Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 286: Rối như tơ vò



Lúc trước Hạ Mậu Thịnh tham gia tổ dự án, mặc dù không ra được nhưng ngày nào anh ta cũng gọi điện thoại cho cô ta. Nếu có điều kiện, anh ta còn gọi video với cô ta.

Nhưng lần vào tổ này đã trôi qua hơn một tháng, Hạ Mậu Thịnh không gọi cho cô ta một cuộc nào. Cô ta gọi qua nhưng đều tắt máy hoặc không có ai trả lời.

Cô ta suy sụp rồi.

Ngày ngày trôi qua như thế này thì có khác gì cuộc sống của góa phụ đâu?

Nếu về sau cô ta vẫn phải tiếp tục sống như vậy, chẳng bằng cô ta ly hôn cho rồi.

Nhưng sau khi ly hôn, cô ta kiếm đâu ra một người đàn ông đẹp trai lại có năng lực kiếm được nhiều tiền như Hạ Mậu Thịnh?

Huống chi, Hạ Mậu Thịnh là bố ruột của con cô ta. Cho dù là vì bọn trẻ, cô ta cũng không thể lựa chọn ly hôn nếu không lâm vào tình cảnh tuyệt vọng.

“Mẹ, con phải làm sao đây?” Cô ta chạy đến bên mẹ khóc lóc: “Tại sao anh ta lại độc ác như vậy? Mẹ anh ta đã chết lâu rồi. Rốt cuộc anh ta còn muốn gây chuyện đến bao giờ?"

Mẹ Chu quở trách cô ta: "Mẹ đã sớm nói với con là phải đối xử thật tốt với con trai vợ trước của nó, không phải sẽ chẳng có chuyện gì sao? Con nuôi nấng thằng bé thật tốt, Hạ Mậu Thịnh nợ con thì tự nhiên đối xử tốt với con! Cuộc sống của con trước đây tốt như thế nào? Có bạn bè nào mà không ghen tị với con? Nhưng con lại không biết đủ, không có việc gì làm lại đi làm xằng làm bậy, bây giờ gây ra rắc rối rồi thấy chưa?"

“Mẹ, con đến đây là để xin mẹ một lời khuyên, không phải nghe mẹ trách móc.” Chu Tư Nam vừa khóc vừa nói: “Con thấy Hạ Mậu Thịnh là quyết tâm không để ý đến con rồi, lương tháng này của anh ta cũng không chuyển khoản vào cho con. Con tìm đến đơn vị của anh ta thì đơn vị nói rằng Hạ Mậu Thịnh đã làm lại thẻ mới và yêu cầu bộ phận tài chính chuyển lương sang thẻ khác của anh ta. Bây giờ anh ta không để ý tới con nữa, cũng chẳng chuyển tiền cho con, con sống với anh ta thế nào được?"

Mẹ Chu thở dài, cũng phát rầu thay cho cô ta.

Bà ta suy nghĩ một chút: "Nam Nam, mẹ thấy, muốn cởi nút phải tìm người thắt nút. Con ầm ĩ với Mậu Thịnh, nguồn cơn là Hạ Lăng Tự. Mẹ thấy, con hãy nhân lúc Hạ Mậu Thịnh không có ở nhà, con đi dẫn Hạ Lăng Tự trở về đi, quyết tâm sửa chữa những sai lầm trước kia, làm hòa với Hạ Lăng Tự, sau này con hãy chăm sóc tốt cho Hạ Lăng Tự, lôi kéo Hạ Lăng Tự đứng về phía con. Khi con dỗ dành được Hạ Lăng Tự một lòng với con rồi, Hạ Mậu Thịnh sẽ tự nhiên quay đầu."

“Mẹ...” Chu Tư Nam trông không vui.

“Đây là cách tốt nhất và cũng là cách duy nhất.” Mẹ Chu vỗ tay cô ta, tha thiết nói: “Nam Nam, con đã là bà mẹ hai con rồi, con phải học cách chịu nhục và lấy đại cục làm trọng. Vì chuyện của Hạ Lăng Tự, không chỉ con và Hạ Mậu Thịnh bị người ngoài chế giễu, mà ngay cả bố con và mẹ cũng không dám ra ngoài. Nếu con không dỗ được Hạ Lăng Tự trở về, những ô nhục đó sẽ ở bên con cả đời. Nếu con có thể dỗ Hạ Lăng Tự trở lại, người khác sẽ nói con đã thay đổi triệt để, trở thành một con người mới. Sau một thời gian dài, bọn họ sẽ tự nhiên quên đi những gì đã xảy ra trong quá khứ. Cả gia đình các con sẽ sống cùng nhau thật êm thấm, con sẽ lại là Chu Tư Nam khiến người khác hâm mộ như trước kia."

Chu Tư Nam không lên tiếng.

Cô ta có hơi dao động rồi.

Mấy ngày nay cô ta sống không tốt, không chỉ từ Hạ Mậu Thịnh, mà còn từ những người xung quanh cô ta.

Giống như mẹ cô ta, ngoại trừ khi cần thiết, nếu không cô ta chẳng dám ra khỏi cửa.

Trước đây, chồng cô ta là phó viện trưởng trẻ tuổi nhất viện nghiên cứu khoa học, anh tuấn đẹp trai, biết kiếm tiền, còn hết lòng vì cô ta. Cô ta không phải đi làm, sinh một con trai rồi một con gái, trai gái vẹn toàn, ngày ngày không có việc gì làm thì đi dạo phố, tập thể hình, mua sắm, cuộc sống thoải mái biết bao.

