Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 189: Mất rồi



Cô rất sợ hãi.

Cô không chỉ cảm thấy khó chịu vì sốt cao mà còn trở nên xấu xí, nổi mẩn đỏ khắp người.

Khi đó, cô vẫn còn quá nhỏ để biết rằng mặc dù bệnh sởi là bệnh truyền nhiễm nhưng tỷ lệ tử vong không cao.

Cô chỉ cảm thấy kinh khủng khi nghe đến ba từ “bệnh truyền nhiễm”, cô đã nghĩ chắc chắn là mình sắp chết rồi.

Cô nằm một mình trên giường bệnh chờ chết.

Sau đó, Bách Lý Ánh Hàn và Bách Lý Tùy Băng đã tìm thấy cô, họ lẻn vào phòng bệnh để ở cùng cô.

Cô đã đuổi họ đi, nhưng họ lại khăng khăng ở lại, không chịu đi.

Cô đã nói bệnh truyền nhiễm rất kinh khủng, nó sẽ lây lan, sẽ gây giết người.

Bách Lý Ánh Hàn đã nói rằng cô sẽ không chết, họ sẽ ở bên cạnh cô, và cô nhất định sẽ vượt qua được cơn bạo bệnh.

Bách Lý Tùy Băng kém Bách Lý Ánh Hàn hai tuổi và chỉ lớn hơn cô khoảng một hai tuổi, cũng chỉ là một cậu bé non nớt vẫn chưa hiểu chuyện.

Cô nói cô sẽ chết, anh ta liền sợ đến nỗi nắm chặt lấy tay cô rồi òa khóc.

Anh ta nói, anh ta không sợ chết, nếu chết thì bọn họ sẽ cùng chết.

Dù cô có nói thế nào, hai người bọn họ cũng không chịu rời bỏ cô.

Khi bác sĩ và y tá đến thăm khám, bọn họ liền trốn đi. Bác sĩ và y tá vừa rời đi là bọn họ liền chạy đến bên cô. Thậm chí, Bách Lý Tùy Băng còn nhân lúc các bác sĩ và y tá không để ý mà lén ra ngoài mua cho cô những món ăn vặt mà cô thích ăn. Bách Lý Ánh Hàn thì nhúng ướt khăn, chườm lạnh hết lần này đến lần khác để cô hạ sốt.

Cô vẫn thất rất khó chịu, khó chịu đến mức luôn cảm thấy mình sắp chết, nhưng có Bách Lý Ánh Hàn và Bách Lý Tùy Băng bầu bạn, cô không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Rõ ràng là cô rất buồn ngủ, nhưng vẫn không nỡ ngủ, cứ muốn ngắm nhìn hai anh em họ mãi.

Đường Dạ Khê của lúc đó đã nghĩ, người khác có người nhà, cô cũng có họ, họ là người nhà của cô.

Họ nhất định sẽ bên nhau trọn đời, dù sau này có xảy ra chuyện gì thì họ vẫn sẽ luôn bên nhau, không bao giờ chia lìa...

Nhưng sau đó...

Số mệnh thực sự là thứ mà con người không thể kiểm soát được, cô không ngờ Bách Lý Tùy Băng lại yêu cô và muốn cưới cô làm vợ.

Trong suy nghĩ của cô, họ là anh em ruột.

Anh em ruột làm sao có thể lấy nhau được?

Cô đã cự tuyệt anh ta.

Bách Lý Tùy Băng muốn cưỡng bức cô.

Sự tình đã phát triển đến mức không thể cứu vãn, Bách Lý Ánh Hàn chỉ có thể đưa Bách Lý Tùy Băng rời khỏi đó.

Cô đã từng mơ về một gia đình không bao giờ chia xa...

Thậm chí cho đến tận bây giờ, khi tận mắt chứng kiến người anh trai mà cô yêu quý nhất đánh một người anh trai khác của cô.

Đột nhiên Đường Dạ Khê không thể chịu đựng được nữa, cô nhào tới, nắm lấy bàn tay đang giơ lên cao của Bách Lý Ánh Hàn, nghẹn ngào nói: “Thôi bỏ đi anh Hàn, tha cho anh ấy đi...”

