Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 344: Em gái



“Nó đang ở chỗ của Diệp Miểu…” Diệp Lâm Đông nói: “Bố, bây giờ không phải là lúc mắng nhiếc Diệp Tri Nam, việc quan trọng nhất bây giờ là thuyết phục chú hai và thím hai dẹp bỏ ý định tách ra riêng. Thím hai đã nói rất rõ ràng, bà ấy muốn đăng báo về việc tách ra riêng, nếu thật sự đăng báo thì người nhà chúng ta nhất định sẽ tìm ra nguyên nhân, nếu biết được Nam Nam chạy đến nhà chú hai, còn bóp cổ mèo của Bắc Bắc, còn ai dám lấy Nam Nam nữa? Nam Nam đã đến tuổi nói chuyện kết hôn, nếu tiếng xấu lan truyền như vậy thì làm sao có thể kết hôn được?"

“Nó… sao nó dám?” Diệp Mộc Giản cảm thấy choáng váng: “Sớm biết nuôi ra được thứ như vậy, tao đã không đưa nó từ cô nhi viện…”

Nói được nửa câu, ông ta chợt nhận ra mình đã lỡ lời, vội dừng lại.

Diệp Lâm Đông nghe vậy: "Bố, bố nói cái gì? Cô nhi viện gì? Nam Nam..."

"Quên đi, bây giờ nói ra những điều này cũng vô ích." Diệp Mộc Giản nói: "Bố sẽ đến bệnh viện ngay bây giờ và xin lỗi chú thím của con thay Diệp Tri Nam. Hy vọng họ có thể nể mặt bố mà tha thứ cho nó."

"Không, bố, bố nói rõ đi." Diệp Lâm Đông khẩn trương nói: "Cô nhi viện gì chứ? Diệp Tri Nam không phải là em gái ruột của con sao? Nó được mang về từ cô nhi viện sao?"

Đã lỡ miệng không giấu được, Diệp Mộc Giản không muốn giấu nữa, thở dài nói: "Đúng vậy, Diệp Tri Nam không phải em gái con, mà là do bố mẹ mang từ cô nhi viện về... Mang từ bên ngoài về nên không biết huyết thống của ai, không tin cậy được chút nào. Năm anh em các con, con và hai em trai, còn có Bắc bắc đều là những đứa trẻ ngoan, chỉ riêng Diệp Tri Nam lại dạy không nổi, bố đã tốn nhiều tâm tư với nó, nhưng không ngờ lại nuôi dưỡng thành bộ dạng như bây giờ. Sớm biết như thế, lúc trước bố mẹ đã không ôm nó về rồi.”. Chuyên‎ 𝑡rang‎ đọc‎ 𝑡ruyện‎ [‎ ТrU𝗆Тr‎ uyện.𝗩n‎ ]

“Tại sao?” Diệp Lâm Đông kinh ngạc hỏi: “Tại sao bố mẹ lại mang một đứa trẻ từ cô nhi viện trở về?”

“Vì em gái của con đã mất tích.” Đã 20 năm trôi qua, Diệp Mộc Giản vẫn đau lòng khi nhắc đến cô con gái mất tích: “Khi em gái con mới được vài tháng tuổi, mẹ con đã đưa em gái con về nhà bà ngoại, bà ngoại thích em gái con và đẩy em gái ra công viên tắm nắng, kết quả em gái bị bắt đi, bà ngoại cảm thấy áy náy nên sinh bệnh hấp hối, mẹ con sợ hãi nên đề nghị đến cô nhi viện ôm một đứa trẻ về để lừa bà ngoại, nói đã tìm được em gái rồi, đứa trẻ được mang về từ cô nhi viện là Diệp Tri Nam..."

"Trời ơi..." Diệp Lâm Đông nắm chặt điện thoại, lẩm bẩm: "Con không biết... Diệp Tri Nam không phải em gái ruột của con, nhưng trong ba anh em, mẹ yêu thương Diệp Tri Nam nhất..."

Cha anh ta nói rằng Diệp Tri Nam được nuôi dưỡng sai lệch bởi vì gen của Diệp Tri Nam không tốt, nhưng anh ta không cho là vậy, Diệp Tri Nam trở thành như thế là do mẹ chiều chuộng Diệp Tri Nam quá mức.

Trong ba anh em, mẹ yêu thương Diệp Tri Nam nhất, bất kể Diệp Tri Nam đòi hỏi gì, mẹ đều sẽ đáp ứng.

Em trai của anh ta chỉ lớn hơn Diệp Tri Nam hai tuổi, khi em trai của anh ta còn chưa hiểu chuyện, động một tí sẽ đánh nhau với Diệp Tri Nam, nhiều lần rõ ràng Diệp Tri Nam là người sai, nhưng mẹ luôn bênh vực Diệp Tri Nam và trách móc em trai.

