Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 460: Lộ ra ác ý



“Thật sao?”

Cung Hoa ngây người, nhìn cậu bé, trên mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ, nhưng đôi tay nắm chặt tay vịn lan can lại không ý thức thả lỏng ra: “Cô không cần nhảy nữa?”

Lục An Bảo nở một nụ cười ngây thơ, gật đầu: “Đúng vậy, cô Hoa, cô đã thể này rồi, cháu cũng không thể bắt ép cô được đúng không, được rồi, xuống đi.”

Bây giờ cả người cô ta giống như chim sợ cành cong, nghe thấy không cần nhảy, lập tức thả tay ra, tay chân luống cuống chuẩn bị xuống bệ nhảy.

Nhưng giây tiếp theo.

“A…”

Chỉ thấy một bóng người bay xuống từ trên bệ nhảy trên cao, cùng lúc đó, còn có một tiếng hét bén nhọn xuyên trời, không phải nghi ngờ, người bay xuống chính là Cung Hoa.

Cậu bé chậm rãi thu cái chân nhỏ vừa mới đá xong, lau đi mồ hôi không tồn tại, lắc đầu: “Tự mình nhảy sớm chút thì đã không có chuyện gì rồi, nhất định phải là cậu chủ tôi đây tự ra tay, ôi.”

Lục Minh Hoài, Lục Minh Hưng: “…”

Nhân viên: “…”

“Được rồi, đến chúng ta rồi.”

Lục An Bảo nói, chìa đôi tay về phía Lục Minh Hoài, người phía sau lập tức ôm chặt thân hình nhỏ của cậu bé vào lòng, ngay sau đó mặt không cảm xúc nhảy xuống.

Cậu bé được anh ta ôm trong lòng, nhắm mắt giống như đang ngủ vậy, bảo vệ chặt chẽ kĩ càng, gió cũng không lọt vào được bao nhiêu, so sánh với Cung Hoa, đối xử không thể nói là vô cùng khác biệt.

Lúc rơi xuống, Lục An Bảo an toàn rơi trên thuyền, vừa mở mắt đã thấy Cung Hoa mang bộ mặt trắng bệch thảm hại, hai mắt đờ đẫn, cả người cứng ngắc run rẩy.

Cậu bé nghiêng đầu nhỏ nhìn một lúc, đôi môi mũm mĩm bĩu lên, hừ một tiếng không nhìn nữa, trong lòng không hề đồng tình chút nào, chỉ có cười trên nỗi đau của người khác.

Con thuyền lại gần bờ, cả người Cung Hoa đều bị Lục Minh Hưng nâng lên, cậu bé ra hiệu một ánh mắt cho anh ta, Lục Minh Hưng hiểu ý, kéo người đến một bụi hoa hình vòng ngồi xuống.

“Cô Hoa, sắc mặt cô không tốt lắm, ngồi đây nghỉ ngơi trước đi.” Bây giờ Cung Hoa vẫn bị dọa đến sợ hãi như trước, thực sự không thể đứng nổi, gật đầu, im lặng ngồi trên tảng đá, chậm rãi ổn định lại trái tim đập loạn của mình.

Bên này, cậu bé quay người vươn lưng, tay phải không để ý ra hiệu về phía nào đó, người trong chỗ tối thấy ra hiệu, lập tức bắt đầu điều chỉnh điều khiển từ xa trên tay.

Chỗ mà Cung Hoa ngồi, thực ra là một cái đài phun nước hình tròn, chỉ có điều ngày lễ tết mới mở, nếu không chú ý, thì thực sự không nhìn ra.

Cô ta ngồi chính giữa bồn hoa, trong bồn hoa có một con sư tử đá rất to, miệng con sư tử mở lớn, hướng nó mở miệng cũng chính là chỗ Cung Hoa đang ngồi.

Lúc này, chỉ thấy hai mắt con sư tử đá lóe lên mấy lần ánh sáng đỏ, dường như có cái gì đó đang khởi động.

Giấy tiếp theo.

“Soạt soạt…”

Trong miệng lớn của con sư tử đá đột nhiên phun ra luồng nước, trút xuống như mưa, Cung Hoa ngồi đúng chỗ rơi xuống, liền bị ướt lạnh cả người như thế.

Phải biết, bây giờ là mùa đông, cảm giác này.

Sự sợ hãi lúc trước Cung Hoa nhảy bungee vẫn chưa hoàn toàn ổn định lại, bây giờ đột nhiên lại bị tập kích như thế, cả người trực tiếp có cảm giác vô cùng chật vật khó coi, bị nước mạnh đẩy về phía trước, ngã xuống đất.

Cô ta nằm đó không nhúc nhích, dáng vẻ ngây người, hoàn toàn mờ mịt.

“Ha ha ha…”

Ở đằng xa, Lục An Bảo bụm miệng nhỏ, cười đau bụng, cục tức nghẹn trong lòng cuối cùng cũng nuốt xuống.

