Kết Hôn Trước, Ngọt Ngào Sau

Chương 1-2



Editor: Senhh

Người bán đấu giá giải quyết rất dứt khoát, viên kim cương mà hơn nửa tháng trước cô ta nói nhất định sẽ mua được cuối cùng thuộc về Nhan Hoan.

Có lẽ là cảm thấy tay không trở về thật mất mặt, để giữ lại một chút danh dự, Ngô Tư Di lại tham gia đấu giá một chiếc vòng cổ xanh ngọc. Nhưng khi cô nghĩ rằng mình có thể giành được nó, Nhan Hoan lại bắt đầu báo giá, cuối cùng vẫn bị Nhan Hoan lấy được như cũ.

Tiếp theo, cho dù Ngô Tư Di muốn mua cái gì, Nhan Hoan đều sẽ ra giá áp đảo cô ấy, sau nhiều lần như vậy, mọi người tại hiện trường đều có thể nhận thấy rằng hai người đang giằng co.

"Ngô Tư Di đắc tội cô vợ nhỏ của cậu à?"

Lục Cảnh ngồi bên cạnh Thẩm Hạo Dục, hơi quay đầu sang, giọng điệu trêu chọc.

Thẩm Hạo Dục ngước mắt lên rồi lại chuyển ánh mắt sang bên trái.

Lúc này, Nhan Hoan vừa mới đấu giá với Ngô Tư Di được một cái vòng tay ngọc bích, tâm trạng rất tốt, cầm ly rượu trái cây trước mặt lên nhấp một ngụm, mái tóc dài hơi xoăn của cô xõa ra sau lưng, môi đỏ khẽ cong, đôi mắt đào hoa hiện lên ý cười nhàn nhạt, hàng mi mang theo sự kiêu căng không rành thế sự, bộ dạng vô tư vô lự.

Thẩm Hạo Dục thu hồi ánh mắt, không nói chuyện, cũng không trả lời câu hỏi của Lục Cảnh.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, Nhan Hoan gửi tin nhắn cho trợ lý Trình Lan, bảo cô ấy tới xử lý những thủ tục sau đó. Cô ngẩng đầu liếc nhìn Thẩm Hạo Dục đang bị đám đông vây quanh bắt chuyện, đứng dậy đi ra ngoài với Hứa Nhiễm.

Vừa mới đi ra bên ngoài đại sảnh, cô đã nhìn thấy Ngô Tư Di và hai người tùy tùng của cô ta.

Sắc mặt Ngô Tư Di cứng đờ trừng mắt nhìn cô, khóe miệng Nhan Hoan mỉm cười, dù bận vẫn nhàn nhã nhìn cô ta, ánh mắt khiêu khích.

Sắc mặt Ngô Tư Di càng thêm khó coi, nghiến răng nghiến lợi, "Cô cố ý?"

Những người có mặt ngày hôm nay không giàu thì quý, tin tức cô ta liên tiếp thua Nhan Hoan vài món đồ trong buổi đấu giá không bao lâu nữa sẽ lan truyền khắp giới thượng lưu.

Nhan Hoan không chút che giấu nói: "Cố ý đấy, làm sao?"

"Cô..."

Vẻ mặt kiêu ngạo của Nhan Hoan khiến Ngô Tư Di tức giận đến mức muốn đánh cô, cô gái bên cạnh kéo tay áo cô ta, ý bảo cô bình tĩnh lại, đây là địa bàn của Nhan Hoan, nếu gây chuyện thì bọn họ mới là người chịu thiệt.

Ngô Tư Di liếc nhìn xung quanh, nhận thấy ánh mắt của những người xung quanh nhìn vào, lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh vẻ mặt, giữ bình tĩnh, nhỏ giọng nói: "Người nhà họ Thẩm đều rất kín tiếng, hẳn là sẽ không ưa con dâu thích nổi bật, có điều vừa rồi Thẩm Hạo Dục không ngồi cùng bàn với cô, xem ra quan hệ giữa hai người thật sự đúng như lời đồn đại, không quá tốt."

Nhan Hoan cười một tiếng: "Người khôn ngoan không tin vào những lời đồn thổi, cô Ngô tin vào tin đồn như vậy thì chắc cô cũng không thông minh lắm đâu nhỉ."

Hứa Nhiễm bật cười, không nhịn nổi, bị những lời của Nhan Hoan chọc cười.

Sắc mặt của Ngô Tư Di vừa dịu đi giờ lại không giữ nổi nữa.

Nhan Hoan lười nói tiếp với cô ta, đang định nhấc chân rời đi thì khóe mắt thoáng thấy Thẩm Hạo Dục đang đi về phía cô.

Người đàn ông dáng người cao thẳng, mày rậm mắt lạnh, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô, thoạt nhìn có chút xa cách.

Khi Nhan Hoan nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của anh, ánh mắt dừng lại một chút, không ngờ người đàn ông này còn đeo nhẫn cưới bên ngoài.

