Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 60: Không tự biết mình



Hạ Tử An đưa Ôn Ninh tới một phòng trọ còn trống, sau đó đưa cho cô ấy một chiếc chìa khóa.

"Bây giờ khắp nơi đều đang truyền tai nhau nội dung này, em vẫn nên không được chạy loạn, hãy gọi một cuộc điện thoại về nhà. Phòng này của anh không có ai ở, xung quanh đây cũng không có ai cả, không bị đám người chó má kia dễ dàng phát hiện ra được. Trước tiên em cứ ở lại chỗ này đi."

Ôn Ninh vốn vẫn còn hơi ngượng ngùng, nhưng ngẫm nghĩ lại thì thấy, nhỡ may cô chạy loạn ra bên ngoài lại bị phóng viên phát hiện ra, chỉ sợ lại càng thêm phiền phức thôi.

Còn về phần người nhà, cô tin tưởng rằng người nhà họ Lục sẽ không muốn bị dính dáng tới phiền toái này đâu. Mà nhà họ Ôn.... bọn họ vốn là đầu sỏ gây nên sự việc lần này, chỉ mong sao cô sẽ chết ở bên ngoài.

"Cám ơn, em cũng không biết nên làm cái gì để bày tỏ tâm tình của mình nữa. Nhưng mà, sau này nếu anh có chuyện mà em có thể có chỗ nào giúp được, em nhất định sẽ không chối từ."

Ôn Ninh dùng ánh mắt hết sức biết ơn mà nhìn Hạ Tử An, chân thành nói.

Chỉ là, cách biểu đạt trong lời nói của cô như vậy, nhưng thật ra lại khiến cho Hạ Tử An có chút dở khóc dở cười. Những lời nói này giống như là cô ấy muốn kết nghĩa anh em, coi anh là bạn thân vậy. Anh ta đưa cô trở về đây, nhưng mà cũng không phải bảo cô ấy coi anh ta là anh em tốt đâu.

"Thật sao? Vậy em hôn anh một cái là được rồi, xem như là thù lao." Hạ Tử An cười đùa giỡn Ôn Ninh.

chạm rồi liền cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Nhất là người đàn ông trung niên ghê tởm kia, tưởng tượng đến đôi tay đầy mỡ kia của ông ta sờ soạng qua quần áo trên người cô, cô liền có cảm giác ghê tởm muốn ói ra.

"Em đi tắm trước đi, vừa hay giờ anh vào một phòng khác để xem qua cái video kia một chút. Đưa điện thoại của em cho anh, anh giúp em xử lý một chút."

Hạ Tử An gật đầu nhẹ, ra hiệu Ôn Ninh có thể đi tắm, sau đó cầm lấy điện thoại của cô ấy. Anh cài đặt cho điện thoại cô ấy chỉ nhận cuộc gọi và tin nhắn từ những người cô biết. Rất nhanh, điện thoại vẫn luôn vang lên không ngừng nãy giờ liền im lặng trở lại.

Sau đó, anh lại mở bài đăng kia ra, bắt đầu xem xét cẩn thận những câu trả lời, cố gắng tìm được một ít dấu vết còn sót lại.

Lúc này, điện thoại của Ôn Ninh đột nhiên vang lên.

Hạ Tử An vốn định đưa cho cô, nhưng mà Ôn Ninh đang tắm rửa rồi, không tiện nhận điện thoại, dứt khoát mặc kể để sang một bên. Nhưng người gọi điện thoại cũng rất là cố chấp, vẫn luôn gọi tới. Không biết phải làm sao nữa, anh chỉ có thể nghe điện thoại, giải thích với đối phương một chút.

"Xin chào?" Giọng nói của Hạ Tử An truyền từ loa điện thoại ra, trong chốc lát, liền khiến cho sắc mặt của Lục Tấn Uyên trầm lại.

Anh ấy vừa mới gọi điện thoại cho nhà họ Lục báo kết thúc yên ổn rồi, liền được ông nội nói cho anh ấy, bảo anh ấy ở nước ngoài vài ngày, nhưng ông cụ người lại sống chết không chịu tiết lộ rằng chuyện gì đã xảy ra.

Lục Tấn Uyên lập tức cảm thấy chuyện này có thể liên quan đến Ôn Ninh, vì thế gọi qua đây. Không ngờ rằng người nghe điện thoại lại không phải chính cô mà là một người con trai.

Vì sao điện thoại của cô ta lại ở trong tay một người con trai khác?

"Anh là ai?" Lục Tấn Uyên lạnh lùng mở miệng nói, giọng nói không thể coi thường.

"Tôi là bạn của Ôn Ninh, cô ấy bây giờ đang rất không tiện nghe điện thoại." Hạ Tử An hơi xấu hổ, cố hết sức không để cho người đối diện hiểu lầm.

Chỉ là, giọng nói của người này, không hiểu sao lại hơi quen tai. Trong lúc nhất thời Hạ Tử An không nhớ nổi ra đó là ai.

"Tôi tìm Ôn Ninh, bảo cô ấy nghe điện thoại đi."

