Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 156: Chứng trầm cảm



Lục Tấn Uyên còn nhớ Ôn Ninh đã từng nói, người làm cô bị thương là Mộ Yên Nhiên, chuyện này anh phải đi xác nhận một chút.

Nếu là cô ta làm...

Tay đang nắm vô lăng của anh bỗng bóp mạnh, gân xanh nổi lên, nụ cười hồn nhiên trước đây của Mộ Yên Nhiên là một khung cảnh đẹp trong kí ức của anh.

Dù anh không muốn tin sự thật này, nhưng anh hiểu rõ, nếu thật sự là như vậy, anh cũng tuyệt đối không nhân nhượng.

Không ai được phép làm tổn hại đến Ôn Ninh ở trước mắt anh.

Lục Tấn Uyên ổn định lại tâm trạng, lấy điện thoại ra, gọi cho Mộ Yên Nhiên.

Điện thoại reo lên hai tiếng, Mộ Yên Nhiên thấy là Lục Tấn Uyên gọi đến thì nhấc máy ngay.

"Alo, Tấn Uyên à? Anh gọi em có chuyện gì không?” trong giọng nói của Mộ Yên Nhiên có chút yêu kiều động lòng người, cứ như chưa từng làm gì vậy.

"Hôm qua cô tới bệnh viện à?" Lục Tấn Uyên lạnh nhạt hỏi, giọng điệu băng lãnh khiến người khác không rét mà run.

Ở đầu bên kia điện thoại Mộ Yên Nhiên hơi ngơ ngác một lúc, không ngờ là Lục Tấn Uyên sẽ truy hỏi cô chuyện này, chẳng lẽ, hôm qua hai người họ lại qua đêm với nhau nữa sao?

Nghĩ đến đây, Mộ Yên Nhiên ganh ghét như bị một nghìn con kiến cắn vào tim, nhưng cuối cùng, cô kiềm được tâm trạng chua chát của mình, "Em thật sự có đến.”

Nếu Lục Tấn Uyên đã biết đã xảy ra chuyện gì, Mộ Yên Nhiên cũng không muốn che giấu nữa.

"Sao cô phải làm những chuyện như vậy?” Lục Tấn Uyên nghe cô thừa nhận, sắc mặt càng âm trầm hơn.

"Tại sao á?"

Trong lòng Mộ Yên Nhiên dấy lên từng đợt thê lương, “Tấn Uyên, anh cho là em không biết sao? Ôn Ninh là người lúc trước đã đụng anh bị thương, cô ta là kẻ đầu sỏ khiến chúng ta phải chia cắt, sao em lại không tìm cô ta cho được?”

Lục Tấn Uyên im lặng một lúc, anh đương nhiên nghe ra được sự bi thương và đau khổ trong lời nói của Mộ Yên Nhiên, nhưng mà, anh vẫn hít sâu một hơi, "Chuyện này, không như cô nghĩ đâu."

"Không phải như em nghĩ à?" Mộ Yên Nhiên chỉ cảm thấy Lục Tấn Uyên như biển thành một người khác vậy, trước đây anh ấy bình tĩnh như vậy, luôn giữ thái độ khách quan với mọi chuyện.

Thế mà nay lại vì một con đàn bà mà đảo lộn trắng đen ư?

"Em đã xem thư phán quyết, cả tin tức và giấy báo ngày hôm đó nữa, chính miệng cô ta cũng đã nhận tội rồi, không phải như em nghĩ, thế thì như thế nào chứ?”

Mộ Yên Nhiên vừa nãy còn miễn cưỡng giữ giọng điệu ngọt ngào, nhưng lúc này đã khó duy trì nữa rồi.

Cô không thể nhịn được Lục Tấn Uyên bảo vệ cho một con đàn bà hạ tiện trước mặt cô như vậy, đó là một tội phạm, là kẻ đầu sỏ hại anh hôn mê suốt 3 năm!

Lục Tấn Uyên chỉ cảm thấy nhức đầu, chuyện này như một cái vòng khép kín, muốn chứng minh thì chỉ có thể tìm chứng cứ, nếu không, dù anh có tin tưởng Ôn Ninh cũng không có cách nào khiến những người khác tin tưởng cô.

"Đây là chuyện của riêng tôi, tôi sẽ tự xử lý, sau này cô đừng tự làm chủ nữa, đừng đến quấy rầy cuộc sống của cô ấy.”

Lục Tấn Uyên trịnh trọng mở lời, anh không muốn nhìn thấy Ôn Ninh bị thương lần nữa.

“Vì cô ta nên anh mới gọi cho em thôi đúng không? Chỉ để bảo em không làm phiền cô ta ư?”

Mộ Yên Nhiên đột nhiên cảm thấy buồn cười, có lẽ, Lục Tấn Uyên thật sự không để ý đến cô, không để ý đến đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm trước đây của hai người họ rồi nhỉ?

Nếu không, sao anh lại có thể yêu một người đàn bà như vậy, sao lại có thể vì một kẻ như vậy mà giáo huấn mình.

Mộ Yên Nhiên im lặng, cô không biết mình muốn khóc hay muốn cười nữa, gương mặt xinh đẹp động lòng người của cô bỗng vặn vẹo, nghĩ tới là lại thấy càng tiếc nuối thêm.

