Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 481: Trong phòng còn có người



Liễu Bạch Đào há miệng thở dốc, không nói nên lời.

Cô ta không ngờ rằng những gì cô ta nhận được lại là một câu trả lời như vậy.

Cô ta chợt hiểu ra điều gì đó.

Trong quá khứ, cô ta đã bị mắc kẹt sâu trong một sự hiểu lầm.

Cô ta luôn cảm thấy mình cũng là con gái của nhà Tư Đồ, nhưng mọi người trong nhà Tư Đồ đều đối xử với Tư Đồ Minh Lộ tốt hơn cô ta.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
2. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
3. Sau Khi Ngoài Ý Muốn Đánh Dấu Đối Thủ Một Mất Một Còn
4. Tâm Niệm Em Đã Lâu
=====================================

Cô ta không cam tâm.

Cô ta luôn so sánh với Tư Đồ Minh Lộ.

Cô ta luôn cảm thấy rằng cô ta và Tư Đồ Minh Lộ nên được đối xử như nhau.

Cô ta thậm chí còn hy vọng rằng nhà Tư Đồ sẽ đối xử với cô ta tốt hơn Tư Đồ Minh Lộ.

Tuy nhiên, cô ta đã cố gắng lâu nhữ vậy, nhưng cô ta vẫn không thể làm được.

Cho dù cô ta có cố gắng làm hài lòng cha mẹ và Tư Đồ Cẩn Ngôn đến đâu, thì người mà cha mẹ và Tư Đồ Cẩn Ngôn thích nhất luôn là Tư Đồ Minh Lộ.

Trước đây cô ta vẫn luôn không cam lòng, nhưng bây giờ, sau khi nghe Tư Đồ Cẩn Ngôn nói thẳng thừng như thế, cô ta đột nhiên hiểu ra.

Họ của Tư Đồ Minh Lộ là Tư Đồ, là giọt máu của bố mẹ, và là em gái ruột của của Tư Đồ Cẩn Ngôn.

Còn cô ta, họ Liễu, chỉ là con gái nuôi của nhà Tư Đồ, con gái của một người bạn được mẹ mềm lòng nhận nuôi.

Cô ta và Tư Đồ Minh Lộ có xuất phát điểm khác nhau nên dù cố gắng đến đâu thì địa vị của cô ta trong lòng cha mẹ và anh trai cũng không bao giờ có thể so sánh được với Tư Đồ Minh Lộ.

Điều buồn cười là, cô ta không bao giờ chấp nhận sự thật này, cứ luôn kiên trì cố gắng, hy vọng rằng một ngày nào đó bố mẹ và Tư Đồ Cẩn Ngôn sẽ cảm thấy cô ta giỏi hơn và xuất sắc hơn Tư Đồ Minh Lộ.

Mãi đến lúc này, cô ta mới nhận ra suy nghĩ của mình thật quá ngây thơ và nực cười.

Chỉ vì dòng máu chảy trong huyết quản của cô ta không phải của nhà Tư Đồ, cho dù cô ta có làm gì đi chăng nữa, nhà Tư Đồ cũng sẽ không thích cô ta hơn.

Nếu cô ta phạm sai lầm, nhà Tư Đồ sẽ ném cô ta đi như rác mà không chút do dự.

Vào lúc này, cô ta nhận ra rõ ràng- cô ta xong đời rồi.

Nhà Tư Đồ đã gạch tên cô ta, Tùng Chính Sơ sẽ không cưới cô ta, cô ta không thể quay lại nhà Tư Đồ, cũng không thể đến nhà họ Tùng, từ giờ trở đi, cô ta sẽ là một con chó lạc lối, chỉ có thể lang thang cùng Sa Hồng Phi và sống một cuộc sống khó khăn.

Ý tưởng này ùa vào trong đầu cô ta, trong lòng cô ta dâng lên một nỗi sợ hãi và hoảng loạn không thể kiểm soát.

