Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 168: Cô ta là cái thá gì?



Chiếc xe lao nhanh như chớp giật, rồi dừng lại trước cổng bệnh viện.

Hai người xuống xe, tìm được phòng bệnh mà Bạch Tân Vũ đã chỉ, sau đó gõ cửa.

Giọng nói Mộ Yên Nhiên hơi khàn khàn yếu ớt từ trong phòng truyền ra, "Ai đó?”

Trình Dương cũng có chút kinh ngạc với tình trạng của Mộ Yên Nhiên hiện giờ, "Là tôi, cùng với... Tấn Uyên."

Mộ Yên Nhiên nghe vậy mới ngồi dậy, tuy rằng cảm xúc đã sớm khống chế được, thân thể cũng không có gì đáng lo ngại, nhưng cô ta vẫn nhất định đòi ở lại trong viện.

Cô ta nghĩ, với tính cách của Lục Tấn Uyên, công thêm với sự giúp đỡ của Bạch Tân Vũ, anh sẽ đến gặp cô, quả thực, cuối cùng thì anh cũng đã đến.

Mộ Yên Nhiên tháo dây buộc tóc ra, môi khẽ mím chặt cho màu hồng nhuận nhạt đi, thêm vào nước da vốn đã rất trắng của cô, trông cô càng có chút ốm yếu đáng thương.

Không phải chỉ là giả bộ đáng thương thôi sao? Ôn Ninh đó còn có thể làm được, sao cô không thể?

Lục Tấn Uyên và Trình Dương bước vào trong phòng bệnh, nhìn thấy cô ngồi bơ phờ trên giường bệnh, khác hoàn toàn với cô gái quyến rũ hoạt bát ngày thường, hai người đều thở dài.

Hai người mới ngồi được một lúc, Bạch Tân Vũ đã tìm đến, nghĩ cách đưa Trình Dương đi chỗ khác.

Anh biết rằng, được ở một mình với Lục Tấn Uyên là điều mà Mộ Yên Nhiên mong đợi.

Khi những người khác đã đi hết, Mộ Yên Nhiên liếc nhìn Lục Tấn Uyên đang ngồi cách đó không xa. "Đã lâu rồi, Tấn Uyên, em còn nghĩ là... anh sẽ không muốn gặp em."

Lục Tấn Uyên lắc đầu, "Không, làm gì có chuyện đó chứ?"

Mộ Yên Nhiên cúi đầu cười nhẹ, "Đừng lo lắng, vấn đề của em hiện tại cũng không nghiêm trọng, sẽ không làm ảnh hưởng tới anh.”

Lục Tấn Uyên nghe từng câu từng chữ trong lời cô nói ra đều vô cùng xa lạ, trong lòng có chút khó chịu, dù sao cũng đã từng thân thiết với nhau vô cùng, cho dù là đã chia tay, anh cũng không muốn làm hại Mộ Yên Nhiên.

"Anh có thể làm gì để giúp em?"

Thấy Lục Tấn Uyên dường như không có cố ý muốn kháng cự bản thân mình, Mộ yên Nhiên bèn ngẩng đầu, trong đôi mắt xinh đẹp của cô ánh lên vài tia khẩn cầu: “Anh ở cạnh em, cho em ngủ một giấc thật thoải mái, được không anh?”

"Anh nhìn xem, đã rất lâu em không ngủ được rồi, bác sĩ nói, nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể em sẽ thức đến đột tử đó."

Mộ Yên Nhiên làm bộ đáng thương, chỉ vào quầng thâm dưới mắt, Lục Tấn Uyên không làm được gì hơn, chỉ đành gật đầu, ngồi xuống cạnh giường.

Mặc dù cũng không gần gũi được đến đâu, nhưng thế này thôi cô đã hài lòng lắm rồi.

Sau khi Bạch Tân Vũ đưa Trình Dương đi ra ngoài, Trình Dương nhìn bộ mặt xụ xuống tỏ thái độ không thèm nói chuyện với người khác của anh ta, thở dài nói: "Bao nhiêu tuổi đầu rồi, quen nhau cũng chừng hơn mười mấy năm, muốn gây chuyện thế nào nữa mới chịu thôi? Chẳng lẽ sau này không liên lạc với bạn bè nữa mới vừa lòng hả?”

Sắc mặt Bạch Tân Vũ tối sầm lại, mấy vị công tử nhà giàu này, từ khi còn nhỏ đã phải trầm luân trong vòng vây này, vốn đã quen với lật lọng đa nghi. Trình Dương và Lục Tấn Uyên là hai con người hiếm hoi có thể nói lời thật lòng, cũng là anh em có thể vì mình mà sinh tử không màng, anh ấy sao có thể gây chuyện để từ mặt nhau được

Chẳng qua là không chịu được khi thấy Lục Tấn Uyên làm tổn thương Mộ Yên Nhiên vì một người phụ nữ như Ôn Ninh.

"Dương à, đây là một câu chuyện dài, nhưng tôi cần cần cậu giúp đỡ."

Trình Dương nhướn mày, "Sao, có chuyện gì thì cứ nói ra, từ khi nào mà cậu thích đưa đẩy đẩy đưa như vậy thế?"

"Hoàn cảnh hiện tại của Yên Nhiên, cậu cũng đã nhìn ra rồi. Chúng ta đều rất hiểu cô ấy. Từ nhỏ đến giờ cô ấy chưa từng phải chịu thất bại lần nào. Đoạn tình cảm này, cô ấy vẫn luôn coi trọng nó vô cùng. Cậu phải giúp đỡ cô ấy, đừng để cô ấy vì chuyện này mà phải chịu tổn thương. "

Trình Dương im lặng một lúc, "Không phải tôi không muốn giúp cậu, mà là tôi nghĩ, chuyện tình cảm thế nào phải phụ thuộc vào suy nghĩ của bản thân hai người họ, không thể nói là quen biết với Yên Nhiên hơn, thì phải bắt Tấn Uyên chấp nhận người mà cậu ta không yêu, nếu như vậy, cho dù hai con người có miễn cưỡng bên nhau đi chăng nữa, thì chắc gì Yên Nhiên đã hạnh phúc?"

