỷ Tinh, sao cô còn hạnh phúc hơn cả Đường Thuỷ Tinh chứ?

Tại sao?

Tại sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy?

Bà ta đã làm gì sai mà không những muốn bà ta mất hết tất cả mà còn muốn con gái bà ta cũng như vậy, còn Đường Thuỷ Tinh và giống nòi bẩn thỉu của bà sao có thể đời sau còn hạnh phúc hơn đời trước?

“Tôi phải giết bà! Tôi phải giết bà!” Bà ta giãy giụa điên cuồng, trên mặt toàn nước mắt, lục phủ ngũ tạng như đang bị thiêu đốt, đau đớn hơn cả việc chết đi.

Đường Thuỷ Tinh đạp bà ta thật mạnh: “Đường Linh Lung, bà biết không, đây đều là bà tự chuốc vào thân hết! Vốn dĩ bà đã có thể hạnh phúc rồi! Tôi đã đồng ý với bố tôi, chỉ cần bà không đụng đến tôi thì tôi sẽ không làm gì bà, chỉ cần bà sống yên ổn qua ngày với Thái Học Minh, thì cho dù không được giàu có, ít ra cũng không lo cơm ăn áo mặc, bà bước đến bước đường ngày hôm nay đều là do bà tự tìm ngõ cụt mà thôi!”

Mũi chân bà dồn lực, cười khinh bỉ: “Sao nào? Cảm giác bị xiềng vào tù thích không? Cảm giác ở chung một gian phòng với mấy người phạm nhân khác thế nào?”

Bà ghé vào bên tai Đường Linh Lung, nhỏ giọng nói: “Đường Linh Lung, tôi đảm bảo, đây chỉ là bắt đầu mà thôi… tôi đảm bảo, cuộc đời bà sau này không thể nào bước ra khỏi phòng giam dù chỉ một bước…”

“Không… Không!” Đường Linh Lung sợ hãi trừng to mắt: “Đường Thuỷ Tinh, bà không thể làm vậy! Bà không thể làm vậy với tôi, tôi là em gái bà, tôi là em gái ruột của bà! Bà đối xử với em gái ruột của mình như vậy sẽ bị sét đánh!”

“Sét đánh cơ á?” Đường Thuỷ Tinh cười lạnh lùng: “Loại người như bà, nếu trời đất hiển linh thật thì có đánh cũng phải đánh bà mới đúng!”

Bà cười khinh miệt, khom người ghé môi vào tai Đường Linh Lung: “Đừng lo, tôi sẽ tiễn con gái bà vào đây hầu bà! Bà sẽ không cô đơn một mình đâu!”

“Không! Không! Bà không thể làm vậy, bà không được!” Đường Linh Lung điên cuồng lắc đầu, gào thét thật to, đột nhiên bà ta tỉnh ngộ, bỗng ôm chặt lấy cẳng chân Đường Thuỷ Tinh, khóc lóc một cách đau đớn: “Chị ơi, em sai rồi, em biết sai rồi, chị ơi! Em xin chị, chị tha cho em, chị đồng ý với bố rồi mà, chị đồng ý với bố rằng nước sông không phạm nước giếng với em mà, để em sống bình yên đi, chị ơi, chị không thể thất hứa với bố, em cầu xin chị, chị tha cho em, chị cứu em ra đi, em không muốn ở đây đâu… Cầu xin chị tha cho em, cũng tha cho An An nữa, nó là đứa con gái chị nuôi nấng hơn hai mươi năm mà…”

“Chị ơi?” Đường Thuỷ Tinh nhấc chân lên rồi lại đạp mạnh lên mặt Đường Linh Lung, ghì chân giày vài cái: “Hai chữ này làm tôi kinh tởm!”

“Á…” Đường Linh Lung kêu lên thảm thiết, cố sức đẩy Đường Thuỷ Tinh ra.

Cai ngục bước tới, ngăn Đường Thuỷ Tinh ra khỏi Đường Linh Lưng, khó xử nhìn Đường Thuỷ Tinh: “Bà Ôn như thế này thì tôi khó mà nói chuyện với cấp trên.”

“Xin lỗi.” Đường Thuỷ Tinh nhận lỗi với nữ cai ngục: “Làm phiền cô rồi, nếu cấp trên của cô có truy cứu trách nhiệm thì cô cứ liên hệ luật sư của tôi, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm.”

Cai ngục bất đắc dĩ gật đầu: “Thời gian cũng hết rồi, bà xem…”

Đường Thuỷ Tinh đáp lại: “Chúng tôi đi ngay đây, làm phiền cô quá.”

Những gì cần thấy đều thấy cả rồi, trút hết tức giận rồi, tuy rằng vẫn rất hận, vẫn hối hận nhưng oán khí trong lòng bà đã nhẹ đi vài phần, trong lòng không ngột ngạt như trước khi đến nữa.

Trước đây toàn nghe người khác nói, thấy kẻ thù sống không tốt thì mình yên tâm rồi, câu nói này quả nhiên có lí.

Nhìn thấy Đường Thuỷ Tinh sống không tốt thì bà yên tâm rồi.

“Khê Khê, chúng ta đi.” Bà nắm lấy tay Đường Dạ Khê.

“Đừng, đừng đi mà!” Đường Linh Lung gọi với sau lưng họ: “Khê Khê, đừng đi, cầu xin con, cứu mẹ với, cứu mẹ….”

Đường Dạ Khê chỉ quay lại nhìn bà ta một cái sau khi ra khỏi cửa, ánh mắt bình tĩnh như hồ nước mùa thu, trong veo, không có thù hận, cũng không tức giận.

Đường Linh Lung nhìn rõ đôi mắt cô xong lại càng trở nên điên hơn.

Đó là ánh mắt mà chỉ những người phụ nữ hạnh phúc mới có được.