Làm sao bây giờ?

Cô ta sinh ra đã được chiều chuộng, chỉ chờ lớn lên sẽ gả vào nhà giàu, làm mợ chủ.

Nhưng bây giờ, số phận của cô ta đã thay đổi.

Cô ta trở thành một người nghèo khó, không thể trở về gia đình giàu có của mình và không thể kết hôn với một người đàn ông giàu có.

Trong tương lai, cô ta chỉ có thể làm lụng vất vả để nuôi sống bản thân giống như những cô gái nhà nghèo bị cô ta chê cười trước đó, ngày ngày làm lụng vất vả, ăn uống còn không đủ, chứ đừng nói đến những thứ xa hoa đắt tiền.

Làm sao có thể như vậy chứ?

Đây không phải là cuộc sống của cô ta!

Cô ta không muốn nghèo.

Không muốn sống một cuộc sống khó khăn!

Cô ta hoảng sợ, chạy đến chỗ Tư Đồ Cẩn Ngôn và khóc: "Anh ơi, em biết mình sai rồi, em thực sự biết mình sai rồi! Anh hãy đưa em về nhà đi, em sẽ không bao giờ dám nữa, sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh và bố mẹ, em sẽ lấy bất cứ ai mà mọi người yêu cầu, em sẽ nghe lời mà!"

Tư Đồ Cẩn Ngôn sốt ruột cau mày: "Ảnh hưởng xấu mà cô đã mang đến cho nhà Tư Đồ là không thể thay đổi, vì vậy nhà Tư Đồ của chúng tôi không thể chấp nhận cô nữa. Cô đừng si tâm vọng tưởng nữa, quay về là chuyện tuyệt đối không thể, mau giao ngọc bài ra đây."

"Không! Đừng!" Liễu Bạch Đào liều mạng lắc đầu.

Ngọc bài đại diện cho thân phận của cô ta trong nhà Tư Đồ, nếu cô ta giao ngọc bài ra, cô ta sẽ không còn thuộc về nhà Tư Đồ nữa.

Nếu cô ta rời khỏi nhà của Tư Đồ, cô ta sẽ không có gì nữa.

Cô ta không muốn!

Tư Đồ Cẩn Ngôn không muốn nói nhảm với cô ta nữa, nói với những người phía sau anh ta: "Lục soát."

“Vâng!” Vệ sĩ của anh ta đáp rồi xông vào phòng.

"Các người đang làm cái gì? Dừng lại!" Liễu Bạch Đào muốn ngăn cản, nhưng phụ nữ làm sao có thể ngăn cản mấy tên cường tráng này?

Căn hộ này rất cũ, hai phòng và một phòng khách.

Bốn vệ sĩ chia thành hai nhóm, mỗi người lục soát một phòng ngủ.

Có một phòng ngủ không có ai, trong phòng ngủ kia thì hình như có nguowfi.

Hai vệ sĩ luôn cho rằng trong phòng không có người, sau khi xông vào liền nhìn thấy một người đàn ông lẳng lặng ngồi ở bên giường, hai vệ sĩ nhất thời sững người.

Ngay sau đó, họ nhận ra người đàn ông đó là ai. Một trong những vệ sĩ không nhìn anh ta nữa và trực tiếp kiểm tra mọi thứ. Một vệ sĩ khác đi đến cửa và nói với Tư Đồ Cẩn Ngôn: "Cậu chủ, Sa Hồng Phi đang ở đây."

Liễu Bạch Đào sửng sốt một chút, sắc mặt tái nhợt lập tức đỏ lên.

Sa Hồng Phi đang ở trong phòng?

Không phải anh ta ra ngoài tìm việc sao?

Làm sao anh ta có thể ở trong phòng ngủ?

Anh ta đang ở trong phòng ngủ, vậy chẳng phải anh ta đã nghe thấy những gì cô ta cầu xin Tư Đồ Cẩn Ngôn vừa rồi sao?

