Kết Tử (Quả Cam)

Chương 3: Sư phụ xi xi



Quả cam nương dùng cái chết của bản thân để đổi lấy sự mềm lòng của Giang Hàn.

Giang Hàn lấy danh nghĩa sư phụ Kết Tử, an táng nàng.

Hắn đứng ở trước mộ phần của nàng, đem phong huyết thư kia đưa vào đống tiền giấy để đốt, "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ thay ngươi chiếu cố Kết Tử, đem hắn nuôi dưỡng thành người, cho đến lúc hắn cưới vợ sinh con." Nữ nhân này, có lẽ phẩm tính làm người lên án nhưng là ttìnhmaaux tử của nàng lại giống với tất cả mẫu thân trong thiên hạ.

Lạnh thấu xương gió lạnh gào thét mà qua, bị cục đá đè nặng tiền giấy đảo mắt biến thành hắc hôi, theo gió phiêu xa.

Hắn một phen bế lên sớm đã khóc đến chết ngất quá khứ quả cam, bước chân kiên định mà hướng gia đi.

Gió đêm hiu quạnh, càng thêm lạnh lẽo.

Trong nhà không có dư thừa chăn bông, hắn thế quả cam cởi ra áo bông, đem người bỏ vào chính mình chăn trung, nhịn không được tinh tế đánh giá nàng. Ngắn ngủn ba ngày, quả cam bàn tay đại khuôn mặt nhỏ, rõ ràng gầy đi xuống, nồng đậm lông mi dính nước mắt, kinh đông gió thổi qua, kết một tầng trong suốt sương.

Giang Hàn trong lòng mạc danh một trận đau lòng, thế quả cam giấu hảo góc chăn, đi ra ngoài ngao cháo.

"Kết Tử, dậy uống cháo."

Có người ở bên tai gọi tên nàng, lông mi Kết Tử run rẩy, chậm rãi mở mắt.

Phòng ở xa lạ, không phải nhà nàng, nam nhân cao lớn, không phải nương ôn nhu mỹ lệ của nàng.

"Ta muốn nương......" Nàng dùng chăn che mặt lại, ô ô khóc lên.

Nhìn tiểu nhân nhi trong chăn khóc đến run rẩy, Giang Hàn có chút đau đầu mà xoa xoa thái dương, sau một lúc thật lâu hắn mới duỗi tay kéo chăn ra, đỡ Kết Tử lên, một bên mặc áo bông cho nàng, một bên tận lực dùng giọng nói ôn hòa nói: "Kết Tử không khóc, nương ngươi sinh thời chịu rất nhiều khổ, hiện giờ nàng đã đi tới một nơi khác yên vui hơn, mỗi người ở nơi đó đều rất thiện lương, sẽ chiếu cố nàng thật tốt......"

"Thật vậy chăng?" Kết Tử mở đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, sợ hãi hỏi.

Đón nhận ánh mắt thanh triệt chờ đợi kia, Giang Hàn kiên định gật đầu, giúp nàng cài nút áo bông thật tốt.

Kết Tử nhìn nam nhân biểu tình nghiêm túc này, bỗng nhiên cảm thấy không bất an như vậy.

Giữa giường đất có bày một cái bàn gỗ sơn đỏ, bên trên đặt một chén cháo gạo trắng, bên cạnh cò đặt một đĩa dưa muối.

Người nông gia thường uống cháo bắp thô ráp, chỉ có ngày lễ ngày tết thì mới bỏ được nấu chút gạo.

Từ nhỏ đến lớn Kết Tử chỉ ăn qua một lần cháo gạo trắng, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, nhất thời đã quên nỗi đau xót khi mẫu thân qua đời.

Giang Hàn cởi giày lên giường đất, bế Kết Tử để nàng ngồi ở bên cạnh hắn, múc ra hai chén, "Vẫn chút còn chút nóng, ăn từ từ."

"Vâng, sư phụ." Kết Tử ngoan ngoãn vâng lời, nhẹ nhàng múc một muỗng nhỏ đưa tới bên miệng thổi thổi, lúc này mới nhấp một ngụm, cũng không giống hài tử của những nhà khác ăn ngấu nghiến như vậy, nhai kỹ nuốt chậm, ngược lại giống như một tiểu cô nương.

Ánh mắt Giang Hàn nhìn Kết Tử lại nhiều một phần thương tiếc. Đại khái là học nương hắn đi, Kết Tử đáng thương, từ nhỏ không có nam trưởng bối ở bên người, trách không được tú khí giống như nữ oa.

Mùa đông ở phương bắc, ban đêm tới cực kỳ sớm.

Sau khi Kết Tử từ nhà xí ra thì bầu trời đã che kín những ngôi sao lấp lánh, ở giữa có một đám rậm rạp, lộng lẫy tựa đai ngọc.

Nàng nhìn về phía ngôi sao sáng nhất, lẩm bẩm nói nhỏ: "Nương, nương đã tới nơi mà sư phụ nói đi? Nương ngài yên tâm, sư phụ đối với con rất tốt, con sẽ nỗ lực cùng hắn học tập săn thú, tương lai cũng sẽ thật cao lớn."

Ngôi sao lóe lóe, giống như đang đáp lại nàng.

Kết Tử thỏa mãn mà cười, quấn chặt cổ áo, bước nhanh vào trong phòng.

"Sư phụ, ngài còn đi ra ngoài sao? Muốn đóng cửa hay không?"

Giang Hàn đang thoát áo ngoài, nghe vậy nói: "Đóng lại đi, ngủ." Cầm quần áo đặt ở bên cạnh, mặc trung y nằm vào ổ chăn.

Khi Kết Tử vào nhà, trước hết nhìn thấy chính là một cái bô để cạnh giường đất.

Giang Hàn thấy nàng nhìn chằm chằm mặt đất phát ngốc, nhịn không được thúc giục: "Nhanh lên đi lên, cẩn thận đông lạnh."

"Nga." Quả cam ngoan ngoãn nghe lệnh, bò lên trên giường đất thoát quần áo ra, thấy Giang Hàn nâng chăn lên một ít, oạch một cái liền chui vào. Trước kia mẫu thân cũng sẽ ôm nàng ngủ, nàng không cảm thấy có cái gì lạ lẫm, hơn nữa, sư phụ đã làm cho ổ chăn nóng hầm hập.

Ngủ đến nửa đêm thì Kết Tử chợt nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, liền thấy sư phụ đang đi vệ sinh, còn dùng bô nữa. Kết Tử cũng không biết nam nữ khác nhau, thậm chí cảm thấy nàng không có chỉ là bởi vì còn chưa lớn lên mà thôi, sau đó lại trở mình, tiếp tục ngủ.