Theo thời gian, Diệp Tri Nam phát triển tính cách ngang ngược, kiêu ngạo và độc đoán.

Thím hai của anh ta có tính tình tốt, lần nào cũng khuyên em trai em gái họ phải nhường nhịn, do đó lại khiến cô ta trở thành kẻ ngang ngược hơn.

Có thể nói, sự bướng bỉnh của Diệp Tri Nam là do một tay mẹ bào dưỡng ra.

Anh ta vẫn cứ tưởng là do Diệp Tri Nam con gái duy nhất trong gia đình họ và là con út, nên mẹ mới yêu thương Diệp Tri Nam.

Cho tới bây giờ, anh ta mới nhận ra Diệp Tri Nam không phải con gái ruột của nhà họ Diệp!

Nếu Diệp Tri Nam không phải là con gái ruột của nhà họ Diệp, tại sao mẹ lại yêu Diệp Tri Nam đến vậy?

"Ừ," Diệp Mộc Giản thở dài: "Bố mẹ đã bí mật đưa Diệp Tri Nam về nhà từ cô nhi viện, sau đó nói dối với bà ngoại là đã tìm thấy đứa nhỏ. Những đứa trẻ vài tháng tuổi đều giống nhau. Mẹ con nói với bà ngoại là bà đang ốm, sợ bà lây bệnh cho em gái nên không cho bà nhìn kỹ, chỉ cho bà ngoại nhìn thoáng qua, bà ngoại cũng tin tưởng mẹ con…”

Ông ta dừng lại, lại thở dài rồi nói tiếp: "Bà ngoại tưởng rằng đã tìm được em gái con, tâm bệnh đã lành, thân thể cũng dần khỏe lại. Chờ đến lúc gặp lại cháu ngoại, thì Diệp Tri Nam đã thay đổi diện mạo rồi, bà con không nhận ra là đứa nhỏ đã bị thay thế, bệnh tim đã khỏi hoàn toàn, sức khỏe ngày càng tốt lên. Bởi vì đem Diệp Tri Nam trở về, nên mới có thể giữ lại mạng của bà ngoại con, cho nên mẹ con rất rất yêu quý Diệp Tri Nam, nói Diệp Tri Nam chính là ngôi sao may mắn của nhà chúng ta."

“Vậy thì ông nội và chú thím hai có biết rằng Diệp Tri Nam không phải là em gái của con không?” Diệp Lâm Đông hỏi.

"Họ... không biết..." Diệp Mộc Giản nói với vẻ khó khăn: "Mẹ con nói rằng nếu có nhiều người biết chuyện, tin đồn sẽ bị rò rỉ. Ngộ nhỡ đến tai bà ngoại, khiến bà bị kích động rồi đổ bệnh. Vì để bảo toàn tính mạng cho bà ngoại, bố mẹ đã quyết định kín miệng như bưng.”

Diệp Lâm Đông sửng sốt: "Ngay cả ông nội cũng không biết sao?"

"Ừ..." Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Lâm Đông lại như đang đánh trống.

Che giấu lý lịch của Diệp Tri Nam là điều táo bạo nhất mà ông ta từng làm trong đời.

Nhưng khi đó, vợ ông ta đã quỳ xuống van xin ông ta giữ bí mật chuyện này, đề phòng mẹ vợ biết chuyện thì sẽ không chịu được kích động mà mất mạng.

Mạng người quan trọng, ông ta chỉ có thể đồng ý.

"Còn em gái của con thì sao?" Diệp Lâm Đông hỏi: “Bố mẹ ôm Diệp Tri Nam về rồi nói là em gái ruột của con, vậy em gái ruột của con thì sao? Bố mẹ có đi tìm em nó không?”

Diệp Mộc Giản bị chất vấn.

Ông ta đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: "Sau khi em gái con mất tích, bố mẹ cũng không đưa Diệp Tri Nam trở về ngay lập tức. Bố mẹ gióng trống khua chiêng tìm hơn mười ngày, nhưng vẫn không tìm được. Bệnh tình của bà ngoại lại nguy kịch, bó mẹ không còn cách nào khác là đến cô nhi viện để đưa Diệp Tri Nam về nhà và lừa nói rằng đã tìm thấy em gái. Nếu đã tìm được rồi thì không thể đi tìm nữa… Nhưng mà, đứa trẻ mất tích thì mấy ngày đầu là có khả năng tìm được nhất, nhưng tìm hơn mười ngày vẫn không được, có tìm nữa cũng không có hy vọng gì…”

Diệp Lâm Đông khó tin hỏi: "Bố, ý của bố là, bố mẹ tìm kiếm em gái hơn mười ngày, sau đó lại để cho Diệp Tri Nam giả mạo, rồi sau đó hai người không tìm em gái nữa sao?”