Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 112: Để ý anh sao



Lục Tấn Uyên im lặng một lúc, Mộ Yên Nhiên thấy anh không nói câu nào, trong lòng có chút nóng nảy, vì vậy giả vờ hắt hơi.

"Tấn Uyên, chỗ này lạnh hơn nhiều so với nước ngoài, em đợi anh, khụ khụ."

Rốt cuộc, Lục Tấn Uyên cũng không nhẫn tâm như vậy, hơn nữa quả thật đây là anh đã đồng ý tới đón Mộ Yên Nhiên, anh gọi điện thoại cho An Thần, “Cậu tới chỗ tôi một chuyến, đưa Ôn Ninh về nhà” Nói xong, Lục Cẩn Niên cầm bút, viết một bức thư nói rằng mình có việc gấp cần phải làm, bảo cô đợi An Thần đến đón sau đó mới rời đi.

Ôn Ninh thật vất vả mới có thể thoát ra khỏi chỗ bà chủ, trở về mới phát hiện Lục Tấn Uyên đã không còn ở đó nữa.

Cô nhìn xung quanh, liền tìm thấy một tờ giấy ghi chú, Lục Tấn Uyên có việc gấp phải rời đi, trong lòng cô mơ hồ có chút cảm giác mất mác không rõ.

Hiện tại là thời gian ăn cơm, trong quán cơm có rất nhiều người, Ôn Ninh bị bà chủ kéo tới chỗ quầy thanh toán đứng chờ An Thần tới đón.

"Làm sao vậy, bạn trai cháu, đi rồi?"

"Anh ấy, anh ấy không phải bạn trai cháu"Ôn Ninh đột nhiên có chút nản lòng giải thích chuyện này.

Chủ yếu là cô không muốn lại nghe bà chủ nói mấy cái biện pháp nắm giữ đàn ông nữa, cô với Lục Tấn Uyên, căn bản không phải là người cùng một thế giới, cần gì phải làm mấy chuyện không cần thiết để tự rước lấy nhục chứ?

"ha ha, cháu nói thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng vừa rồi lúc ăn cơm, rốt cuộc là bộ dạng như thế nào dì không phải không thấy được, cháu có dám nói cháu một chút cũng không thích, không thèm để ý cậu ta hay không?"

Ôn Ninh có chút sững sờ, cô vừa muốn phủ nhận, bà chủ lại lắc đầu với cô "Đừng phủ nhận, cháu có nói gì với dì lúc này cũng đều là giấu đầu lòi đuôi cả thôi."

Ôn Ninh dứt khoát ngậm miệng, nhưng mà trong lòng vẫn luôn suy nghĩ về những điều mà bà chủ nói.

Tình cảm của cô đối với Lục Tấn Uyên luôn rất phức tạp, nhất là sau khi biết đứa con trong bụng là con của anh, mỗi khi nhìn thấy anh, Ôn Ninh luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Ôn Ninh thực sự chưa từng nghiêm túc trải qua chuyện yêu đương, trước kia hẹn hò với Dư Phi Minh chẳng qua cũng là vì cha mẹ sắp đặt, nên cũng không có gì gọi là yêu hận khắc cốt ghi tâm cả.

Hiện tại bỗng nhiên để cho cô tự suy xét liệu rằng mình đối với một người đàn ông tốt cuộc có tình cảm hay không, là tình cảm gì, trong lúc nhất thời cô có chút luống cuống không biết phải làm sao.

"nhìn cháu xem, lớn như vậy rồi thế mà còn chưa từng trải qua chuyện yêu đương, có điều cháu cũng không cần quá căng thẳng, dì vừa mới nhìn cậu ta, có thể thấy cũng không phải là không quan tâm đến cháu, nhìn dáng vẻ cậu ta, chắc điều kiện gia đình cũng không tồi, bằng lòng cùng cháu tới chỗ này cũng coi như là có lòng."

Bà chủ nhìn vẻ mặt bối rối của Ôn Ninh, còn tưởng rằng cô vì người đàn ông kia rời đi không nói gì mà không vui "Hiện tại cậu ta rời đi, cũng không quên nói với cháu một tiếng, chứng tỏ cậu ta vẫn còn quan tâm đến cảm xúc của cháu, nếu là như vậy, cháu cần gì phải sợ, cứ dùng những biện pháp mà dì vừa mới nói, cam đoan cậu ta sẽ đối với cháu một lòng một dạ, sẽ nghe lời cháu thôi".

Ôn Ninh không nói chuyện, nhưng mà những lời bà chủ nói cô đều nghe lọt.

Lục Tấn Uyên đối với cô...thật sự có phần đặc biệt như vậy sao?

Ôn Ninh chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện này, cô lo lắng nếu mình suy nghĩ nhiều sẽ có vẻ như tự mình đã tình, nhưng hiện tại có người ngoài nói như vậy, khiến lòng cô lại có chút dao động.

Lúc hai người phụ nữ đang thảo luận làm sao để chinh phục đàn ông thì An Thần đến.

Nhìn thấy Ôn Ninh liền đi tới "ông chủ bảo tôi tới đón cô"

Bà chủ gật gật đầu "cháu xem, rời đi mà còn cố ý kêu người đặc biệt tới đón cháu về, nếu là người bình thường nhiều lắm cũng chỉ cho cháu chút tiền để gọi xe thôi, cháu phải biết quý trọng đó."