Ngay khi sức chịu đựng của Lục Tấn Uyên chưa tới mức lên cơn tức giận, đột nhiên, trong loa điện thoại truyền đến tiếng thét chói tai của một người con gái, mà giọng nói kia, nếu anh nghe không nhầm thì chính là giọng nói của Ôn Ninh.

"Làm sao vậy?" Hạ Tử An nghe được động tĩnh, không thèm để ý đến người khác, vội vàng chạy qua đó.

"Đèn trong phòng tắm đột nhiên bị vỡ."

Giọng nói sợ hãi của Ôn Ninh từ trong truyền ra, đồng thời, Hạ Tử An nghe được âm thanh cô đang mặc quần áo.

Lục Tấn Uyên nghe thấy giọng nói của cô, cả khuôn mặt tuấn tú ngay lập tức đen như đáy nồi. Hai từ phòng tắm này, vừa rồi còn nghe được cả tiếng nước chảy, đều nói rõ ràng ra một chuyện là... Ôn Ninh và một người con trai ở với nhau, hơn nữa cô ấy còn đang tắm rửa.

"Chết tiệt." Rụp một tiếng Lục Tấn Uyên liền cúp điện thoại, nhìn thoáng qua Mộ Yên Nhiên đang mua đồ ở cách đó không xa, đột nhiên hào hứng gì đó đều biến mất hết.

Bây giờ anh ta thầm nghĩ trở lại thành phố Giang, bắt người con gái đáng chết và to gan lớn mật này lại. Bảo cô ta nói cho rõ ràng, với tư cách vợ của Lục Tấn Uyên thì nên làm cái gì.

Mộ Yên Nhiên ở bên trong cửa hàng mua một cặp nhẫn tình yêu, đang định một hồi nữa viện cớ đánh cược trên danh nghĩa để khiến cho Lục Tấn Uyên đeo vào. Nhưng mà vừa trở lại chỗ ngồi nghỉ của đàn ông thì đã không còn thấy người đâu nữa.

Vừa muốn đi tìm thì tin nhắn của Lục Tấn Uyên gửi qua: "Thật là xin lỗi, trong nước có chút việc gấp, tôi phải trở về ngay lập tức."

Nụ cười tươi của Mộ Yên Nhiên cứng lại trên mặt, hung hăng ném chiếc nhẫn trong tay đi. Sau đó mới ngồi trên chiếc ghế dài, ủy khuất tới mức sắp khóc.

Lục Tấn Uyên của ngày xưa tuyệt đối sẽ không đối xử với cô ta như vậy. Anh ấy cưng chiều cô như vậy, mặc kệ là chuyện kinh khủng như thế nào cũng sẽ không quan trọng bằng cô, nhưng mà bây giờ tất cả đều thay đổi rồi.

Kỷ niệm và hiện thực lại có mức chênh lệch thật là to lớn, khiến trong lòng Mộ Yên Nhiên cảm thấy không cân bằng. Qua một hồi lâu, cô mới khôi phục được tâm tình, cô ta không tin tình cảm của bọn họ lúc đó lâu dài như vậy lại cứ phai nhạt dần như vậy. Cô nhất định phải khiến cho Lục Tấn Uyên yêu cô một lần nữa.

Ôn Ninh mặc vào áo ngủ ở trong phòng tắm, vẻ mặt mang theo xấu hổ e thẹn đi ra ngoài.

Trên mặt cô vẫn còn mang theo nét ửng hồng bởi vì nhiệt độ nước nóng, nhưng thật ra so với vẻ tái nhợt bình thường lại đáng yêu hơn nhiều. Tóc vẫn còn đang ướt sũng, những giọt nước từ ngọn tóc rớt xuống dưới, đi theo đường cong của xương quai xanh mà đi vào nơi nào đó hơi rõ ràng ở bên trong quần áo.

Hạ Tử An chỉ là nhìn thoáng qua thôi, đã liền nhanh chóng rời ánh mắt đi. Có những lúc, nhất cử nhất động vô thức như vậy ngược lại

lưỡi khô lại.

Vì thế, ngay lập tức anh sắp xếp trợ lý chuẩn bị mấy bộ quần áo giữ cho không bị để lộ ra, đỡ để cho Ôn Ninh cứ lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh. Cái này đối với ý chí và nghị lực của anh, cũng là một cái thử thách rất lớn.

"Tôi đã bảo người ta đi làm rồi." Hạ Tử An nói chuyện điện thoại xong thì trở về, nhìn thấy Ôn Ninh đang ngẩn ngơ trước bài tin tức kia: "Video của bài đăng này, anh nói là giả. Anh cũng vừa mới xem, người làm ra video này cũng thật là cẩn thận, tạm thời xem qua thì không nhìn ra vấn đề gì."

Ôn Ninh nghe như vậy, có chút mất mát, nhìn video chỉ có một phút đồng hồ kia lại có ảnh hưởng rất lớn tới cô ta.

Nhìn đi nhìn lại, cô đột nhiên ấn nút tạm dừng: "Không đúng, chỗ này..."