Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 473: Đầu óc xiêu vẹo



Lục Tấn Uyên trực tiếp đưa Ôn Ninh về nhà: “An Bảo vẫn luôn nhắc em hai ngày nay không bên cạnh nó, em về thăm nó đi.”

Lần này, Ôn Ninh không từ chối.

Gặp phải chuyện phiền phức như vậy, điều đầu tiên cô nghĩ đến là ôm con trai quý giá của mình, hấp thu dũng khí và sức mạnh để kiên trì.

Lục An Bảo đã tan học, trên đường tài xế đưa cậu về nhà, cậu bưng di động, đã sớm thấy được mấy tin tức kia.

“Tina này là gì chứ, thật không biết xấu hổ.”

Trong lòng những đứa trẻ, cha mẹ chúng đương nhiên là những người tốt nhất, đặc biệt, dòng họ Horton gì đó kia xảy ra chuyện, có liên quan gì đến người khác?

Hợp một trận thi đấu, đã úp tất cả nồi lên trên người mẹ cậu à?

Lục An Bảo đang suy nghĩ làm thế nào để những kẻ xấu xa này phải trả giá, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.

Ôn Ninh đi vào, thấy Lục An Bảo đã trở về, cười, chỉ là trong nụ cười không khỏi có nhiều mệt mỏi.

“Mẹ, mẹ đã trở lại!”

Lục An Thâm từ nhỏ đã thông minh, làm sao nhìn không ra tâm trạng của cô không tốt, nghĩ rồi nghĩ, đi qua, kéo tay của Ôn Ninh: “Hôm nay con ở nhà trẻ xảy ra rất nhiều chuyện.”

Nói xong, đã kéo Ôn Ninh đến nơi để đồ chơi của mình, quấn lấy cô chơi cùng với mình.

Ôn Ninh vốn dĩ cũng không muốn cảm xúc tiêu cực của mình lây nhiễm cho đứa trẻ, bỏ buồn bực trong lòng xuống, đi xếp chồng gỗ cùng với Lục An Bảo.

Lục An Thâm cố ý kể cho Ôn Ninh nghe một số chuyện ngượng ngùng buồn cười gặp phải, thật vất vả làm cô bật cười.

“Mẹ, mẹ giúp con xếp trước, con đi nhà vệ sinh.” Thấy tâm trạng của Ôn Ninh tốt hơn, Lục An Bảo tìm cớ chạy ra ngoài, tìm thấy Lục Tấn Uyên trong phòng sách.

Lục Tấn Uyên đang chiêng trống rùng beng điều tra ngọn nguồn của chuyện này, sau đó nhìn thấy một cái đầu nhỏ thò ra từ sau cánh cửa, lén lút.

“Con đang nhìn gì?”

Lục Tấn Uyên nhẹ giọng nói: “Không phải đang cùng mẹ chơi sao?”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy ạ? Tina gì đó, có phải có chút bắt nạt người quá đáng không, hay là để con ra tay, hù dọa cô ta?”

Lục An Bảo có chút ngứa tay, vừa hay, mấy ngày hôm trước ông cụ nhà họ Lục từ nước ngoài mua cho cậu một chiếc máy bay không người lái cao cấp, cậu còn chưa tìm được cơ hội chơi đó.

Lần trước dùng máy bay điều khiển từ xa kết quả khiến người xấu bắt nạt mẹ sợ đến mức vỡ đầu chảy máu, lần này làm lại cũng không thành vấn đề.

Cho dù bị phát hiện, cậu vẫn là một đứa trẻ, không ai dám truy cứu cái gì.

“Con bớt bớt đi, mấy thủ đoạn nhỏ đó, chơi một lần thì thôi đi, chơi lại, ông nội con biết, con đoán sẽ làm sao hả?”

Lục An Bảo vốn dĩ trong đầu đầy ý tưởng xấu, vừa nghe lời này, đã có chút ỉu xìu.

“Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể nhìn mẹ bị người khác bắt nạt thành như thế này, còn cái gì cũng không sao?”

Lục An Bảo vẻ mặt không vui.

Dù sao cậu vẫn là một đứa trẻ, suy nghĩ tương đối thẳng thắn, chỉ biết mạch suy nghĩ đơn giản chịu tủi thân nhất định phải đòi lại, nhưng lại không hiểu thế giới của người lớn thường không đơn giản như vậy.

Lục Tấn Uyen cau mày, định nói chuyện thì điện thoại di động vang lên.

Đến từ An Minh.

“Boss, đã điều tra được vị trí của cô gái kia rồi, nhưng người của nhà Horton trông coi cô ta rất chặt, muốn trực tiếp đưa cô ta ra ngoài, chỉ sợ có chút khó?”

Lục Tấn Uyên suy nghĩ một chút, Ôn Ninh hình như cố ý dặn hắn, cô gái kia trông có vẻ không quá giống với người bình thường, nếu trực tiếp cướp người chỉ sợ có chút phiền phức.