Nghĩ đến những gì cô ta nói với Tư Đồ Cẩn Ngôn vừa rồi, cô ta đỏ mặt như sắp hộc máu.

Sa Hồng Phi mặc dù nghèo không có tiền, nhưng trong khoảng thời gian này, Sa Hồng Phi đối xử với cô ta rất tốt, anh ta cảm thấy mình có lỗi với cô ta, nếu có thứ gì tốt trong tay, anh ta sẽ cố gắng hết sức để cho cô ta, vẫn luôn dỗ dành cô ta.

Cô ta biết rằng Sa Hồng Phi rất chân thành với mình.

Nhưng chân thành cũng không thể no bụng được.

Nhà họ Sa đã gạch tên Sa Hồng Phi, đóng băng tài khoản của anh ta và biến anh ta thành kẻ khố rách áo ôm.

Ngay cả khi anh ta dành cho cô ta những điều tốt nhất, cô ta vẫn rất khó khăn.

Sa Hồng Phi rất tốt với cô ta, và cô ta thích anh ta, vì vậy cô ta không muốn Sa Hồng Phi biết những gì cô ta và Tư Đồ Cẩn Ngôn đã nói.

Vừa rồi cô ta còn tưởng rằng Sa Hồng Phi ra ngoài tìm việc không có ở trong phòng, cho nên mới vô sỉ nói nhiều như vậy với Tư Đồ Cẩm Ngôn.

Nếu cô ta biết Sa Hồng Phi đang ở đây... cô ta vẫn sẽ cầu xin Tư Đồ Cẩn Ngôn đưa cô ta trở về, nhưng cô ta sẽ khéo léo hơn để Sa Hồng Phi không khó chịu.

Sau khi bị vệ sĩ phát hiện, Sa Hồng Phi lặng lẽ đứng dậy và bước vào phòng khách.

Tư Đồ Cẩn Ngôn lạnh lùng nhìn anh ta, cũng không có gì để nói với anh ta cả.

Sa Hồng Phi bắt cóc Liễu Bạch Đào và bỏ trốn, đó là do hai người tình nguyện, không phải Sa Hồng Phi cướp Liễu Bạch Đào, Sa Hồng Phi đã sai, nhưng anh ta đã bị nhà họ Sa giáo huấn, Tư Đồ Cẩn Ngôn cũng lười giúp người khác giáo dục con cái của họ.

Sa Hồng Phi đi đến chỗ Tư Đồ Cẩn Ngôn và từ từ cúi đầu trước mặt Tư Đồ Cẩn Ngôn: “Tôi xin lỗi..."

Tư Đồ Cẩn Ngôn nhẹ nhàng nói: "Người mà anh có lỗi không phải là tôi, mà là cha mẹ của anh! Vì anh, bố anh đã mất quyền thừa kế và không thể ngẩng cao đầu trước mặt người thân và bạn bè. Mẹ anh mắc bệnh hiểm nghèo và vẫn nằm dài trên giường, tôi thật sự rất thông cảm cho bố mẹ anh."

Nuôi một đứa con trai như vậy thì thà nuôi một con lợn còn hơn.

Sa Hồng Phi nắm chặt tay, mặt đỏ bừng, tim đập liên hồi, hối hận không thôi.

Trước mặt anh ta, Liễu Bạch Đào luôn làm ra vẻ ngây thơ đáng yêu, dịu dàng tốt bụng, anh ta vẫn luôn cho rằng Liễu Bạch Đào là một cô gái trong sáng xinh đẹp.

Nhưng vừa rồi, khi anh ta trốn trong phòng ngủ và nghe những gì Liễu Bạch Đào nói, anh ta nhận ra rằng Liễu Bạch Đào là một người phụ nữ vô ơn và ích kỷ.

Anh ta sai rồi.

Sai lầm hoàn toàn.

Nhưng anh ta đã tỉnh ngộ quá muộn.