Đôi mắt Nhan Hoan khẽ híp lại, đột nhiên nhớ tới chuyện người đàn ông này ở nhà rất ít khi nói chuyện với cô, lỡ lát nữa anh giả bộ không quen biết đi ngang qua cô, cũng không chào hỏi một tiếng thì sẽ rất xấu hổ.

Nghĩ đến đây, Nhan Hoan tiên hạ thủ vi cường, trước khi Thẩm Hạo Dục lại gần cô, cô kéo Hứa Nhiễm quay người rời đi.

"Cô hai." Trình Lan đi tới.

Nhan Hoan nhìn thấy cô ấy, hỏi: "Làm thủ tục xong chưa?"

Trình Lan nói: "Lúc đang bàn giao, trợ lý của giám đốc Thẩm nói, giám đốc Thẩm sai cậu ấy tới xử lý."

Thẩm Hạo Dục bảo trợ lý anh tới làm thủ tục?

Ánh mắt Nhan Hoan khẽ động, hơi nghiêng đầu ghé vào bên tai Trình Lan, nhỏ giọng hỏi: "Em trả tiền à?"

Trình Lan trả lời: "Trợ lý của giám đốc Thẩm nói giám đốc Thẩm trả tiền."

Hứa Nhiễm chậc lưỡi, sờ cánh tay Nhan Hoan, nháy mắt với cô: "Chồng cậu còn rất hào phóng."

Vừa dứt lời liền thấy Nhan Hoan vén tóc, cong khóe môi, đi về phía Thẩm Hạo Dục.

"Chào buổi tối, Thẩm Hạo Dục." Nể tình anh ra tay hào phóng, Nhan Hoan chủ động chào hỏi anh.

Thẩm Hạo Dục hơi gật đầu, nhẹ giọng nói: "Chào buổi tối, Nhan Hoan.''

Hai người chào hỏi nhau một cách xa lạ nhưng lịch sự.

Im lặng một lúc.

"Về nhà?"

Lần này là Thẩm Hạo Dục lên tiếng trước.

Nhan Hoan ừ một tiếng, quay sang nhìn Hứa Nhiễm.

Hứa Nhiễm vẫy tay ra hiệu đã biết, bảo cô cứ đi trước.

**

Trong đêm tối, xe Rolls-Royce vững vàng chạy trên đường, trong xe yên tĩnh.

Từ lúc hai người lên xe, Nhan Hoan và Thẩm Hạo Dục chưa nói một lời nào, tài xế cũng không dám nói nhiều.

Hai người chia ra ngồi ở bên trái và bên phải của ghế sau, khoảng cách ở giữa cho thấy mối quan hệ vợ chồng của hai người plastic* đến mức nào.

*quan hệ plastic: chỉ mối quan hệ rất giả tạo nhưng tồn tại mãi mãi.

Nhan Hoan dựa lưng vào ghế xe, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, thả lỏng tâm trạng.

Lúc trước, khi ba cô bảo cô đi xem mắt với Thẩm Hạo Dục, cô còn chưa tốt nghiệp đại học, cũng chưa từng yêu đương, càng không nghĩ sẽ kết hôn sớm như vậy, vì thế ngày xem mắt liền nói thẳng với Thẩm Hạo Dục là cô tạm thời không có kế hoạch kết hôn, sẽ từ chối cuộc hôn nhân này với lý do không phù hợp.

Cô không hỏi Thẩm Hạo Dục nghĩ gì về mình, không quan trọng, cho dù anh nghĩ như thế nào thì cô đều sẽ không đồng ý kết hôn với anh.

Sau khi trở về, thông qua người giới thiệu mới biết được anh có ấn tượng khá tốt về cô, cưới hay không đều xem ý cô. Cô đã nói thẳng thừng như vậy rồi mà anh vẫn đồng ý kết hôn với cô.

Bởi vì Thẩm Hạo Dục đồng ý cuộc hôn nhân này mà cô lại không đồng ý, khiến cho ba cô tức giận rồi mắng cô một trận, nhưng ông ấy không thể làm gì được.

Vốn dĩ việc liên hôn giữa nhà họ Nhan và nhà họ Thẩm đã xem như không thể, ai ngờ một tháng sau, ba cô đột ngột bị nhồi máu não, lâm bệnh nặng.

Mẹ cô đã mất vì bệnh năm cô mười tuổi, cô còn có một chị gái Nhan Duyệt lớn hơn cô 6 tuổi. Sau khi mẹ qua đời, cô mới biết ba cô nuôi tình nhân ở bên ngoài, sinh cho ông một trai một gái, đứa con ngoài giá thú còn lớn hơn chị cô nửa tuổi.