Nhớ đến chuyện năm xưa Bách Lý Tùy Băng khóc bên giường bệnh của cô và nói: “Khê Khê, đừng sợ, nếu chết chúng ta sẽ cùng chết.”, Đường Dạ Khê nghĩ thật không có chuyện gì là không thể tha thứ được.

Cô đã tha thứ cho anh ta.

Tha thứ cho anh ta...

Bách Lý Ánh Hàn từ từ bỏ tay xuống, ném thắt lưng cho Bách Lý Tùy Băng, bàn tay ngập ngừng đặt lên sau đầu Đường Dạ Khê, thở dài nói: “Khê Khê, em luôn mềm lòng như vậy... Em cứ luôn như vậy sẽ phải chịu rất nhiều thiệt thòi đấy. Người chịu ấm ức và tủi thân sẽ luôn là em...”

Đường Dạ Khê lắc đầu nguầy nguậy, ôm chặt lấy Bách Lý Ánh Hàn, nói: “Anh Hàn... em rất nhớ anh... nhớ căn nhà của chúng ta.”

Căn nhà tuy nhỏ và thô sơ nhưng đó là nơi duy nhất khiến cô hoàn toàn buông bỏ mọi phòng bị mà yên tâm, cô đã thực sự coi nó là tổ ấm của mình.

Cô đã từng sống ở nhiều nơi.

Nhà họ Đường ở nước W, nhà họ Ôn ở Ôn Thành, nhà họ Cố ở Dạ Đô. Nhưng chi có căn phòng nhỏ mà cô và Bách Lý Ánh Hàn cùng Bách Lý Tùy Băng thuê mới thực sự thuộc về cô, mới thực sự là nhà của cô.

Cô rất nhớ nó.

Rất nhớ, rất nhớ.

“Anh xin lỗi...” Bách Lý Tùy Băng đang quỳ trên mặt đất bỗng lên tiếng: “Khê Khê, anh xin lỗi... Anh đã biết sai rồi. Anh thề, sau này anh sẽ không bao giờ làm những chuyện khốn nạn như vậy nữa, nếu anh còn tái phạm thì cứ để anh trai bỏ mặc anh đi.”

Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Đường Dạ Khê, hỏi: “Khê Khê, em có thể tha thứ cho anh không?”

Đường Dạ Khê lau nước mắt trên mặt, cúi đầu nhìn anh ta: “Có thật là sau này anh sẽ không bao giờ làm những chuyện vô lý nữa không?”

“Thật đấy! Anh xin thề!” Bách Lý Tùy Băng giơ tay phải lên, nói: “Nếu anh còn khiến em tức giận nữa thì cứ phạt anh trai anh cả đời này không bao giờ được đoái hoài đến anh nữa!”

“Đồ lừa đảo!” Đường Dạ Khê khinh bỉ: “Không có chuyện anh Hàn bỏ mặc anh đâu.”

Bách Lý Tùy Băng nói: “Vậy hãy trừng phạt anh...”

“Thôi bỏ đi.” Đường Dạ Khê ngắt lời anh ta, nhìn Cố Thu Vũ nói: “Có thể phiền anh mời một vị bác sĩ đến đây được không?”

“Mợ chủ đừng khách sáo như vậy!” Cố Thu Vũ vội vàng nói: “Tôi sẽ đi mời ngay.”

Anh ta bước ra cửa phòng khách, dặn dò vệ sĩ đang canh gác bên ngoài.

Đường Dạ Khê nhìn Bách Lý Tùy Băng nói: “Đây là lần cuối cùng. Nếu anh còn tái phạm, em thật sự sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu!”

Bách Lý Tùy Băng gật đầu: “Anh xin thề, anh...”

“Em đã nói là thôi rồi, em không cần anh thề. Chỉ có lương tri và ý chí của anh mới quản được anh thôi, khi anh đã mất hết lương tri và ý chí, có thề cũng chẳng có tác dụng gì hết.” Đường Dạ Khê lại ngắt lời anh ta.

Cô ngoảnh đầu sang nhìn Bách Lý Ánh Hàn: “Anh Hàn, anh đỡ anh ấy dậy đi.”

Bách Lý Ánh Hàn gật đầu, cúi xuống đỡ Bách Lý Tùy Băng dậy.

Đường Dạ Khê chỉ vào sô pha, nói: “Chúng ta ngồi xuống rồi nói.”

Đã lâu không gặp, cô có rất nhiều điều muốn nói với hai người họ, cũng có rất nhiều điều muốn hỏi.