Lục Tấn Uyên nghe thấy cô phát ra từng đợt âm thanh kì lạ, thậm chí khiến người ta phải rợn tóc gáy, cũng không nhịn được mà nhíu mày, “Yên Nhiên, cô không sao đấy chứ.”

Mộ Yên Nhiên không trả lời, mắt trống rỗng nhìn về phía trước, ý hận trong đầu nổi lên dày đặc, lúc này cô không có suy nghĩ nào khác, chỉ muốn xé nát con đàn bà Ôn Ninh đó, khiến cô ta mãi mãi không thể xuất hiện trước mặt cô nữa.

Như vậy thì mọi thứ sẽ trở về như cũ.

Trong lòng Lục Tấn Uyên dấy lên cảm giác không lành, anh nghĩ một lúc, "Bây giờ cô đang ở đâu?”

Mộ Yên Nhiên không trả lời, điện thoại trượt xuống, cô cứ như bị điên vậy, kéo xé rách chiếc ga giường, nắm lấy bộ tóc dài của mình.

Lúc Bạch Tân Vũ mang đồ ăn sáng mà Mộ Yên Nhiên thích ăn về, đập vào mắt là khung cảnh ấy, anh ta bị doạ sợ đến mức làm rơi cả đồ trên tay, vội vàng chạy đến, bắt lấy cánh tay đang vung loạn của Mộ Yên Nhiên, giữ cô lại, không để cô tự làm hại thân thể mình.

"Yên Nhiên, Yên Nhiên! Em sao thế?"

Bạch Tân Vũ chưa từng thấy dáng vẻ này của Mộ Yên Nhiên, cô như một cái lò xo bị kéo căng, bây giờ đã không thể kiềm chế được nữa mà mạnh mẽ giật lại.

"Anh ấy không cần tôi nữa rồi, không cần tôi nữa rồi...” Mộ Yên Nhiên được Bạch Tân Vũ ôm vào lòng, gào khóc, như muốn giải toả hết những uất ức trong lòng, "Anh ấy thà ở bên người đàn bà là hung thủ ấy, người phụ nữ đã từng ngồi tù ấy...thế mà tôi còn không bằng cô ta...”

Lần tiếp tục từ chối này của Lục Tấn Uyên khiến cho sự kiêu ngạo của Mộ Yên Nhiên hoàn toàn sụp đổ, cô ta đã không biết còn chuyện gì có thể sỉ nhục cô ta hơn chuyện này nữa rồi.

Nếu như người phụ nữ ấy không phải là Ôn Ninh mà là tiểu thư nhà nào đấy, có lẽ là cô vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng đó là là người khiến cho họ phải chia tay, sao Lục Tấn Uyên lại có thể chọn cô ta chứ?

Anh đang phản bội lại tình yêu bảy năm giữa họ!

"Yên Nhiên, đừng khóc nữa, không phải là lỗi của em, là vấn đề của người phụ nữ đó."

Cô khóc khiến cho Bạch Tân Vũ tan nát cõi lòng, Mộ Yên Nhiên thật sự quá kiêu ngạo, quá hiếu thắng, mà sự tồn tại của Ôn Ninh thật sự là một kiểu châm chọc đối với cô ta.

" Tôi... Tôi thật vô dụng, tôi dư thừa lắm phải không? Có phải trên đời này không có ai thích tôi nữa không?"

Mộ Yên Nhiên nắm lấy áo sơ mi của Bạch Tân Vũ, thì thầm như tự nói một mình.

“ Không đâu, anh... anh sẽ luôn ở bên em, anh sẽ bảo vệ em, dù bất cứ ai dám làm tổn hại đến một đầu ngón tay của em thôi anh cũng sẽ liều mạng với người đó.”

Bạch Tân Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Mộ Yên Nhiên, khiến cô bình tĩnh lại, trên mặt anh ta đã mất đi vẻ tùy tiện cà lơ phất phơ thường ngày, chỉ còn lại sự trầm lặng cùng cay đắng.

Anh thật sự mong rằng có thể nói ra tình cảm của mình dành cho cô, để cô đừng vì một người đàn ông với trái tim đã không còn đặt ở chỗ cô mà rơi nước mắt nữa, nhưng đến cuối cùng, Bạch Tân Vũ biết, người mà Mộ Yên Nhiên cần không phải là anh.

"Anh sẽ giúp em, em sẽ không thua loại phụ nữ đó đâu, cô ta không xứng để đứng đứng ngang hàng với em, em ngủ đi, những chuyện khác cứ để anh lo."

Bạch Tân Vũ kiên định nói, Mộ Yên Nhiên mệt mỏi gật đầu trong lòng anh ta, không lâu sau yên lặng ngủ thiếp đi.

Bạch Tân Vũ lặp tức tìm một bác sĩ tâm lý đến, nói chuyện với bác sĩ, kết quả, nhận được kết luận là Mộ Yên Nhiên rất có thể bị những cú sốc liên tiếp làm cho cô mắc chứng rối loạn lưỡng cực.

Nếu không chữa trị kịp thời, bệnh tình tiến triển nặng có thể dẫn đến trầm cảm, thậm chí có khuynh hướng tự hành hạ mình.