Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 164: Tái hợp với tình cũ?



Cuối cùng Diệp Uyển Tĩnh cũng nhịn lại được, mặc dù không nhẫn tâm nhìn thấy con trai bị thương, nhưng mà, so với một người rắc rối như Ôn Ninh, thì lần này bà thà rằng để Lục Tấn Uyên tỉnh táo lại còn hơn.

Có điều bà ta sẽ tính món nợ này lên đầu Ôn Ninh, nếu không có con hồ ly tinh này phá rối thì sao Lục Tấn Uyên lại bị đánh chứ? Người phụ nữ đó, chắc chắn không phải là cứu tinh gì mà chính là một mầm tai họa.

Đợi tìm được cơ hội rồi thì nhất định bà ta sẽ tính toán đầy đủ món nợ này.

Lục Tấn Uyên cũng không kêu đau, mặc dù đây là lần đầu ông ra tay với anh, trước đây cho dù ý kiến của hai người có bất đồng nhưng ông cũng chưa từng làm chuyện này bao giờ.

"Tại sao ta lại tìm cháu, cháu biết chứ?”

Ông nhìn vào ánh mắt trầm mặc của Lục Tấn Uyên, ông hiểu được rằng trong lòng anh sẽ không từ bỏ chỉ vì chút chuyện này nên ông tiếp tục nói.

"Cháu biết."

Lục Tấn Uyên bình tĩnh lau vết máu trên khuôn mặt, giọng điệu lạnh nhạt, không có chút chấn động nào.

"Vậy cháu định làm thế nào?” Ông nheo mắt nhìn anh, “Nói luôn đây đi, nếu như cháu muốn tiến thêm một bước với người phụ nữ đó thì không thể nào, cho dù cháu muốn tìm nhân tình thì cô ta cũng không được.”

"Ông, ban đầu là ông tìm cô ấy tới.” Lục Tấn Uyên nhìn thẳng vào mắt ông.

"Nếu như ông không nói cô ấy là vị cứu tinh của cháu, nói rằng số mệnh cô ta có tác dụng rất lớn đối với cháu thì cháu nghĩ, bọn cháu đã không có ngày hôm nay”

"Cháu!"

Ông ấy bị câu nói này của anh chọc tức tới mức suýt chút nữa thì ngất đi, “Ý của cháu là cháu đang trách ta sao? Cháu tưởng rằng ta muốn cho người phụ nữ đó bước chân vào cửa nhà chúng ta à, nếu như.....nếu như không phải vì cháu!”

"Tấn Uyên, con nói chuyện với ông nội kiểu gì thế?” Diệp Uyển Tĩnh cũng không nghe tiếp được nữa, bà ta lên tiếng khiển trách.

Lục Tấn Uyên bước lên trước một bước, muốn dìu ông, nhưng lại bị ông đẩy ra: “Không cần cậu đỡ tôi."

Nói thêm vài câu nữa với anh, ông cảm thấy mình sẽ bị chọc tức đến nỗi bị bệnh tim luôn rồi.

"Ông nội, có lẽ ban đầu ông làm chuyện này là vì mê tín, cháu cũng không tin cái gọi là số mệnh, nhưng hiện giờ đột nhiên cháu đã hiểu ra, vì sao chỉ cần Ôn Ninh xuất hiện là cháu lại bình phục.”

Lục Tấn Uyên nghiêm nghị nói, “Bởi vì, Ôn Ninh bị oan, cháu đã điều tra rồi, cô ấy rất có khả năng không phải là người ban đầu đã va vào cháu khiến cháu bị thương mà cô ấy chỉ là một người chịu tội thay mà thôi, đưa cô ấy vào tù, lại còn dùng mọi cách giày vò cô ấy, là nghiệp chướng mà nhà họ Lục chúng ta phạm phải, cho nên cháu mới hôn mê nằm trên giường bệnh ba năm.”

Lục Tấn Uyên nói, trước giờ anh vẫn luôn dè bỉu khinh thường những thứ nhân quả báo ứng này, nhưng sự tồn tại của Ôn Ninh lại khiến anh đột nhiên tin rằng có lẽ cái gọi là số trời thật sự tồn tại.

Chí ít là anh mắc nợ cô, anh định dùng quãng đời còn lại của mình để bù đắp cho cô.

"Cháu nói cái gì?"

Ông không dám tin vào tai của mình, “Cháu điên rồi, vì người phụ nữ đó mà cháu còn nói dối về vết thương của mình sao? Ban đầu chính cô ta cũng đã thừa nhận rồi, sao có thể có sai sót gì chứ?”

"Nhưng cháu điều tra ra được nhà họ Ôn đã đưa mẹ cô ấy vào phòng hồi sức tích cực ICU, cô ấy chỉ có nước nhận tội thay người khác để cứu lấy người mẹ đang hấp hối của mình.”

“Vậy, bằng chứng đâu?"

Lưu Tấn Uyên lắc đầu, “Hiện giờ cháu vẫn chưa thu thập được, nhưng ông à, cháu hy vọng ông có thể cho cháu, cho Ôn Ninh một chút thời gian, nếu như chuyện này cô ấy thật sự bị oan, thì lẽ nào chúng ta không nên bù đắp cho cô ấy sao?”

Ông nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Lục Tấn Uyên, ông cũng rất hiểu thẳng cháu nội này của ông không phải loại người ăn nói bừa bãi để đạt được mục đích của mình, khả năng duy nhất chính là những gì thằng bé nói đều là thật.

Nhưng, nếu như là thật, thì ông có thể chấp nhận Ôn Ninh sao?

