Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 180



Sau khi trấn an Mộ Yên Nhiên, Diệp Uyển Tĩnh gọi Lục Tấn Uyên về, để Lục Tấn Uyên ngồi chơi với Mộ Yên Nhiên, bà ta làm vậy cũng vì muốn hai người gia tăng tình cảm với nhau.

Dưới ánh nhìn như phát ra tia lửa điện của ba người, Lục Tấn Uyên đành đồng ý.

Trong lòng Mộ Yên Nhiên mừng rỡ vô cùng, cô vẫn bảo Lục Tấn Uyên ngồi nói chuyện cùng cô như mọi lần.

Sau khi Lục Tấn Uyên nhận lời, anh cũng chỉ nói chuyện câu được câu chăng với Mộ Yên Nhiên, nếu như lúc trước hai người có thể nói chuyện với nhau về bất cứ chuyện gì thì bây giờ hai người chẳng còn mấy chủ đề chung để nói nữa, cuộc nói chuyện rơi dần trôi vào hồi chán ngắt.

Lục Tấn Uyên dần dần cảm thấy cơn mệt mỏi do việc thức cả đêm qua bắt đầu dâng lên. Nếu chỉ đơn thuần là việc không ngủ thì anh có lẽ vẫn có thể cố gắng ngồi tiếp được, nhưng đêm qua anh ép mình dồn hết tâm trí vào công việc để không nhớ gì tới Ôn Ninh và không để cô khuấy nhiễu tâm trạng của anh nữa. Cho dù có là mình đồng da sắt thì anh cũng chẳng chịu được sự lao lực đến thế, thế nên, mắt anh dần nặng xuống và tốc độ anh đáp lại lời Mộ Yên Nhiên cũng càng ngày càng chậm.

Mộ Yên Nhiên cũng cảm nhận được Lục Tấn Uyên đang chầm chậm nhắm mắt lại, nhìn vào quầng mắt xanh đen lẫn lộn của anh, Mộ Yên Nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng.

Xem ra, tối hôm qua anh rất mệt. Nhưng Mộ Yên Nhiên cũng thấy rất vui vì cô có thể ngồi cạnh anh khi anh đang ngủ, điều đó cho thấy là anh đã không còn phòng ngự với cô nhiều như trước nữa.

Nghĩ rồi cô lấy một chiếc gối cẩn thận kê sau lưng Lục Tấn Uyên rồi chăm chú ngắm nhìn gương mặt của anh. So với vẻ ngây ngô, hăng hái trước đây thì bây giờ anh đã có thêm nét quyến rũ của người đàn ông trưởng thành, cho dù anh chìm vào giấc ngủ trong sự mệt mỏi, lao lực nhưng ở anh vẫn tỏa ra một sức hấp dẫn khiến cho người khác không thể dời mắt được.

Ánh mắt của Mộ Yên Nhiên rơi lên môi của anh, môi của anh có hơi khô ráp, nhưng từng đường nét trên đôi môi mỏng ấy vẫn hoàn mĩ như thế. Mộ Yên Nhiên như bị ma quỷ mê hoặc, dẫn đường tiến dần đến để chạm vào đôi môi ấy.

Đúng lúc cô định hôn lên, thì môi của Lục Tấn Uyên lại động đậy, gọi lên cái tên mà cả đời này cô cũng không muốn nghe: “Ôn Ninh…”

Động tác của Mộ Yên Nhiên như đông cứng lại, cô nhìn Lục Tấn Uyên và chẳng thể tin vào tai mình. Hóa ra trong giấc mơ anh vẫn còn nhớ tới cô gái kia.

Cô như bị ma nhập, cô không kìm được lòng mình mà tìm kiếm vết tích của người phụ nữ kia trên người anh. Rất nhanh, trên bắp tay của anh, cô nhìn thấy những vết cào cấu, những vết này rõ ràng là do phụ nữ cào mà có.

Ngay khoảnh khắc đó, Mộ Yên Nhiên như bị thần kinh, cô muốn dựng anh dậy ngay lập tức, hỏi cho rõ ràng chuyện này.

Lẽ nào cô còn không bằng người phụ nữ đã từng ngồi tù kia hay sao? Tại sao Lục Tấn Uyên thà cần cô ta mà không cần cô?