Ấn tượng của Trình Dương đối với Ôn Ninh cũng không tệ lắm, trong ấn tượng của anh cô là một người ngoan hiền, rất hiểu chuyện, gặp chuyện cũng không bối rối, gia cảnh tuy có kém hơn một chút, nhưng Lục Tấn Uyên thích là được.

"Không, không được.” Bạch Tân Vũ kích động “Yên Nhiên bây giờ có lẽ đã mắc chứng trầm cảm rồi, lúc này tôi thà duy trì một thứ hạnh phúc giả tạo còn hơn cứ để cô ấy chìm đắm sâu hơn. Dương, chúng ta đều là những người đã lớn lên cùng cô ấy, Yên Nhiên giống như em gái của chúng ta vậy. Cho dù cậu không cảm thấy có lỗi với cô ấy, nhưng ít nhất cũng đừng ngăn cản tôi làm bất cứ điều gì. "

Ánh mắt Bạch Tân Vũ khẽ ánh lên, sự quyết tuyệt tăng thêm vài phần, tựa như nếu Trình Dương không đồng ý, anh ta có thể lật mặt ngay với Trình Dương vậy.

Nhìn vẻ mặt thần hồn nát thần tình của cậu bạn thân, Trình Dương biết anh ta rất mẫn cảm đối với chuyện của Mộ Yên Nhiên, chỉ đành gật đầu, "Ừ, tôi biết rồi."

"Tôi sẽ không quan tâm đến những gì cậu sẽ làm, nhưng cậu không thể làm bất cứ điều gì vi phạm pháp luật đâu đấy, khi đó chắc chắn tôi sẽ là người ngăn cản cậu.”

Vẻ mặt Bạch Tân Vũ dịu đi đôi chút, "Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm ra chuyện đó đâu."

Để đối phó với một Ôn Ninh nho nhỏ, không cần thiết phải sử dụng đến thủ đoạn phi pháp.

Lục Tấn Uyên ở với Mộ Yên Nhiên một lúc, tuy nói chỉ cần ngồi cạnh cô khi cô ngủ, nhưng chỉ được một lúc sau, Mộ Yên Nhiên lại không nhịn được mà vươn tay ra, nắm lấy lòng bàn tay rộng rãi của anh, nhẹ nhàng vẽ vời lên những dấu hằn trên đó.

"Tấn Uyên, liệu em có trở thành người điên thật không, em sợ lắm..."

Khi Lục Tấn Uyên nghe cô nói những lời này, anh đương nhiên không nỡ để mặc cô như vậy, không dám kéo tay cô ra, trong lòng anh còn có phần áy náy, có lẽ là do hành động của anh quá lạnh nhạt đối với Mộ Yên Nhiên, cho nên trạng thái tinh thần của Mộ Yên Nhiên mới trở nên như thế này.

"Không, em sẽ ổn thôi."

Lục Tấn Uyên không có rụt tay lại, nói: "Anh sẽ tìm những bác sĩ tốt nhất về đây để chữa trị cho em, em cứ thả lỏng bản thân đi, chẳng bao lâu sau em sẽ lại trở về giống như trước đây thôi."

Mộ Yên Nhiên nghe Lục Tấn Uyên nói vậy, trong lòng bình an vô cùng, liền nắm tay Lục Tấn Uyên, cảm giác buồn ngủ ập đến.

Bạch Tân Vũ từ bên ngoài trở vào, nhìn thấy cảnh này, thấy vẻ mặt lưu luyến cùng sự bình an khi yên ngủ của Mộ Yên Nhiên, trong lòng chua xót, nhưng rồi lại nhanh chóng đè nén xuống, Trình Dương đang định theo vào lại bị đuổi đi, vội lấy điện thoại từ trong túi ra, chụp lại cảnh này.

Trên màn hình, ánh mắt Lục Tấn Uyên vô cùng dịu dàng, tựa vào đầu giường, nắm lấy tay Mộ Yên Nhiên, ánh nắng ấm áp chiếu vào hai người, càng làm cho hình ảnh này thêm phần lãng mạn.

Không ai có thể hoài nghi chuyện đây là một cặp trời sinh xứng đôi vừa lứa.

Bạch Tân Vũ đến nghĩ cũng không thèm nghĩ, trực tiếp gửi bức ảnh vào số điện thoại di động của Ôn Ninh mà mình tìm được lúc trước.

Ít nhất, người phụ nữ đó nên hiểu, Lục Tấn Uyên với ai mới thực sự thích hợp trở thành một cặp.

Cô ta chỉ là một tên tội phạm vô liêm sỉ, một kẻ chõ mũi vào chuyện người khác mà thôi

Tuy rằng chiêu này đối với Bạch Tân Vũ không hề quang minh lỗi lạc gì, nhưng vì mong muốn của Mộ Yên Nhiên, anh ta sẵn sàng làm như vậy, cho dù là làm chuyện xấu xa cũng được.

Chỉ cần người phụ nữ anh yêu có thể hạnh phúc là được.

Ôn Ninh ở nhà, đang chăm chú đọc cuốn sách giáo dục tiền sản trên tay, có điều đã đọc một hồi lâu rồi nhưng không hề vào đầu một chữ nào.

Chuông điện thoại vang lên, cô cầm lên nhìn lướt qua, hình ảnh trên màn hình khiến cuốn sách trên tay cô trượt xuống trong vô thức.