"Không được, cho dù những gì cháu nói là thật, nhà họ Lục có phải bồi thường cho cô ta thì cũng không cần cháu dùng quãng đời còn lại của mình để đánh cược, ông có thể cho cô ta tiền, cho cô ta vinh hoa phú quý mà cô ta có hưởng cả quãng đời còn lại cũng không hết, nhưng ông không thể đền cháu cho cô ta được, Tấn Uyên à, cháu là niềm tự hào của nhà họ Lục ta, không thể hủy hoại tiền đồ của mình vì chút chuyện nhỏ này được.”

Ông nói một cách chắc nịch, ý của ông đã rất rõ ràng rồi, bất luận là chuyện đó, bất luận là vụ tai nạn lần đó Ôn Ninh có bị vu oan hay không, thì ông cũng không cho phép người phụ nữ như vậy bước chân vào cánh cửa của nhà họ Lục, cho dù chỉ muốn thôi cũng không được phép.

“Ông nội!” Lục Tấn Uyên không ngờ ông lại cố chấp đến như vậy, đang định nói gì đó thì Diệp Uyển Tĩnh liền bước tới, kéo anh đi: "Tấn Uyên, con muốn khiến ông nội tức chết sao? Cho dù những gì con nói là thật, thì việc trong bụng cô ta mang thai con của người khác cũng không phải là giả, lẽ nào vì để bù đắp cho cô ta mà còn tình nguyện để bị cắm sừng sao?”

Lúc này Lục Tấn Uyên mới hiểu ra vì sao ông lại vội vàng gọi anh về như vậy, thì ra là họ đã biết chuyện đứa bé.

Nghĩ tới đây, anh cũng bất ngờ im lặng lại, đứa bé đó lai lịch bất minh, nếu muốn chấp nhận thì cũng rất khó, nhưng vì cơ thể của Ôn Ninh không thể phá thai cho nên anh mới phải mặc kệ chuyện này.

Hơn nữa anh đang phải cố tình phớt lờ sự tồn tại của đứa bé đó.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lục Tấn Uyên, Diệp Uyển Tĩnh đương nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng anh, quả nhiên không phải là anh không để tâm đến đứa bé này, vậy thì đứa bé chắc chắn không phải là của anh.

Trong lòng bà càng thêm phần chán ghét Ôn Ninh hơn, “Tấn Uyên, những thứ khác mẹ có thể không quan tâm, nhưng có rất nhiều cô gái mà con có thể lựa chọn, tại sao con lại cứ phải dây dưa với một người phụ nữ đã mang thai con của người khác như vậy chứ? Con nghĩ xem, làm như vậy có đáng không? Lẽ nào sau này con phải nuôi con cho người đàn ông khác hay sao? Ngộ nhỡ, một ngày nào đó người đàn ông này lại trở về, quấy rầy Ôn Ninh và đứa bé thì nhà họ Lục chúng ta phải giải quyết thế nào đây?

Diệp Uyển Tịnh lợi dụng cơ hội để nói anh, thấy Tấn Uyên có vẻ đã nghe lọt tai, bà ta cũng đã nói hết những lời cần phải nói rồi.

Ông nội cũng nhìn ra được điều này nên cũng không ép buộc anh thêm nữa, những chuyện như này nếu như ép buộc quá mức thì rất dễ phản tác dụng.

"Tấn Uyên, ông sẽ không nói thêm gì nữa, cháu là một người thông minh, cháu hãy từ từ suy nghĩ cho kĩ, cháu muốn có một tương lai tươi sáng hay là cần một người phụ nữ như vậy, bôi nhọ quãng đời còn lại của mình, cháu hãy suy nghĩ cho kĩ đi.”

Nói xong, ông lập tức uể oải rời khỏi thư phòng, được Diệp Uyển Tịnh dìu về phòng ngủ.

Lục Tấn Uyên ở lại trong thư phòng một lúc, không thể không thừa nhận rằng những lời nói khi nãy của Diệp Uyển Tịnh đã chạm vào tâm khảm của anh.

Đứa bé này như một cái gai, bây giờ anh cũng không còn cách nào khác mà chỉ có thể phớt lờ nó đi, nhưng dù sao thì nó cũng chính là một tai họa ngầm, ngộ nhỡ một ngày nào đó Ôn Ninh tái hợp lại với bố của đứa bé thì sao, vậy thì anh nên làm thế nào?

Vẻ mặt của anh trở nên thoáng lạnh lùng hơn, Lục Tấn Uyên không muốn tiếp tục ở lại đây suy nghĩ lung tung nữa, anh bước ra ngoài, khởi động xe ô tô, thả trôi những suy nghĩ của mình.

Kết quả, không biết từ khi nào, anh đã lái xe tới bên dưới nhà của Ôn Ninh.

Như thể là việc tới tìm cô đã trở thành thói quen của anh.

Lục Tấn Uyên phát hiện ra sức ảnh hưởng của người phụ nữ này đối với anh ngày càng lớn, anh không kháng cự sự thay đổi này, nhưng, cũng không muốn để lại hậu hoạn.

Một sự kiên quyết lóe lên trong mắt người đàn ông, anh bước lên tầng và gõ cửa.

Cơ thể Ôn Ninh hơi run rẩy, cô thận trọng hỏi: “Ai đó?”

Ngộ nhỡ là người mà Diệp Uyển Ninh sai tới để đối phó với cô, thì cô phải làm thế nào đây?

"Là tôi, mở cửa ra đi.” Lục Tấn Uyên bình thản nói nhưng lời nói lại có đôi chút lạnh lùng, anh nên làm thế nào đây?