Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 479: Bỏ xe cứu tướng



“Đồ đần độn.”

Chủ gia tộc Horton xem tới đây, làm sao không hiểu được ý của Lục Tấn Uyên.

Tina quả thực là bùn nhão không thể trát tường, nhưng dù gì cũng là người mình chọn ra, dù khó khăn thế nào cũng phải bảo vệ cô ta.

“Ngài Tấn Uyên, con gái tôi dù sao cũng sống ở nước ngoài từ nhỏ đến lớn, tiếp nhận nền giáo dục phương Tây, cậu bắt nó đột nhiên thiết kế Hán phục gì đó quả thật là làm khó cho người khác.”

Lục Tấn Uyên nghe xong, khóe môi giương lên, giống như đang giễu cợt điều gì, lại nhìn có vẻ như đang vô ý chỉnh lại túi áo: “Lời nói này của ngài Horton hơi có lỗi với thông cáo sau khi cuộc thi kết thúc mà các người phát mấy ngày nay rồi.”

Sau khi thi đấu với Ôn Ninh xong, gia tộc Horton làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội mở mày mở mặt này, tìm đến một số lượng lớn phóng viên của các tờ báo, tâng bốc Tina lên giống như là thần tiên hạ phàm vậy, dáng vẻ như là một ngôi sao mới sáng chói bước một bước dài trong giới thiết kế.

Mà bây giờ lại sợ như vậy lại khiến người khác không thể không nghi ngờ năng lực của Tina có thật sự tuyệt vời đến như vậy không.

“Mọi người ở đây đều biết, nghệ thuật là không có giới hạn, nếu như cô Tina đây có tài năng xuất chúng, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi đã có thể vượt qua một người học thiết kế từ nhỏ như cô Phil, vậy thì thể hiện ngay tại đây một chút, thiết kế một bộ Hán phục cũng không phải là quá khó.”

Lục Tấn Uyên nói xong, Tina đã đổ mồ hôi lạnh toàn thân, bản thân cô ta ở mức nào, trong lòng cô ta hiểu rõ nhất.

Copy thiết kế của người khác cô ta làm được, nhưng bảo cô ta đi nghĩ thiết kế như thế nào thì cô ta căn bản không làm được.

Nếu như có được thiên phú như thế này, thì cô ta cũng sẽ không bị Phil chèn ép đến không ngóc đầu dậy nổi trong bao nhiêu năm qua. “Hay là nói, thiết kế của cô Tina thật sự đều là ăn cắp mới lợi hại được như vậy?”

Lục Tấn Uyên thấy tất cả mọi người đều đã bị anh dẫn dắt nảy sinh nghi ngờ với Tina, híp híp mắt.

Bầu không khí đột nhiên đông cứng.

Tina không dám đồng ý, cũng không dám trực tiếp từ chối.

Lục Tấn Uyên cũng không vội vàng, cứ kéo dài như vậy.

Dù sao người phải lo lắng, không phải là anh.

Qua một lúc, Tina cắn răng, giống như nghĩ đến điều gì: “Vậy được, tôi có thể chấp nhận, có điều cần phải có thời gian, qua một vài ngày nữa tôi sẽ gửi bản thảo cho anh.”

“Điều này e là không được.”

Lục Tấn Uyên dí dỏm cười, đáy mắt lại không hề có ý cười: “Dù sao, bây giờ tôi đang nghi ngờ cô tìm người thiết kế hộ, cho cô thời gian làm sao lại có thể chứng minh được sự trong sạch của cô Tina đây?”

Lời đã nói đến mức độ này, Tina không còn cách nào để thoái thác.

Sắc mặt dần dần trắng bệch, khiến cho phóng viên ở hiện trường cũng nhìn ra được manh mối.

Phải nói rằng với tính cách huych toẹt này của Tina, nếu như thật sự có bản lĩnh, làm sao cô ta có thể chịu đựng không nói gì như thế này.

Những lời vừa nói của Lục Tấn Uyên liền trở nên đáng tin hơn rất nhiều.

Cô Tina này quả nhiên thật sự đang giở trò.

Mà chính trong lúc Tina không biết làm thế nào, Lục Tấn Uyên đứng dậy: “Sự việc này rốt cuộc là như thế nào, tôi nghĩ rằng trong lòng mọi người đều có kết luận, đúng sai thế nào, tôi không cần thiết phải nói nhiều nữa.”

Trong lúc đó, Rosalia luôn không nói gì bỗng đứng dậy, Ôn Ninh bị dọa một trận.

Vừa nãy vì để cô không cảm thấy nhàm chán, Ôn Ninh liền tạm làm phiên dịch, dịch hết mọi việc đang xảy ra lại cho cô.

Cũng không biết có khiến cho đứa trẻ này chịu đả kích không nữa.

Ánh mắt của Rosalia nhìn Tina, trong đó tràn ngập hận ý, những bản thảo đó đối với Tina mà nói thì không là gì cả, nhưng đối với cô ấy là quan trọng như mạng sống, lại bị cô ta chà đạp như vậy.

“Cô ta không dám thiết kế, tôi dám.” Cầm lấy bút, Rosalia viết xuống mấy chữ.

