Kết Hôn Cùng Tổng Tài Dịu Dàng

Chương 93: Thân thể quá mức suy yếu



Hạ Tử An nhếch miệng, từ khi anh cải tà quy chính, thoát khỏi thế giới hắc ám dưới lòng đất đến nay thì anh liền chưa từng cùng ai động thủ một lần, luôn cố gắng khống chế mình.

Không ngờ là hiện tai lại có người không muốn anh tiếp tục sống yên ổn.

Hạ Tử An nhanh chóng cùng mấy tên bảo vệ áo đen đánh lên. Một mình đối với mấy người, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.

Ôn Ninh ở trong phòng nhìn ra, lòng nói như lửa đốt, Hạ Tử An tới nhanh như vậy, cô rất cảm động. Nhưng Lục Tấn Uyên để nhiều người đối phó với anh như vậy, cô cũng lo Hạ Tử An sẽ chịu thiệt thòi.

Lục Tấn Uyên lạnh lùng nhìn Hạ Tử An động tác tinh tế mà không mất đi lực. Anh vẫn cho là Hạ Tử An chỉ là một kẻ ham mê tửu sắc, cơ thể sớm đã bị móc sạch. Bây giờ xem ra, hoàn toàn trái ngược với ý nghĩ.

Cô ngoài lại nhìn, Lục Tấn Uyên nhìn Ôn Ninh qua cửa sổ kính, đáy mắt cô hiện rõ vẻ lo lắng.

Cô đang lo lắng cho Hạ Tử An.

Cái này làm Lục Tấn Uyên thấy không vui.

Không đầy một lát, Hạ Tử An lui về sau mấy bước, xóa đi vệt máu trên khóe miệng, biểu cảm ngưng trọng.

Anh đã lâu không cùng người ta đánh qua một trận, mấy người này coi như là cũng trong nghề nên trong lúc nhất thời không chiếm được tiện nghi gì.

"Hạ Tử An, anh... anh đi đi." Ôn Ninh thấy anh yếu thế thì cuối cùng không nhịn được lên tiếng.

Cứ tiếp tục như vậy thì anh nhất định sẽ bị đánh rất thảm. Vì cô, anh đã gặp không ít phiền phức rồi, cô không thể tiếp tục liên lụy anh nữa.

"Yên tâm, tôi không sao." Hạ Tử An nhìn khuôn mặt lo lắng của Ôn Ninh thì cười cười, ánh mắt liếc đến khuôn mặt lạnh lùng của Lục Tấn Uyên.

"Nếu không, anh Lục cùng đánh nhau với tôi đi, chỉ cần anh đánh bại thôi thì tôi sẽ rời đi."

Hạ Tử An tận lực khiêu khích Lục Tấn Uyên. Nếu như cứ tiếp tục tiêu hao thể lực thì anh sẽ không thể đưa Ôn Ninh đi được, chỉ có thể ra hạ sách này.

Lục Tấn Uyên lạnh lùng cười: "Khích tướng?"

"Anh có dám hay không?" Hạ Tử An liếm liếm máu tươi trên khóe môi: "Trốn sau lưng một đám bảo vệ, có còn là đàn ông không?"

Lục Tấn Uyên hừ lạnh một tiếng, cởi áo khoác ngoài ra. Rõ ràng những điều anh sắp làm không phải là việc gì vinh quang, nhưng trên người anh vẫn toát lên vẻ ung dung không vội khác với người bình thường.

"Lát nữa tôi mà ra tay nặng quá thì anh Hạ cũng đừng khóc lóc xin tha."

Vừa dứt lời, nắm đấm của Lục Tấn Uyên liền vụt tới.

Nhìn gương mặt của Hạ Tử An rồi nghĩ tới những lời mà Ôn Ninh vừa nói thì có đánh chết anh ta Lục Tấn Uyên cũng không hả dạ.

Ôn Ninh thấy vậy thì càng thêm sốt ruột, Hạ Tử An vừa mới đánh nhau với một đám người đã lãng phí không ít sức lực. Còn Lục Tấn Uyên cũng không phải ăn chay, anh vốn đã luyện qua các loại thuật phòng thân và boxing. Cho dù là Hạ Tử An đáng với anh ngay từ đầu cũng khó mà nhẹ nhàng được.

Mắt thấy nắm đấm của Lục Tần Uyên sắp chạm vào xương gò má của Hạ Tử An, Ôn Ninh không nhịn được, bỏ qua những người kia mà mở cửa: "Dừng tay!"

Nắm đấm của Lục Tấn Uyên cách mặt của Hạ Tử An vài milimet thì dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Ôn Ninh.

"Tôi đồng ý. Các người đừng đánh nữa. Tôi nghe lời anh, đã được chưa?"

Lúc nói ra câu đó, cô cảm giác trong bụng một trận co rút, cũng có chút đau, giống như là bé con trong bụng đang kháng nghị cái quyết định này của cô vậy.

"Ôn Ninh, em.."

Hạ Tử An có chút nóng nảy, nhưng Ôn Ninh không còn bất cứ do dự nào: "Là do tôi nghĩ quá đơn giản. Xin lỗi, tôi không nên để anh dây vào chuyện này."