Bách Lý Ánh Hàn đỡ Bách Lý Tùy Băng đi về phía ghế sô pha, Đường Dạ Khê thấy chân trái của anh ấy bị què rất nặng. Cô thấy lòng mình khó chịu như bị một bàn tay lạnh lẽo xé toạc ra: “Anh Hàn, chân của anh...”

“Không sao đâu...” Bách Lý Ánh Hàn rút một ít khăn giấy trên bàn trà, lau vết máu trên lưng cho Bách Lý Tùy Băng, sau khi xác định là nó sẽ không làm bẩn ghế sofa, anh ấy mới đỡ Bách Lý Tùy Băng ngồi xuống.

Bách Lý Ánh Hàn nhìn Đường Dạ Khê, dịu dàng nói: “Chỉ là hôm nay vội vàng lái xe một quãng đường dài đến đây nên anh hơi mệt, tối về nghỉ ngơi là được.”

Đường Dạ Khê lại muốn khóc. Mắt cô sắp sưng lên vì khóc rồi.

Cố Thời Mộ vào phòng bếp, tìm một túi chườm đá, quấn thêm một chiếc khăn rồi đưa cho Đường Dạ Khê: “Em đừng khóc, hai mắt sưng lên như hai quả đào, đợi đến khi Tiểu Sơ và Tiểu Thứ tỉnh dậy thì em định giải thích với các con thế nào đây?”

Đường Dạ Khê hít sâu vài hơi, đặt túi chườm đá đã quấn khăn lên mắt, kìm nước mắt lại.

“Tiểu Sơ và Tiểu Thứ không có chuyện gì chứ?” Bách Lý Ánh Hàn hỏi.

“Không sao ạ.” Đường Dạ Khê nói: “Bác sĩ nói chỉ cần tỉnh lại là được.”

“Anh xin lỗi...” Bách Lý Ánh Hàn cảm vô cùng áy náy, không biết nên làm thế nào để bù đắp.

“Anh Hàn, thôi bỏ đi, chuyện đã qua rồi, chúng ta đừng nói đến nó nữa.” Đường Dạ Khê bỏ túi chườm đá xuống, mỉm cười với anh ấy: “Nói đến chuyện của anh và... anh Băng đi, hai năm qua hai người vẫn sống tốt chứ?”

Bách Lý Ánh Hàn gật đầu: “Mọi thứ đều ổn.”

Chỉ rất nhớ cô thôi.

Ở nước W, cuộc sống của bọn họ rất nghèo khó. Lúc khó khăn nhất, anh ấy sẽ luôn nhớ đến nhà của mình ở Lương Thành, nhớ đến ngôi biệt thự rộng lớn phóng tầm mắt mãi không hết, nhớ lúc mẹ vẫn còn sống, anh ấy và em trai được ăn tất cả những món ăn ngon.

Bách Lý Ánh Hàn luôn nghĩ, nếu anh ấy có thể lấy lại tất cả những gì vốn thuộc về mình và em trai, anh ấy sẽ đưa Đường Dạ Khê cùng quay về nhà với họ.

Khê Khê xinh đẹp như thế, đáng yêu như thế, cô nên được sống trong căn biệt thự rộng lớn của bọn họ, được vô số người hầu hạ cung phụng, mặc những bộ quần áo lộng lẫy sang trọng nhất, ăn những món ngon và tinh tế nhất.

Anh ấy hy vọng lúc vẫn còn sống, anh ấy có thể có cơ hội chia sẻ cho Đường Dạ Khê tất cả những điều tuyệt vời nhất mà anh ấy đã từng được hưởng.

Sau đó, cuối cùng Bách Lý Ánh Hàn cũng đã trả thù và lấy lại tất cả những gì vốn nên thuộc về hai anh em họ.

Bọn họ lại một lần nữa sống trong trang viên rộng lớn phóng tầm mắt không hết, có vô số người hầu kẻ hạ, ăn những món ăn ngon và tinh tế, nhưng anh ấy lại mất đi người em gái yêu quý nhất của mình.

Người mà anh ấy đã từng muốn sẻ chia nhất đã không còn ở bên cạnh anh ấy.

Anh ấy đã có mọi thứ trong tay, nhưng hình như những thứ đó đã chẳng còn quan trọng nữa...