Nhưng rồi cuối cùng Mộ Yên Nhiên cũng kìm lại được, cô biết, bây giờ Lục Tấn Uyên đối với cô, áy náy, ân hận nhiều hơn là yêu, cô không thể để phí mất cơ hội này được.

Mộ Yên Nhiên hít sâu, cô nhìn sang Lục Tấn Yên, không muốn làm phiền tới giấc ngủ của anh nữa. Trong lòng cô tâm sự trùng trùng, chẳng mấy chốc cô cũng thiếp đi ngay bên cạnh Lục Tấn Yên.

Một lát sau, Diệp Uyển Tĩnh trở lại, nhìn thấy khung cảnh trước mắt, bà ta thấy yên tâm hơn nhiều. Xem ra, trong lòng Mộ Yên Nhiên thì Lục Tấn Yên vẫn còn có một vị trí đặc biệt, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì Lục Tấn Yên sẽ rất nhanh quên đi đứa con gái tên Ôn Ninh kia. Nghĩ rồi, Diệp Uyển Tĩnh vui vẻ rời đi.

Bạch Tân Vũ nhìn thấy hai người vui vẻ hạnh phúc như vậy, tuy trong lòng vẫn xót xa nhưng cũng thấy an ủi được vài phần. Có lẽ Mộ Yên Nhiên đã thấy vui vẻ và mãn nguyện, nếu điều đó là thật, thì anh cũng nên biết giới hạn, anh sẽ mãi bảo vệ cô như thế này.

Sau khi ngủ được hơn một tiếng đồng hồ, cơn mệt mỏi của Lục Tấn Uyên cũng dần biến mất, anh mở mắt ra và ý thức được hóa ra mình vẫn còn ở phòng bệnh, biết vậy anh không nhịn được mà nhăn mày. Có lẽ dạo gần đây anh đã có chút buông thả với bản thân mình rồi.

Đúng lúc anh muốn đứng lên thì phát hiện Mộ Yên Nhiên đang gối đầu lên chân anh mà ngủ thiếp đi, nhìn vẻ an tĩnh trong giấc ngủ của cô, anh cũng không đành lòng gọi cô dậy, dù sao thì cô vẫn còn là bệnh nhân, thôi coi như anh nhường cô lần này vậy.

Thực ra thì Mộ Yên Nhiên vẫn chưa ngủ, trong lòng cô vẫn cứ canh cánh chuyện của Ôn Ninh, chuyện đó cứ khúc mắc mãi trong lòng cô làm cô không thể ngủ được. Nhưng đến khi thấy Lục Tấn Uyên đã tỉnh dậy mà không gọi cô dậy, sự quan tâm này của anh làm cho cô vui vẻ và làm thoải mái đi phần nào tâm trạng của cô. Vậy là ít nhất trong lòng anh vẫn có cô, vậy thì cô sẽ tiếp tục làm cho chỗ đứng của cô trong lòng anh ngày càng vững chắc, rồi đến một ngày nào đó, cô nhất định sẽ có được anh.

Nghĩ vậy, Mộ Yên Nhiên tiếp tục giả vờ ngủ thêm lúc nữa, lát sau đó, cô mới dụi dụi mắt, nói: “Ôi, sao em lại gối đầu lên chân anh rồi ngủ quên mất thế này?”

Lục Tấn Uyên chỉ cười mà không trả lời câu hỏi kia của Mộ Yên Nhiên.

Mộ Yên Nhiên đỏ mặt, hơi cúi đầu xuống, tất cả tạo thành vẻ thẹn thùng yêu kiều của cô. Nhưng thật đáng tiếc là Lục Tấn Uyên lại không thấy những điều đó. Anh đứng dậy, cử động người một chút, cho chỗ chân đang tê mỏi vì Mộ Yên Nhiên gác đầu lên đầu lên được thả lỏng, rồi anh nói: “Tình hình của em cũng đã khá hơn nhiều rồi, vậy hôm nay anh về trước nhé. Công ty vẫn còn một số chuyện cần anh xử lý.”

Mộ Yên Nhiên gật đầu đồng ý, cô nhìn anh cho đến khi anh rời đi hẳn. Sau đó, Bạch Tân Vũ vào phòng bệnh.

