Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 392: Mau quyết chiến đi



Đường Dạ Khê: "..."

Cô nên trả lời như thế nào đây?

Chẳng lẽ cô nói đây là tình địch của cô sao?

Cô không phủ nhận thì chính là đã thừa nhận.

Vậy thì chuyện này dễ giải quyết rồi.

Tề Thái Vi nhất định phải xin lỗi cô ấy!

“Xin lỗi!” Lâu Vũ Vi lạnh lùng nhìn Tề Thái Vi nói: “Nếu không xin lỗi, cứ đánh với tôi một trận.”

Cô ấy đã luyện võ với Giản Minh Triệt từ khi còn nhỏ, tuy không có tài năng về võ thuật, chỉ có một vài thủ thuật để khua chân múa tay thôi, nhưng như vậy là quá đủ để đánh một người phụ nữ.

“Ai muốn đánh nhau với cô chứ?” Tề Thái Vi nâng cằm khinh thường nói: “Cô là đồ không có văn hóa hay sao mà chỉ biết đánh nhau thế.”

“Cô phải xin lỗi mẹ cháu!” Đường Tiểu Sơ bày ra vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Tề Thái Vi, rất nghiêm túc: “Cô có ác ý với mẹ cháu, còn đổ oan cho mẹ cháu!”

“Đúng!” Đường Tiểu Thứ đặt tên lên thắt lưng, mở đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Tề Thái Vi: “Cô phải xin lỗi mẹ cháu, nếu không cô và mẹ cháu sẽ quyết chiến với nhau.”

Mẹ cậu đánh nhau rất giỏi.

Trước mắt, ngoại trừ bố thì mẹ cậu chưa từng thua ai, nhất định sẽ đánh cho người phụ nữ đáng ghét kia rớt đầy răng!

Đường Dạ Khê: "..."

Không đến nỗi quyết chiến chứ!

Nhưng nếu có thể đánh nhau với Tề Thái Vi một trận thì cũng tốt.

Cô không phải kẻ ngốc, tất nhiên có thể thấy Tề Thái Vi rất thèm muốn Cố Thời Mộ.

Cô không coi Cố Thời Mộ là "tài sản" của mình, nhưng những người phụ nữ khác thèm muốn Cố Thời Mộ vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu. Nếu có thể đánh một trận với Tề Thái Vi thì tốt rồi.

Đôi mắt cô sáng rực lên, háo hức muốn thử.

Cố Thu Vũ đi cùng cô thấy vậy, cố kìm chế nụ cười, nghiêm túc nói với Tề Thái Vi: "Cô Tề, nếu cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi đã mời cô, chi bằng cô đánh nhau với mợ chủ một trận đi? Câu lạc bộ này là của cậu chủ A Bạch, phòng đấu kiếm, võ đài quyền anh, cái gì cũng có, cô Tề có thể chọn bất cứ nơi nào để so tài với mợ chủ nhà tôi."

Mợ chủ nhà họ có thể ném một người mạnh mẽ qua vai đấy!

Đánh mười con gà yếu như Tề Thái Vi cũng được.

Nếu Tề Thái Vi có thể chấp nhận quyết chiến thì hay quá, mợ chủ nhà họ chắc chắn sẽ có thể có một khoảng thời gian vui vẻ và hành hạ Tề Thái Vi.

Khi Tề Thái Vi nghe Cố Thu Vũ cứ một câu mợ chủ, hai câu cũng mợ chủ, cô ta cảm giác như có vô số nhát dao đâm vào tim mình, hoặc như cảm giác bị đổ một thùng axit sunfuric vào người.

Tại sao?

Rốt cuộc là tại sao?

Vị trí mợ chủ nhà họ Cố lẽ ra là của cô ta mà!

Cô ta là em họ của Cố Thời Mộ.

Từ nhỏ cô ta đã lớn lên ở nhà họ Cố.

Cô ta và Cố Thời Mộ sống chung dưới một mái nhà, là thanh mai trúc mã.

Gần quan được ban lộc.

Người kết hôn với Cố Thời Mộ phải là cô ta, và người sinh ra một đứa con trai cho Cố Thời Mộ cũng phải là cô ta! Tại sao lại đột nhiên bị người phụ nữ này cướp đi chứ?

Trong lòng cô ta như phát điên, liên tục mắng chửi: Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!

Cô ta đã nổi điên đến mức trở nên can đảm hơn, lớn tiếng nói: "Được rồi, tôi sẽ đấu với cô!"

Khi còn nhỏ, để có cơ hội gần gũi với Cố Thời Mộ, cô ta và Cố Thời Mộ đã cùng nhau luyện tập võ thuật. Tuy đánh không lại Cố Thời Mộ, nhưng đánh một người phụ nữ yếu đuối thì cô ta tự nhận là không có vấn đề gì.

Cô ta hận Đường Dạ Khê, có cơ hội công khai đánh Đường Dạ Khê, tại sao cô ta lại không đồng ý chứ?

Nếu nắm bắt được cơ hội, cô ta nhất định sẽ đập nát khuôn mặt quyến rũ của Đường Dạ Khê!

"Tốt! Tốt quá!" Đường Tiểu Thứ vỗ tay nhảy cẫng lên: "Mẹ, cố lên! Mẹ đánh cô ta đi."