"Đứa bé này ngày mai tôi sẽ bỏ. Anh thả anh ấy đi đi.”

Lục Tấn Uyên nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Ôn Ninh, rõ ràng anh đã đạt được mục đích, rõ ràng đã khiến cho người phụ nữ này khuất phục, nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại không có chút sảng khoái này. Ngược lại tức đến nỗi chỉ muốn giết chết hai người đang đứng trước mặt này.

Ở trước mặt anh diễn một màn tôi bảo vệ anh, anh bảo vệ tôi?

Đúng là làm cho người ta buồn nôn.

"Anh nghe rồi chứ? Bây giờ thì cút ra ngoài đi." Lục Tấn Uyên lạnh lùng nhìn về phía Hạ Tử An, giống như là đang nhìn một con chó hoang vậy.

Hạ Tử An nhìn Lục Tấn Uyên. Anh vô cùng chán ghét cảm giác này. Nhưng chuyện đã tới nước này, anh mới phát hiện đứng trước mặt Lục Tấn Uyên, mình còn chưa đủ mạnh. Chí ít không đạt đến trình độ muốn làm gì thì làm.

"Tử An, cảm ơn anh, gây thêm phiền phức cho anh rồi."

Ôn Ninh đẩy Hạ Tử An một cái. Cô không dám để anh tiếp tục ở lại, tiếp tục đánh nhau thì người bị thương nhất định là Hạ Tử An.

"Là do tôi quá vô dụng, xin lỗi." Hạ Tử An nắm chặt ta thành nắm đấm, móng tay ghim vào lòng bàn tay, trong ngực nhói đau.

Anh sẽ nhớ kỹ khuất nhục và đau đớn ngày hôm nay. Một ngày nào đó, anh phải đòi lại từ Lục Tấn Uyên.

Anh thề.

Hạ Tử An rời đi rồi thì tầng cao nhất liền yên tĩnh trở lại.

Ôn Ninh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Cô không thèm nhìn Lục Tấn Uyên một cái mà xoay người trở lại "lồng giam" mình thuộc về.

Lục Tấn Uyên bắt lấy tay của cô: "Thấy rõ người đàn ông của cô vô dụng đến thế nào chưa? Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn con của mình bị phá bỏ."

"Nhưng tôi lại thấy anh ấy tốt hơn anh rất nhiều."

Ôn Ninh hất tay anh ra. Hạ Tử An chỉ vì một câu của cô mà lập tức bảo vệ cho một đứa trẻ chẳng có chút liên quan gì với anh. Còn Lục Tấn Uyên thì sao...

Lục Tấn Uyên sẽ chỉ cướp đoạt và phá hỏng.

"Cô..."

Lục Tấn Uyên nhìn theo bóng lưng quyết liệt của Ôn Ninh. Cô nói không lớn nhưng lại có năng lực xuyên thấu lòng người. Chờ đến khi anh phản ứng lại thì Ôn Ninh đã biến mất rồi.

Ngày hôm sau.

Ánh nắng chiếu vào cửa sổ nhưng Ôn Ninh lại không cảm thấy chút ấm áp dễ chịu nào. Ánh sáng này chẳng khác nào đòi mạng, vô tình tuyên cáo đoạn duyên phận giữa cô và đứa nhỏ trong bụng sắp kết thúc.

"Con à, xin lỗi."

Ôn Ninh sờ bụng, con mắt có chút mỏi nhừ. Tối hôm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều. Từ lúc bắt đầu, cô chán ghét đứa bé này, càng về sau lại không thể không giữ lại nó.

Cũng không biết từ lúc nào cô lại quan tâm tới nó như vậy.

Chỉ là cô vô dụng, không giữ được nó.

"Cô Ôn, có thể đi làm phẫu thuật được rồi."

Bác sĩ gõ cửa một cái, Ôn Ninh thu hồi lại tất cả biểu cảm. Cô không muốn có bất kỳ kẻ nào thấy được vẻ yếu ớt của mình.

Cô bình tĩnh đi ra ngoài, Ôn Ninh không nhìn ai cả, cũng không khóc không nháo đi về phía phòng phẫu thuật. Cô như vậy ngược lại càng làm Lục Tấn Uyên thấy không vui.

Ôn Ninh nằm trên giường bệnh. Bác sĩ nhanh chóng tiêm thuốc mê của cô. Tác dụng của thuốc mê làm cơ thể của cô mất dần cảm giác.

Dần dần, cô chỉ có thể nghe được vài từ lẻ tẻ của bác sĩ.

"Tình hình huyết áp thế nào?"

"Chuẩn bị giải phẫu."

Nhìn những thiết bị đáng sợ kia sắp luồn vào cơ thể của mình, Ôn Ninh đột nhiên không khống chế nổi mà hô lên: "Không được! Con của tôi!"

Lục Tấn Uyên chờ ở cửa, ánh đèn cấp cứu màu đỏ kia làm cho anh có một loại lo lắng.

Chỉ một lát sau, bác sĩ đi ra, vẻ mặt khó xử: "Anh Lục, phụ nữ có thai thân thể quá suy yếu, có thể mang thai đã được xem là kỳ tích rồi. Cảm xúc của cô ấy lại không qua ổn định, tôi sợ..."