Lục Tấn Uyên liếc nhìn khách sạn nơi cô gái ở, thoạt nhìn vị trí rất hẻo lánh, cũng hoàn toàn không phải khách sạn mấy sao gì, tệ hơn nhiều so với nơi nhà Horton ở: “Đi mua chuộc phục vụ phòng cho khách trong đó, đưa cô ta ra, chú ý, đừng để cô ta nảy sinh ý thù địch với chúng ta.”

An Minh lập tức đồng ý, bắt đầu làm việc này.

Lục An Bảo vừa thấy Lục Tấn Uyên muốn hành động, cũng trở nên kích động, xoa xoa tay nhỏ: “Muốn con cũng đi không? Con có thể giúp.”

“Con đi, để thêm phiền sao?”

Lục Tấn Uyên mặc kệ cậu, vươn tay gõ lên cái đầu nhỏ của Lục An Bảo: “Mẹ con một mình ở nhà, ba không yên tâm, con ở cùng với mẹ, đừng để cô ấy nghĩ ngợi lung tung, chờ tin tức của ba.” Lục An Bảo bị gõ đầu, có chút không vui, nhưng thấy Lục Tấn Uyên đã định đi rồi, cũng không còn cách nào: “Vậy ba có thể nhanh chút đi mà, tốt nhất hôm nay xử lý chuyện này, con không muốn nhìn thấy mẹ không vui cả đêm.”

Lục Tấn Uyên không nói chuyện, trực tiếp đi ra ngoài.



Khách sạn.

Trong căn phòng tối tăm, hết thiết kế này đến thiết kế khác nằm rải rác trên đất, trông có vẻ rất lộn xộn.

Nhưng cô gái trên giường dường như không hay biết, tiếp tục nhìn chằm chằm giấy và bút trước mặt, không ngừng cử động bút để miêu tả gì đó gì đó trên giấy.

Qua một lúc, một người đàn ông mặc đồ đen đi đến, liếc nhìn mấy lần mấy bản vẽ trên mặt đất, lại thu toàn bộ lại, định đứng dậy rời đi, vừa ngẩng đầu, lại thấy đôi mắt màu đỏ rực của cô gái kia.

Ánh mắt như ma quỷ, khiến anh ta sợ đến mức run rẩy, nhanh chóng lấy thứ trong tay lên, xoay người định rời đi, nhưng đột nhiên bị người túm lại góc áo.

Cô gái vừa mới ngồi không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào bản vẽ trong tay anh ta, hai người cứ như vậy giằng cô một lúc, người phụ nữ trung niên bên ngoài quay lại, nhìn thấy cảnh này, vội vàng kéo cô gái ra, để người đàn ông mặc đồ đi ra.

“Xin lỗi, xin lỗi.”

Người phụ nữ trung niên nở nụ cười nịnh nọt, sau khi tiễn người đàn ông đi, liền đẩy cô gái xuống đất.

“Mày vừa rồi định làm gì, Không phải chỉ là mấy tờ giấy vụn sao? Mày vẽ nhiều như vậy, có ích gì không? Còn không bằng đưa cho người ta, ít nhất còn có thể đổi chút tiền, kẻo cho mày mỗi ngày ở nhà ăn không uống không, tao phí công nuôi mày mười mấy năm, mày nếu là có chút lương tâm, thì phối hợp một chút, đừng thêm phiên phức cho tao nữa!”

Cô gái ngã xuống đất, nghe xong lời bà ta nói, cũng không có phản ứng qì.

“Thật là một kẻ điên xúi quẩy.”

Người phụ nữ trung niên lắc đầu, định bỏ đi, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Người phụ nữ vừa mở cửa, đã nhìn thấy một người đàn ông mặt Vest đứng ở cửa, An Minh cũng không nói nhảm, chỉ liếc mắt nhìn sơ căn phòng rách nát:“Ngại quá, bên tôi có người tìm các cô nói một chút việc.”

“Anh là ai? Anh không phải người của dòng họ Horton?”

Người phụ nữ rất cảnh giác, khi nhìn thấy một khuôn mặt phương đông xa lạ, hỏi theo bản năng.

“Tôi là ai cũng không quan trọng, nhưng, tôi có thể nói với bà, giá dòng họ Horton có thể trả được ho bà, tôi có thể cho bà gấp mười lần, thậm chí còn nhiều hơn.”

An Minh cũng đã thăm dò, biết được người phụ nữ trước mặt là người tính toán tiên bạc, bình thường ra cửa, cho dù một đồng tiên cũng không tiêu bừa bãi, người tính cách như vậy, đương nhiên phải xuống tay từ nhược điểm của bà ta.

“Mười lần.”

Người phụ nữ giật mình, nhưng, nhìn thấy quần áo trên người An Minh, cùng với khí thế của anh, cũng chuyển động đầu óc xiêu vẹo.