“Phi Vũ, em có thể xin anh chuyện này được không?”

Bạch Tân Vũ thấy cô nói vậy thì giật mình hoảng hốt: “Giữa anh với em thì có gì mà xin với xỏ chứ?”

“Anh đi điều tra giúp em xem dạo này Tấn Uyên đang làm gì được không không anh?”

Mộ Yên Nhiên chắc chắn vừa nãy đã nghe được anh gọi tên Ôn Ninh trong giấc ngủ. Cô luôn có cảm giác rằng, mọi chuyện không đơn giản như Diệp Uyển Tĩnh đã nói.

Cô phải nắm được nhất cử nhất động của Ôn Ninh, cô nhất định không chừa lại cho cô ta một tia hy vọng nào.

Từ trước đến nay, Bạch Tân Vũ chưa từng từ chối Mộ Yên Nhiên chuyện gì, và chuyện này cũng thế, anh cũng gật đầu đồng ý.

Sau khi Lục Tấn Uyên rời khỏi bệnh viện, anh không quay về tập đoàn Minh Thịnh như đã nói với Mộ Yên Nhiên, đêm hôm qua anh đã xử lý xong công việc của cả một tuần rồi, đến bây giờ lại thành ra có nhiều thời gian rỗi. Có lẽ khoảng thời gian này anh sẽ dùng để để mắt đến người phụ nữ luôn không nghe lời kia.

Nghĩ vậy, Lục Tấn Uyên lái xe thẳng đến khu biệt thự mà Ôn Ninh đang ở hiện tại mà không hề chú ý đến ngay không xa phía sau, có một chiếc xe luôn bám theo anh.

Người của Bạch Tân Vũ theo đuôi được một quãng thì bỏ đi, vì đoạn đường phía sau quá hẻo lánh, vả lại nếu theo đuôi gần quá thì rất dễ bị phát hiện ra.

Sau khi biết được tin đó, Bạch Tân Vũ cau mày, rồi đột nhiên anh nhớ ra Lục Tấn Uyên đã từng mua một căn biệt thự ở một vị trí rất khó tìm ở khu ngoại ô. Nghĩ đi nghĩ lại thì Bạch Tân Vũ thấy con đường này đích thị là dẫn tới đó.

Nhưng, ngôi biệt thự ấy ở một vị trí rất hẻo lánh, thường thì chỉ có dịp nghỉ dài thì Lục Tấn Uyên mới tới đó để tìm sự yên tĩnh, bây giờ thì rõ ràng không phải vì mục đích đó, lẽ nào.

Lẽ nào ở đó có người nào đó đã thu hút cậu ấy?

Trong lòng Bạch Tân Vũ cũng đoán già đoán non, rồi lại tiếp tục cử người đi điều tra, anh ta không ngừng hướng suy nghĩ của mình đến giả thuyết rằng: Có lẽ, Lục Tấn Uyên giấu Ôn Ninh ở đó.

Lúc Lục Tấn Uyên tới biệt thự, Ôn Ninh đang ngồi thẫn thờ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Cô ở đây cảm thấy vô cùng buồn chán, nhưng cũng không muốn xem tivi nên hay ngồi ngẩn ra như thế.

Lục Tấn Uyên đến thì cô cũng chỉ nhìn một lát rồi lại quay sang nhìn thứ khác.

Ánh mắt của Lục Tấn Uyên rời đến dấu vết nhỏ bé kia đang lộ ra dưới lớp quần áo rộng thùng thình của cô, những dấu vết đó là những do anh làm ra khi cô khiến anh mất đi lý trí.

Thấy thế, anh lại nhớ đến thứ cảm giác mất hồn mất vía lúc đó. Ánh mắt anh nhìn chằm chằm làm cho Ôn Ninh thấy không thoải mái, cô quay đầu lại thấy sắc màu dục vọng nhuộm đầy mắt anh, điều đó làm cô lo lắng, sợ hãi. Hôm qua, bác sĩ đã nói với cô, trong lúc mang thai vẫn có thể quan hệ nhưng phải giảm bớt số lượng. Nhưng nếu như Lục Tấn Uyên cứ mạnh bạo như vậy, thì cô lo rằng sẽ ảnh hưởng đến con.