Đợi đến lúc sư tử đá không còn phun nước nữa, cậu bé vẫy tay, bảo Lục Minh Hưng mang người tới, dẫu sao thì cũng phải kết thúc hành trình hôm nay.

Cung Hoa bị dọa như thế, lại bị ướt thế này, một trận bệnh lớn là điều chắc chắn.

Cẩn thận nghĩ lại, dường như từ lúc cô ta bắt đầu ở nhà họ Lục, thì không ngừng có tai họa lớn nhỏ, quả thực hình như là bát tự không hợp với nhà họ Lục.

Đã vào đông, tập đoàn Lục thị cần thiết kế đồ đông tinh tế lại đẹp, sau đó lại phái người đại diện đi BELAZ của nước Pháp để phát triển.

Nhiệm vụ này, dĩ nhiên sẽ giao cho bộ phận thiết kế A để hoàn thành.

Tổng cộng năm bộ thiết kế đồ đông, Lục Tấn Uyên trực tiếp phẩy tay, trực tiếp sắp xếp cho Ôn Ninh một số, để cô có thể một mình hoàn thành một bộ.

Từ sau khi có chuyện Hồng Ngọc lần trước, đối với các đặc quyền mà Ôn Ninh thỉnh thoảng có được, sẽ không ai không có mắt mà phản đối nữa.

Đùa à, muốn vào danh sách đen của chủ tịch thì đi mà nhiều lời, ngại chết không đủ nhanh đúng không. Ngoại trừ hai người họ, còn có một đội vệ sĩ đi theo, trợ lý An còn có một cái bóng đèn nhỏ sống chết nhất định đòi đi theo, bạn nhỏ Lục An Bảo.

Tập đoàn Lục Thị lại phân chi nhánh ở nước Pháp, Lục Tấn Uyên ở đây cũng có trang viên của mình, lại thêm việc thời gian dừng lại ở nước Pháp lần này hơn mười ngày, nên cả đám người trực tiếp sắp xếp ở trong trang viên.

Lúc này, trợ lý Minh nhận một cuộc điện thoại, sau khi ngắt máy lập tức quay người đến nhỏ giọng nói với Lục Tấn Uyên: “Ông chủ…”

Nghe báo cáo ngắn gọn của anh ta xong, Lục Tấn Uyên chau mày, vô ý thức nhìn Ôn Ninh một cái.

“Tôi biết rồi, anh đi xuống đi.”

Anh đi tới bên sô pha, châm chước vài giây: “Ôn Ninh, anh có việc, vẫn luôn chưa nói cho em.”

“Chuyện gì?” Ôn Ninh ngây người một lúc, hỏi.

“Liên quan đến mẹ em…”

Ôn Ninh kinh ngạc, bất chợt đứng dậy, vẻ mặt kích động: “Anh, anh nói, mẹ tôi?”

Cô có hơi không biết phải làm thế nào, đoạn thời gian từ sau khi cô khôi phục lại được trí nhớ, dĩ nhiên cũng nghe ngóng tin tức vê mẹ cô, nhưng đều không thể nào tìm được người.

Cô có nghĩ đến việc tìm Lục Tấn Uyên giúp đỡ, nhưng lúc đó, tình cảm giữa hai người vẫn còn khúc mắc.

Lúc đó bản thân rất ghét bỏ Lục Tấn Uyên, muốn phân rõ giới hạn với anh, không muốn mắc nợ anh chuyện này, nên bỏ suy nghĩ này đi, định dựa vào chính mình đi tìm.

Nhưng vẫn luôn không có kết quả gì, sau đó có nhiều chuyện liên tiếp xảy ra, càng gác chuyện này lại.

“Anh biết mẹ tôi ở đâu?” Cô nắm chặt lấy tay của anh.

Lục Tấn Uyên thở dài: “Em nghe anh nói trước đã.”

“Mẹ em mắc bệnh rất khó giải quyết, trong nước không có cách nào chữa khỏi bệnh này, nên anh đã sắp xếp đưa bà chữa trị ở Pháp.”

“Lúc đó, anh vẫn luôn cho rằng em sẽ không quay lại nữa, dù sau này chúng ta gặp lại, nhưng anh vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp để nói chuyện này với em, lại thêm việc bệnh của mẹ em cũng không tốt lắm, anh sợ em lo lắng, nên vẫn chưa nói cho em”

“Định đợi đến lúc thân thể mẹ em tốt hơn một chút, thì mới nói cho em.”

“Nhưng mới vừa nãy, bệnh viện gọi điện thoại cho anh, nói là, tế bào ung thư trong cơ thể mẹ em di căn, cần phải phẫu thuật ngay lập tức, thế nên…”

Ôn Ninh vẫn chưa tiêu hóa được tin dữ là mẹ mình bị ung thư, thì đã bị câu cuối cùng của Lục Tấn Uyên dọa không ít.

Cô cố gắng kiêm chế sự hoảng loạn trong lòng, lý trí thì rất rõ ràng, nhưng cô không thể oán trách việc Lục Tấn Uyên đã giấu cô chuyện này.