Nhưng lúc đầu ba cô dựa vào gia đình ông ngoại để làm giàu, vì sĩ diện nên vẫn không cưới tình nhân vào cửa. Lần này bệnh nặng, tâm tư bà ta lung lay, nghĩ ra mấy cái ý tưởng xấu, dụ dỗ ba cô mời thầy cúng tính phong thủy trong nhà, trong nhà phải có chuyện tốt thì bệnh tình của ông mới tốt lên được.

Tất nhiên, ý định ban đầu của bà ta là muốn gả cho ba cô xung hỉ.

Không biết ba cô bị bệnh đến hồ đồ thật sự tin vào những chuyện mê tín dị đoan này, hay là do trọng nam khinh nữ, muốn cho đứa con ngoài giá thú một thân phận quang minh chính đại, vậy mà lại cho rằng xung hỉ có thể khiến cho bệnh tình của ông tốt lên, có ý muốn cưới tình nhân vào cửa.

Bây giờ đứa con ngoài giá thú và chị gái cô đang cùng làm việc trong trụ sở chính của tập đoàn Á Huy, một khi tình nhân gả vào nhà họ Nhan, trở thành bà Nhan, địa vị của đứa con ngoài giá thú kia tất nhiên nước lên thì thuyền lên, rất bất lợi cho chị gái cô.

Để ngăn tình nhân gả vào nhà họ Nhan, Nhan Hoan quyết định dứt khoát, nói với ba cô, cô có thể kết hôn với Thẩm Hạo Dục để xung hỉ.

Gia thế của nhà họ Thẩm hiển hách, cho nên việc liên hôn với nhà họ Thẩm đương nhiên là quan trọng hơn việc kết hôn với tình nhân gắn bó với ông.

Vốn tưởng rằng cô đã từ chối nhà họ Thẩm, sau một tháng lại đổi ý đồng ý kết hôn thì nhà họ Thẩm sẽ không vui, nhưng không ngờ người nhà họ Thẩm rất dễ nói chuyện, ngay ngày hôm đấy liền quyết định hôn sự giữa hai nhà.

Sau này Nhan Hoan mới biết, Thẩm Hạo Dục cũng không muốn kết hôn, chẳng qua là bởi vì cô nói sẽ từ chối, cảm thấy việc liên hôn này chắc chắn không thành, muốn giữ thể diện cho cô mới nói tùy thuộc vào quyết định của cô.

Trước khi đăng kí kết hôn, anh hỏi cô tại sao đột nhiên thay đổi.

Chắc chắn không thể nói ra lý do hoang đường cô kết hôn với anh để xung hỉ cho ba cô được, cô chỉ có thể bịa đặt lung tung nói cô đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, sau khi trở về vẫn luôn không nhịn được nhớ đến anh.

Lúc đó, vẻ mặt khi nhìn cô của Thẩm Hạo Dục không thể diễn tả thành lời, cũng không biết anh có tin vào lý do đấy của cô hay không.

Có điều khi đó, tin tức hai nhà Thẩm Nhan liên hôn đã truyền ra ngoài, cho dù không muốn nhưng anh vẫn cưới cô vì thể diện của hai nhà.

Mặc dù sau khi kết hôn hai người đã ở chung nhưng vẫn luôn ngủ phòng riêng, so với vợ chồng thì giống như bạn cùng phòng ở chung hơn, không có một chút tình cảm nào.

Anh vẫn chưa biết cô đồng ý liên hôn với anh là để xung hỉ cho cha cô, nếu anh biết...

Nhan Hoan nhướng mi, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

Anh nhắm mắt, thân trên hơi ngả ra sau dựa lưng vào ghế, môi mỏng hơi mím lại, đang nhắm mắt dưỡng thần, nét mặt sáng sủa lãnh đạm lại hiện ra chút dịu dàng bên trong xe tối tăm.

Nhan Hoan đang nhìn anh thì anh đột nhiên mở mắt ra, liếc mắt nhìn cô.

Nhan Hoan bất ngờ đụng phải đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, không hiểu sao lại có cảm giác bị hắn nhìn thấu, chột dạ cười với anh.

Vẻ mặt Thẩm Hạo Dục bình tĩnh, dùng ánh mắt thăm dò đánh giá cô một hồi, trầm giọng hỏi: "Có việc?"

Nhan Hoan lắc đầu, "Không có gì."

Thẩm Hạo Dục rời mắt khỏi cô, cầm lấy chiếc điện thoại ở bên cạnh, rũ mắt trả lời tin nhắn WeChat vừa nhận được.

Trong xe lại một lần nữa lâm vào yên tĩnh.

Xem thái độ thờ ơ như là đối với người lạ này này.

Thôi kệ, không nghĩ nữa.

Dù sao cũng chỉ là liên hôn không tình cảm, lý do cô đồng ý kết hôn với anh cũng không quan trọng.

–––

Vì chương 1 dài quá (4410 chữ🤧) nên mình chia làm 2 nha.

Chắc sau khi mình thi xong thì mới edit tiếp chương 2 được ạ.