Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 187: Khê Khê, xin lỗi



“Không...” Đường Dạ Khê lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Là em quá ngốc... Mặc dù, mặc dù giữa bọn em đã xảy ra nhiều chuyện không vui, nhưng trong lòng vẫn luôn không có cách nào thực sự ghét bỏ anh ta. Em, em còn coi anh ta là anh trai ruột của mình. Em đã quá nhẹ dạ cả tin mà tin lời anh ta.”

Nếu không phải từ tận trong đáy lòng cô không tin Bách Lý Tùy Băng sẽ thật sự làm gì đó với các con mình, có lẽ cô sẽ nghĩ cách khác để giải quyết chuyện này mà không phải là nghe lời anh ta, không nói cho bất cứ ai biết đã đi cùng Bách Lý Tùy Băng.

Cô vẫn là cô, nhưng Bách Lý Tùy Băng đã không còn là Bách Lý Tùy Băng nữa.

Anh ta không chỉ làm nhục cô, mà còn cho cô uống loại thuốc đó.

Bây giờ cô thậm chí còn hận anh ta.

Từ nay về sau cô sẽ không bao giờ tin anh nữa... sẽ không dễ dàng tin bất cứ ai nữa.

Cố Thời Mộ không tiếp tục nói về vấn đề này với cô nữa, đổi chủ đề, nói: “Bách Lí Ánh Hàn đang ở đây, ở dưới lầu, em có muốn gặp anh ta không?”

“Anh Hàn đến rồi ư?” Đường Dạ Khê đứng dậy khỏi giường.

“Đúng vậy.” Cố Thời Mộ nói: “Anh ta nói, anh ta rất xin lỗi vì những gì Bách Lý Tùy Băng đã làm. Anh ta sẵn sàng chấp nhận mọi sự trừng phạt và bồi thường. Anh đã nói, đây là việc của em, và sẽ do em làm chủ.”

Anh dừng lại rồi lại hỏi: “Em có muốn gặp anh ta không? Nếu không muốn thì em định xử lý Bách Lý Tùy Băng thế nào, nói cho anh biết, anh sẽ thay xem giải quyết chuyện này.”

“Em ư?” Đường Dạ Khê do dự một chút rồi hỏi: “Em muốn giải quyết như nào cũng được ư?”

“Đúng vậy.” Cố Thời Mộ gật đầu đáp: “Đây là chuyện của em, mặc dù anh rất muốn đích thân xử lý Bách Lý Tùy Băng, nhưng em là một cá thể độc lập, không lệ thuộc vào anh. Anh không có quyền thay em quyết định chuyện của em, tôi tôn trọng ý kiến của em.”

“Cảm ơn anh...” Mỗi ngày ở bên nhau nhiều hơn, Đường Dạ Khê lại phát hiện ra một điểm tốt của người đàn ông này.

Cô thực sự rất cảm kích anh.

Đến hiện tại, gặp được anh có lẽ là sự may mắn thứ hai mà ông Trời ban tặng cho cô… May mắn của lần trước là khi cô có Tiểu Sơ và Tiểu Thứ.

Cố Thời Mộ nói: “Anh đã nói rồi, sau này em không cần phải nói ba từ này với anh nữa. Bây giờ em đã không chỉ là mẹ của các con anh, mà còn là người phụ nữ của anh. Em sinh con cho anh, còn trao thân mình cho anh, anh làm bất cứ điều gì vì em đều là lẽ đương nhiên.”

“...” Mặt Đường Dạ Khê bỗng nóng lên.

Trao thân mình cho anh...?

Những chuyện như thế không cần phải nói thẳng thắn như vậy mà.

Cô không hề muốn nhớ lại chuyện vừa xảy ra, bèn đổi chủ đề, nói: “Em muốn gặp anh Hàn.”

Cố Thời Mộ gật đầu: “Anh sẽ đi cùng em.”

Đường Dạ Khê vô thức muốn nói: “Cảm ơn”, nhưng đột nhiên nghĩ đến những lời anh vừa nói, cô bèn vội vàng nuốt lại hai từ vừa đến miệng, chỉ gật đầu không đáp.

Cô lưu luyến nhìn các con trai của mình.

Cố Thời Mộ nói: “Em yên tâm đi, Tiểu Điểm sẽ ở bên Tiểu Sơ Tiểu Thứ không rời một bước. Khi nào bọn trẻ tỉnh lại, cậu ấy sẽ thông báo với chúng ta.”

Cố Tiểu Điểm bước tới, cúi chào Đường Dạ Khê: “Mợ chủ đừng lo, tôi sẽ trông nom hai cậu chủ nhỏ thật tốt.”

Đường Dạ Khê gật đầu: “Vất vả cho cậu rồi.”

Cô lưu luyến không nỡ rời xa, cúi đầu hôn hai đứa con trai nhỏ rồi cùng Cố Thời Mộ rời khỏi phòng.

Bước đến khúc rẽ của cầu thang, cô đứng trên bậc thang và nhìn thấy Bách Lý Ánh Hàn.

Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trong ký ức của mình, Đường Dạ Khê bỗng không kìm được nữa, nước mắt trào ra như những hạt chân trâu, không ngừng chảy xuống, muốn kìm lại cũng không kìm được.

Cô đưa tay lên che mũi và miệng mới kiềm chế được bản thân không bật khóc thành tiếng.

Khi cô mười tuổi, mặc dù Đường Cẩm Địch đã đưa cô đến nhà họ Đường, nhưng anh ta không hề quan tâm đến chuyện sống chết của cô.

Mới đầu, khi đến một ở mới, cô không quen ai ngoại trừ Đường Cẩm Địch, Đường Cẩm Địch thường đi rong chơi khắp nơi, không có nhà, xung quanh là những nơi xa lạ, những con người xa lạ, cô làm tổ ở nhà họ Đường, không dám đi đâu hết.