Ôn Ninh nhất thời rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô ấy tình nguyện biểu đạt suy nghĩ của mình ra, thì ra cô ấy cũng có suy nghĩ của bản thân mình, chỉ là không muốn biểu đạt ra ngoài.

Lục Tấn Uyên cũng không ngờ cô ấy sẽ đứng ra, có điều như vậy càng tốt.

Lập tức gọi người mang giấy bút đến, để cô ấy bắt đầu vẽ ngay tại hiện trường.

Ôn Ninh cho cô ấy xem Hán phục rốt cuộc mang dáng vẻ như thế nào, có phần lo lắng nhìn cô ấy.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Rosalia vẽ Hán phục, lỡ như làm hỏng thì khó mà thu dọn tàn cuộc.

Những người ở hiện trường đều nhìn về Rosalia.

Có thể đoán ra được rất dễ dàng, nếu như cô gái nhìn có vẻ kỳ lạ này có thể thiết kế ta được một bộ Hán phục làm mọi người kinh diễm, vậy thì, so với người mà bút cũng không dám động như Tina, rốt cuộc là chuyện gì cũng đều rõ ràng rồi.

Rosalia nhìn một lúc, sau đó liền bắt đầu động bút, nét bút của cô không hề giống với độ tuổi của một thiếu nữ như cô ấy nên có, vô cùng già dặn lành nghề, càng làm cho người ta kinh ngạc đó là sự vận dụng màu sắc của cô ấy. Cô dùng màu cực kỳ to gan, so với những người bình thường đều hướng về sử dụng những gam màu an toàn, bảo thủ ít xảy ra sai sót, thì mỗi màu sắc cô chọn đều khiến cho mọi người cảm thấy liệu rằng có quá mãnh liệt, nhưng dưới sự phối hợp khéo léo của cô lại trở nên hài hòa khó tả.

Tina nhìn cô ấy vẽ từng chút một, trái tim cũng dần dần lạnh đi.

Vốn dĩ vẫn có thể chết cũng không thừa nhận, dù sao Rosalia không thể nói ra, Lục Tấn Uyên có nói cũng chỉ là lời nói một bên.

Nhưng cô ấy lại vả mặt mình ngay tại hiện trường, thế này thì cô là còn làm sao để ngụy biện nữa đây?

“Đồ vô dụng!”

Chủ gia tộc Horton thấy sự việc đã biến thành thế này, thẹn quá hóa giận, trực tiếp dẫn người rời khỏi nơi này.

Tiếp tục ở lại chắc chắn sẽ bị phóng viên bao vây.

“Ba, ba không thể bỏ con lại được!”

Tina hoảng loạn, thế nhưng chủ gia tộc Horton lại không hề để ý đến cô ta: “Phiền phức do mày tạo ra, tự đi mà giải quyết! Nhà Horton không thể chịu xấu mặt vì mày.”

Nhà thiết kế không có tài năng là một chuyện, nhưng mua ý tưởng lại là việc đại kỵ, cũng trong chốc lát đó, chủ gia tộc Horton đã quyết định bỏ xe để giữ tướng.

Hi sinh một đứa con gái vô dụng để bảo vệ thanh danh của dòng tộc, đáng giá.

“Ba, ba không thể..”

Tina làm sao có thể không hiểu, cô ta van xin nhưng lại bị đá ra, chủ gia tộc Horton rời đi không ngoảnh đầu lại.

Thiết kế của Rosalia rất nhanh đã được thể hiện trước mặt công chúng.

Có lẽ là do cô là một người không dễ chịu tác động từ bên ngoài, nên tốc độ thiết kế của cô cũng cực kỳ nhanh.

Ôn Ninh tán thưởng xem tác phẩm trong tay cô ấy, cầm lên bày ra cho tất cả mọi người cùng xem.

Trên bề mặt tuy rằng chỉ là bản thảo khái quát, thế nhưng bất kể là màu sắc đối lập mạnh mẽ, hay là trong sự đối lập mạnh mẽ lại có sự pha trộn của văn hóa Đông Tây đều khiến mọi người không thể không cảm thán về tài năng của nhà thiết kế.

Ôn Ninh thấy khán giả đã biết ngõ ngọn nguồn sự việc, chủ động mở miệng: “Tôi nghĩ, sự việc đã rất rõ ràng rồi, tiểu thư Rosalia đây, bởi vì một vài nguyên nhân ngoài ý muốn đã bị lừa mất hết tất cả bản thảo, mà kẻ trộm cắp lại công khai trở thành người nhận lợi ích.”

“Tôi cũng từng gặp phải tình huống này, giống như cảm giác cực khổ nuôi dưỡng một đứa con, trong chốc lát bị người khác cướp đi, còn nói đó là con của cô ta. Cảm giác này thực sự rất khó chịu.”

Ôn Ninh vốn dĩ không phải là một người thích nói chuyện trước nhiêu người, thế nhưng Lục Tấn Uyên đã sớm đặc biệt dặn dò cô, đôi mặt với truyên thông cần phải nói nhiều, thậm chí còn phải bán thảm một chút cho thích hợp.

Vốn dĩ cô vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vênh váo tự đắc của Tina liền không muốn chừa mặt mũi cho cô ta nữa.

Tỏ vẻ đáng thương, làm cho những lời bàn tán đó dạy cho cô ta cách làm người, mới có thể trút hết sự chán ghét của cô.