Ôn Ninh không nói gì cả, sau khi cùng bà chủ nói lời từ biệt liền cùng An Thần đi ra ngoài.

"Lục Tấn Uyên, là bận việc ở công ty sao?" Ôn Ninh lên xe, không nhịn được tò mò hỏi. Chuyện có thể khiến cho Lục Tấn Uyên vội vàng rời đi như vậy, hẳn là rất nghiêm trọng.

"Việc này, tôi cũng không rõ lắm."

An Thần ậm ờ nói, tất nhiên, anh ta biết rõ Lục Tấn Uyên không phải trở về công ty, về phần rốt cuộc anh đi chỗ nào, không phải là chuyện mà một trợ lý nhỏ bé như anh ta có thể quản được.

"Được rồi" Ôn Ninh gật gật đầu, trong lòng còn có chút lo lắng, cũng không biết Lục Tấn Uyên rốt cuộc gặp phải chuyện gấp gì.

Chẳng lẽ nhà họ Lục bên kia đã xảy ra chuyện gì?

Một đường không nói chuyện, An Thần đã đưa Ôn Ninh tới dưới nhà "có muốn tôi cùng cô lên tầng không?"

Bởi vì đã từng trải qua sự kiện bắt cóc, cho nên, đối với an toàn của Ôn Ninh, An Thần cũng cực kỳ để tâm.

"không sao, không cần đâu, bản thân tôi có thể tự lên, tối hôm nay làm phiền anh tới đón tôi rồi" Ôn Ninh lễ phép nói lời cảm ơn, một mình đi lên tầng.

An Thần nhìn theo cô đi lên tầng, thấy đèn phòng bật sáng, lúc này mới gọi điện thoại cho Lục Tấn Uyên "sếp, đã đưa người về nhà an toàn."

"Đã biết"

Xe chạy nhanh như gió, cuối cùng Lục Tấn Uyên cũng tới sân bay.

Xe vừa dừng lại, anh đã nhìn thấy Mộ Yên Nhiên đang đứng đợi bên ngoài, trên người cô chỉ mặc một chiếc áo gió mỏng, lúc này khí hậu ở Giang Thành đã bắt đầu ấm dần nhưng vẫn còn chút lạnh, cô run lên vì lạnh, chỉ là để duy trì hình tượng của mình, vẫn luôn đứng thẳng, không có bất kỳ hành vi bất nhã nào.

"Sao lại đợi ở bên ngoài? Thời tiết lạnh như vậy."Lục Tấn Uyên nhíu nhíu mày, nhìn bộ dạng Mộ Yên Nhiên run rẩy vì lạnh.

Rõ ràng có thể đứng ở trong đợi anh gọi điện thoại tới tìm cô, cần gì phải đứng ở bên ngoài hứng gió lạnh?

"Em sợ mình bỏ lỡ anh" Mộ Yên Nhiên sắc mặt tái nhợt cười cười, lời nói ra đều có thâm ý.

Cô thực sự không muốn bỏ lỡ anh, dù là ở sân bay hay là tương lai sau này, Lục Tấn Uyên là người mà cô đã xác định.

Lục Tấn Uyên im lặng một lúc, không trả lời, ngay lúc Mộ Yên Nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, thì anh mới cởi áo khoác trên người xuống "mặc vào đi"

Nhìn thấy cô run rẩy vì lạnh, Lục Tấn Uyên sợ cô sẽ vì lạnh mà sinh bệnh, mặc dù hai người không còn là người yêu thân thiết nữa, nhưng tốt xấu gì cũng là bạn thỏa thơ ấu cùng nhau lớn lên, anh không thể nào lạnh lùng thờ ơ với cô được.

"Vâng" Mộ Yên Nhiên cũng không nói nhiều, cầm lấy áo Lục Tấn Uyên đưa mặc vào, mùi nước hoa nhàn nhạt trên cơ thể người đàn ông hòa với nhiệt độ cơ thể truyền sang cơ thể cô khiến Mộ Yên Nhiên lại cảm nhận được cảm giác an tâm và rung động đã lâu không thấy.

Trong nháy mắt như vậy, cô cảm thấy mình ở bên ngoài hứng gió lạnh nửa tiếng đồng hồ cũng không phải là vô ích, chỉ cần có thể khiến cho Lục Tấn Uyên cảm thấy đau lòng vì cô một chút, thì đều đáng giá.

"Lên xe" Lục Tấn Uyên lại nhìn thoáng qua thời gian, trời đã khuya, anh cần nhanh chóng đưa Mộ Yên Nhiên trở về.

Mộ Yên Nhiên cũng không từ chối, lúc này cô đột nhiên liếc nhìn máy ảnh trong tay của một phóng viên cách đó không xa vụt sáng.

Có người nằm vùng?

Mộ Yên Nhiên ở nước ngoài có chút danh tiếng, nhưng ở trong nước lại khá nổi tiếng, được coi là niềm tự hào của Giang thành, có thể coi là một người nổi tiếng, hơn nữa lần này tới đón cô lại là Lục Tấn Uyên, do vậy cũng không ngạc nhiên khi có thể thu hút được đám chó săn tới đây.

Do dự một chút, cô không nhắc nhở Lục Tấn Uyên, ngược lại còn đột nhiên tiến lên lôi kéo tay anh, bày ra dáng vẻ thân mật "Tấn Uyên, em lần này trở về, không gây thêm phiền phức gì cho anh chứ".