Cố Thu Vũ biết rất rõ sức chiến đấu của Đường Dạ Khê, trong lòng đã cười như điên rồi, nhưng khuôn mặt lại rất dịu dàng và tao nhã: "Được rồi, nếu đã như vậy, tôi sẽ sắp xếp địa điểm và mời cô Tề và mợ chủ của chúng tôi tỷ thí một trận công bằng. Không biết cô Tề muốn so tài với mợ chủ tôi cái gì? Đấu kiếm? Sanda? Quyền anh hay chơi tự do?"

Tề Thái Vi nói: "Chơi tự do!"

Chơi tự do mới tiện đánh nát khuôn mặt kia!

“Được rồi, tôi sẽ cho người sắp xếp địa điểm.” Anh ta ấn tai nghe bluetooth bên cạnh tai và dặn dò người của mình chuẩn bị địa điểm, quần áo cho Đường Dạ Khê và Tề Thái Vi.

Sau khi thu xếp xong, anh ta làm động tác mời Đường Dạ Khê và Tề Thái Vi: "Mợ chủ, cô Tề, xin mời qua đây."

Cố Lạc Hàn: "..."

Anh ta vốn không thích nói chuyện nên cũng không nói nhiều, nhưng tại sao mới một hai phút không nói chuyện mà mọi chuyện lại đi theo chiều hướng kỳ cục như vậy?

Tề Thái Vi và Đường Dạ Khê là người một nhà, so tài võ thuật cái gì chứ?

“Chị, chị dâu…” Theo thói quen, anh ta gọi Đường Dạ Khê lại, ngăn cản: “Chị dâu, chị Thái Vi là người thẳng thắn, miệng ác nhưng tâm không ác, chị ấy không có ý xúc phạm chị dâu, xin chị dâu rộng lượng bỏ qua, không cần luận võ gì cả, mọi người đều là người một nhà, quyền cước không có mắt, ai bị thương cũng không tốt cả.”

“Cô ấy không phải người miệng ác nhưng tâm không ác đâu,” Đường Tiểu Sơ nhìn Cố Lạc Hàn, nghiêm túc nói: “Cô ấy rất có ác ý và thù địch với mẹ cháu, cho nên cố ý vu cáo mẹ cháu, châm ngòi ly gián giữa chú Hàn và mẹ đó.”

Cố Lạc Hàn: "..."

Một đứa trẻ năm tuổi thì biết cái gì gọi là ác ý và thù địch chứ?

Nói theo kiểu cổ hủ như người lớn như vậy có thực sự tốt không?

"Tiểu Sơ, cháu nghĩ sai rồi," Cố Lạc Hàn nhẹ nhàng dỗ dành cậu bé: "Mặc dù đôi khi cô Thái Vi của cháu hơi tự kiêu, nhưng cô ấy rất tốt bụng và sẽ không ác ý hay thù địch với mẹ cháu đâu."

"Anh của cháu không thể sai được!" Đường Tiểu Thứ tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn phồng lên như bánh bao: "Anh trai cháu rất thông minh! Lời anh trai nói đều đúng cả!"

Cố Lạc Hàn: "..."

Đứa cháu trai nhỏ của anh ta đúng là liều mạng khoe khoang anh trai mình giống như Tiểu Bạch mà!

Tiểu Bạch khi còn nhỏ đều như vậy, chỉ cần anh cả nói thì đều đúng hết, bất kể nói gì cũng đúng hết!

Ồ.

Không đúng.

Tiểu Bạch không chỉ như thế này khi còn nhỏ, mà bây giờ vẫn như thế!

Vẫn luôn như thế!

Fan não tàn là đáng sợ nhất, anh ta không thể trêu vào đâu, fan não tàn mới năm tuổi này có thể sẽ khóc đấy!

Hai cháu trai đều là tâm phúc của anh cả, nếu chọc tức cháu trai mình khóc thì không biết anh cả sẽ trừng phạt anh ta như thế nào.

Nghĩ đến thủ đoạn trừng phạt người khác của anh cả, anh ta rùng mình, nhanh chóng đồng ý: "Đúng vậy, Tiểu Thứ và anh trai đều rất thông minh, ý của chú không phải là những lời của Tiểu Sơ sai, ý của chú là chúng ta là người một nhà, người một nhà phải sống hòa thuận với nhau, không nên đánh nhau, đúng không?”

"Không đúng!" Đường Tiểu Thứ nói rất rõ ràng: "Cô ta đã đổ oan cho mẹ cháu, cô ta là người xấu, chúng ta không phải người một nhà với cô ta, mà là kẻ địch!”

“Em trai nói đúng, là kẻ địch.” Đường Tiểu Sơ gật đầu, đồng ý với lời em trai nói.

Đường Tiểu Thứ vui mừng khôn xiết khi nhận được lời khen ngợi của anh trai, lập tức đắc ý đưa ngón tay trắng nõn non mềm chỉ vào mũi của Tề Thái Vi, khịt mũi kiêu ngạo: "Kẻ địch!"

Khoảnh khắc nhìn thấy Đường Tiểu Thứ trông giống cả Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê, chỉ tay về phía mình, Tề Thái Vi chỉ cảm thấy trong đầu rắc một tiếng, sợi dây căng suốt cả đêm đã đứt.

Nhất thời, đầu óc cô ta trở nên trống rỗng, cảm xúc không kiểm soát được, quên mất việc giữ vững thiện ý trước mặt Cố Lạc Hàn, đập chiếc túi xách trên tay về phía mặt Đường Tiểu Thứ: "Mày có biết mày là cái gì không? Sao mày dám nói như vậy với tao?"