Nhưng sau vụ tai nạn đó, cô ta trở thành con chuột nhắt bị mọi người la hét đánh đập. Tất cả những người quen biết cô ta đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, một số "bạn bè" bằng mặt không bằng lòng còn cố tình gọi điện để "an ủi" cô ta, họ cười nhạo châm chọc cô ta trong tối lẫn ngoài sáng.

Cũng có một số người tự xưng là trưởng bối theo dõi cô ta lớn lên, thậm chí còn ngăn cô ta lại mà nói vài câu dạy cô ta chân lý làm người, giống như cô ta là một kẻ cặn bã đã làm chuyện không thể tha thứ.

Đột nhiên, cô ta đã thay đổi từ một người vợ xinh đẹp, đáng hâm mộ và được săn đón của phó viện trưởng thành một tài liệu giáo dục tiêu cực bị coi thường và chế giễu.

Cô ta không thể chịu được sự chênh lệch này.

Mấy hôm nay, cô ta ăn không ngon, ngủ không yên, sút hơn chục ký, tóc rụng nhiều, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, tự dưng xuất hiện các vết nám, nếp nhăn như già đi cả chục tuổi.

Sống kiểu này đúng là sống không bằng chết.

Vì vậy, cô ta đã động lòng trước lời đề nghị của mẹ.

Cô ta cảm thấy mẹ cô ta nói rất có lý.

Lý do những người đó khinh thường và cười nhạo cô ta chẳng phải là do cô ta không chịu giúp Hạ Mậu Thịnh nuôi dưỡng đứa con do vợ cũ của anh ta sinh ra sao?

Vậy cô ta sẽ mang Hạ Lăng Tự về, chăm sóc cho nó thật tốt, làm mẹ hiền con thảo với Hạ Lăng Tự, thế thì mấy bà ba hoa này chẳng phải không có gì để nói rồi ư?

Mặc dù cô ta vẫn không cam lòng, không muốn nuôi nấng đứa trẻ do Hạ Mậu Thịnh và người phụ nữ khác sinh ra. Nhưng bây giờ Hạ Mậu Thịnh thậm chí còn không đưa tiền sinh hoạt cho cô ta. Chờ cô ta mang Hạ Lăng Tự về, Hạ Mậu Thịnh có thể sẽ đưa tiền lương cho cô ta...

Vừa nghĩ như vậy, cô ta đã bớt kháng cự với việc đưa Hạ Lăng Tự trở về hơn rồi.

“Mẹ, mẹ đi với con!” Cô ta khoác tay mẹ Chu.

Cô ta không muốn đi một mình... hay nói đúng hơn là không dám đi.

Mẹ Chu lắc đầu thở dài: "Được rồi, mẹ đi cùng con."

Con cái đều là của nợ.

Ai bảo bà ta mắc nợ cô ta chứ?

"Mẹ sẽ tìm người hỏi thăm giúp chúng ta xem Hạ Lăng Tự hiện đang sống ở đâu." Mẹ Chu nói: "Chờ chúng ta hỏi thăm xong rồi, chúng ta lại đi mua chút quà cho Hạ Lăng Tự, cũng mua cho luật sư Đường kia một chút. Chúng ta khách khí đến cửa, thành thật xin lỗi, con tự ngẫm lại bản thân, thay đổi tính khí xấu xa. Khi nhìn thấy Tiểu Tự, con phải thành tâm thành ý mời nó, nếu không nó sẽ không quay về với con."

Vẻ mặt của Chu Tư Nam đầy mất hứng.

Mẹ Chu ngẩng mặt lên: "Nam Nam, con phải nhận ra lỗi lầm của chính mình, sau đó mới có thể đưa Hạ Lăng Tự trở về. Bằng không, cho dù mang Hạ Lăng Tự trở về cũng vô dụng, con vẫn có thể khiến cuộc sống sau này rối như tơ vò!"

“Con chỉ không muốn nuôi một đứa trẻ do Hạ Mậu Thịnh và một người phụ nữ khác sinh ra!” Chu Tư Nam ấm ức lau nước mắt: “Nó không phải do con sinh ra, tại sao con phải nuôi nó?"

“Đây là do con tự chọn!” Mẹ Chu tức giận vỗ mạnh vào cánh tay cô ta, lớn tiếng nói: “Lúc trước mẹ và bố con đều khuyên con, con có điều kiện tốt, không cần phải lo lấy chồng, muốn gả cho ai mà không được. Con lại cứ nhất quyết kết hôn với một người đàn ông đã có con. Mẹ kế khó làm, đây là câu nói đã truyền từ bao đời nay rồi, đó là chân lý! Mẹ và bố con tốn bao nhiêu mồm mép nhưng con vẫn không nghe lời, con nói con có thể làm mẹ kế thật tốt, kết quả thì sao?”

Chu Tư Nam không lên tiếng nữa.

Lúc đó, cô ta thích Hạ Mậu Thịnh như một con thiêu thân, một lòng một dạ muốn gả cho Hạ Mậu Thịnh. Lúc đó cô ta cảm thấy chỉ cần có thể gả cho Hạ Mậu Thịnh, bảo cô ta làm cái gì cô ta cũng cam tâm tình nguyện.

Không phải chỉ là nuôi một đứa trẻ thôi sao, cô ta coi như đang nuôi một con chó là được. Chỉ cần Hạ Mậu Thịnh có thể thích cô ta, không có gì là vấn đề!

Nhưng cuối cùng khi cô ta có được Hạ Mậu Thịnh, cô ta mới nhận ra rằng không phải vậy.

Hạ Lăng Tự là một con người, là kết tinh của tình yêu giữa Hạ Mậu Thịnh và người phụ nữ khác. Cô ta càng yêu Hạ Mậu Thịnh, càn không thể chấp nhận đứa bé do Hạ Mậu Thịnh và người phụ nữ khác sinh ra lắc lư trong tầm mắt cô ta.