Nhưng trong nhà họ Đường đều là những con người có ác ý với cô. Bị đánh đập là chuyện như cơm bữa, không được ăn no cũng vậy.

Nhưng đối với Đường Dạ Khê của khi đó thì đấy chỉ là những chuyện cỏn con nhỏ nhặt. Nỗi cô đơn bất tận mới là thứ gần như đã đè bẹp cô.

Cô cô đơn.

Cô sống lẻ loi, cô độc, không ai quan tâm, để ý đến cô, khắp nơi đều là những ánh mắt khinh thường, hắt hủi. Đường Dạ Khê thậm chí còn không có lấy một người để nói chuyện, cô giống như sống trong thế giới chỉ có một mình cô, sự cô đơn đó gần như khiến cô phát điên.

Ngay khi cô cảm thấy có lẽ mình sắp không chống đỡ được nữa, sắp chết đến nơi rồi thì Đường Cẩm Địch điên cuồng đột nhiên đưa cô đi săn.

Sau đó, cô cứu hai anh em Bách Lý Ánh Hàn đã bị thương khắp người, chỉ còn lại chút hơi tàn.

Trong một khoảng thời gian rất dài, cô và hai anh em Bách Lý Ánh Hàn đã nương tựa vào nhau, truyền hơi ấm cho nhau để sống tiếp.

Trong cuộc đời cô, những người quan trọng nhất, ngoại trừ hai cậu con trai ra thì chính là hai anh em Bách Lý Ánh Hàn.

Địa vị của hai anh em họ trong lòng Đường Dạ Khê còn cao hơn cả Đường Thủy Tinh và Ôn Minh Viễn của hiện tại.

Cô luôn nghĩ rằng cả đời này ba người bọn họ sẽ là người một nhà.

Nhưng khi Bách Lý Tùy Băng lẻn vào phòng cô vào lúc nửa đêm, có ý đồ muốn cưỡng bức cô thì mọi thứ đã thay đổi.

Bách Lý Ánh Hàn mệt mỏi nói với cô rằng, anh ấy và Bách Lý Tùy Băng sẽ rời khỏi Trung Quốc sẽ không bao giờ để Bách Lý Tùy Băng quấy rầy cuộc sống của cô nữa.

Kể từ đó, bọn họ đã cắt đứt liên lạc.

Cô thật sự rất nhớ họ.

Nhưng Đường Dạ Khê biết, cô không yêu Bách Lý Tùy Băng, dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể chấp nhận mà làm vợ anh ta.

Cho dù bây giờ họ có gặp lại nhau thì cũng đã sao?

Điều đó chỉ khiến phiền não tăng thêm thôi.

Đường Dạ Khê chỉ có thể dành hết mọi tâm tư và sức lực lên công việc và hai cậu con trai, ép bản thân không nhớ đến hai anh em nhà Bách Lý nữa, không đi gặp bọn họ, giả vờ như cô đã thật sự quên họ rồi.

Nhưng khoảnh khắc gặp lại Bách Lý Ánh Hàn, cô lập tức nhận ra rằng, mình chưa bao giờ quên hai người họ.

Vì chuyện khốn nạn Bách Lý Tùy Băng làm mà tình cảm cô dành cho anh ta trở nên phức tạp, cô không nhớ đến anh ta lắm, nhưng cô rất nhớ Bách Lý Ánh Hàn.

Khi nhìn thấy anh ấy, cô như gặp lại được một người thân đã rất lâu rồi chưa gặp, cô đột nhiên cảm thấy rất tủi thân. Giống như khi một đứa trẻ phải chịu tủi thân và ấm ức lại không nhìn thấy người lớn đâu, đứa bé đó còn có thể chịu đựng được, nhưng đến khi nhìn thấy người lớn rồi, nó sẽ không kìm được mà òa khóc.

Đôi mắt Đường Dạ Khê gần như ngay lập tức nhòe đi vì nước mắt. Cô không biết mình đã vấp té như nào mà nhào đến trước mặt Bách Lý Ánh Hàn, nhào vào lòng anh ấy.

Cô ôm chặt lấy Bách Lý Ánh Hàn, vùi mặt vào lồng ngực anh ấy, khóc đến nỗi cả người cũng run lên.

Cô thật sự rất nhớ anh ấy.

Từ sau khi bọn họ chia tay nhau, không còn ai chia sẻ buồn vui hờn giận với cô nữa, cũng không có ai quan tâm.

Khó khăn lắm cô mới có được một nơi giống như “tổ ấm” để trốn vào trong đó, cô có thể khóc một cách thoải mái, cười một cách vô ưu vô lo, có người bảo vệ, có người kề cạnh, có người cùng cô nương tựa và truyền hơi ấm cho nhau.

Bỗng qua một đêm, chẳng còn gì nữa.

Cô không thể diễn tả được cảm giác đau đớn đó, giống như dùng dao cắt đi thứ quan trọng nhất trong trái tim mình, đau đớn đến tê tâm liệt phế.

Đường Dạ Khê ôm chặt Bách Lý Ánh Hàn, nước mắt không ngừng tuôn ra.

Bách Lý Ánh Hàn ôm cô, khẽ vỗ về cô, nước mắt cũng rơi đầy mặt tự lúc nào không hay.

“Không sao rồi, Khê Khê...” Bách Lý Ánh Hàn nghẹn ngào dỗ dành cô: “Là Tùy Băng khốn nạn... là lỗi của anh, là anh đã không quản chặt nó, đều là lỗi của anh. Xin lỗi em... Khê Khê... xin lỗi em...”