[Kha Chương] Thơ Ngây Có Độc

Chương 3



Một đêm không mộng, Châu Kha Vũ đã rất lâu không ngủ ngon như vậy.

Hắn nhìn ánh sáng mờ ảo từ những khe hở qua rèm cửa, bộ dáng uể oải nằm trên giường ngẩn ra, có một loại ảo giác tưởng chừng đã xa cách cả một đời.

Cho đến khi có thứ gì đó trong lòng động tới động lui, Châu Kha Vũ cúi đầu, là gương mặt gắt gỏng của AK.

"Con mẹ nó cậu ôm đủ chưa! Bạn nhỏ cậu đêm đi ngủ còn ôm gối ôm hả?" AK trong lòng hắn ra sức giãy giụa, đáng ghét, Châu Kha Vũ chân tay dài giống bạch tuộc cuốn chặt lấy y.

"Trời ơi, em xin lỗi. Ở nhà em xác thực mỗi ngày đều ôm gối ôm đi ngủ." Châu Kha Vũ buông tay, chẳng hề hổ thẹn dùng thân phận vị thành niên của mình để biện minh, tiện thể không có chút thật lòng xin lỗi nào.

"Nhưng mà", hắn chỉ ga giường, pha trò nhướn mày, "Em ngủ bên này không nhúc nhích, là anh AK lăn vào tay của em nhỉ." Châu Kha Vũ không nhịn được cười lớn, lại ôm lấy AK.

Gương mặt AK nhanh chóng đỏ, giống quả cà chùa chín mọng, đồng thời hận không thể đập chết bản thân, không ngờ được kết cục là bản thân bị hại bởi lời nói hung dữ của chính mình.

Vào sáng sớm cùng thanh niên 17 tuổi ôm chặt lấy nhau là một tình huống rất xấu hổ. Đồ ngủ mỏng tang căn bản không thể ngăn cản được điều gì, AK có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể người, hơi thở, thậm chí đường nét cơ thịt, cùng với cái gì đó rất sinh động...

"Tránh xa tôi ra chút, chết tiệt cậu là gay!" AK suy sụp hét lớn, cố gắng thoát khỏi Châu Kha Vũ, chân tay nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh, đi còn lắc lư lảo đảo.

Thật giống vịt con vụng về, thật đáng yêu.

"Hôm nay tập súng tôi phải hành cậu!"

__________

"Hôm nay đầu tiên cậu phải hiểu rõ các loại súng khác nha, thử xem cái nào hợp tay nhất."

AK từ trong phòng vũ khí cẩn thận cầm mấy khẩu súng ngắn, tỉ mỉ lau chùi bụi bặm bên trên, kiểm tra tình trạng lão hóa của súng ống, sau đó cài một bộ giảm thanh.

Ngón tay y trắng nõn nhẹ nhàng vuốt ve thứ sắt thép lạnh băng cứng rắn, giống như đối đãi với người yêu trân quý.

"Desert Eagle, Glock, 92..." Y nhìn khẩu súng trên bàn lẩm bẩm một mình, chợt ném một khẩu qua.

Châu Kha Vũ lập tức bắt lấy. "Cậu thử Glock trước đi." AK đi vòng sau người Châu Kha Vũ, tư cách là huấn luyện viên hướng dẫn hắn cách nâng súng.

"Đây là Glock g44, súng lục bán tự động đường kính nòng 22LR, dung lượng băng đạn là 10 phát, loại súng lục này lực giật rất nhỏ, cho dù là tay mới, cũng rất dễ kiểm soát được độ chính xác khi bắn."

"Tư thế của cậu không quá đúng, hạ thấp người xuống nữa."

AK đến bên Châu Kha Vũ, giữ vai và tay hắn, chút một điều chỉnh tư thế bắn súng cho Châu Kha Vũ.

"Anh gọi là AK bởi vì sở trường của anh là dùng AK47 phải không?" Châu Kha Vũ không đầu không cuối bỗng hỏi một câu.

AK nhếch môi, "Không phải, là do tên tiếng Anh là Akira, người khác đều không biết đọc, vì thế tôi nói gọi tôi AK là được rồi. Nhưng khẩu súng đó dùng cũng không tệ..."

Y gắt gao siết lấy ngón tay Châu Kha Vũ, cùng hắn nhấn xuống cò súng.

Viên đạn bay ra trong tích tắc, lực xung kích hất lại khiến Châu Kha Vũ ngừng lại một lát.

Chính giữa hồng tâm.

"Chuyên tâm tập luyện." AK vỗ bả vai Châu Kha Vũ.

"Tập tốt sẽ nói cho cậu tên thật của tôi là gì."

Y nở nụ cười ranh mãnh, tựa như nhìn thấu suy nghĩ của Châu Kha Vũ.

"Mấy ngày nay mệt chết thiếu gia tôi rồi." AK nằm trên giường, dùng khăn lau mái tóc vừa gội xong. Y mặc áo dài tay cotton rộng rãi, cổ áo tùy ý mở ra, để lộ một vùng da trắng lớn.

"Không phải tôi đả kích cậu, tôi cảm thấy cậu không có thiên phú dùng súng..."

"Em giỏi hơn khi dùng dao." Châu Kha Vũ không ý nói, di chuyển qua chạm nhẹ vào vết bầm to trên cổ AK - đặc biệt nổi bật trên làn da trắng của y.

"Cái này à", AK cúi đầu nhìn vết bầm, bằng ngữ khí bình thường, "Lần trước làm nhiệm vụ để lại, tôi không quá khỏe trong trận đấu cận chiến, tên vệ sĩ đó rất khó đối phó, chút nữa bóp chết tôi rồi. Ai ai ai cậu đừng ấn, đau đấy." Y cau mày, lộ ra biểu cảm đau đớn, nửa là oán hận nửa là làm nũng.

Châu Kha Vũ sau đó rời tay khỏi cổ, trong lòng lại cảm thấy ẩn giấu một hồi khoái cảm, hắn bỗng muốn nhìn nhiều biểu cảm thống khổ của AK hơn nữa. AK trước mặt tựa như vĩnh viễn ung dung, y hiểu rõ hắn, nhưng hắn lại chẳng đủ hiểu về y, hắn thậm chí ngay cả tên y cũng không biết là gì.

"Đây là gì?" Châu Kha Vũ cẩn thận sờ vào một vết sẹo dài bên trong cánh tay. Nhìn kĩ sẽ thấy trên người AK có rất nhiều vết sẹo mờ nhạt.

"À, trước đây bị dao găm cắt qua. May là không cắt đến động mạch."

"Đây là lần đầu tiên tôi bị hạ gục khi làm nhiệm vụ." AK dựa vào đầu giường, giải thích về những dấu vết trên cơ thể, bình tĩnh như thể đã quên đi các vết sẹo và đau đớn.

"Chỗ này." AK chỉ vết sẹo tròn trên đùi, trầm mặc trong giây lát, "Là đánh nhau lúc cấp ba để lại."

Châu Kha Vũ bỗng thấy rất đau lòng, như thể người nhận tổn thương nhiều như này là hắn.

Hắn đột nhiên rất muốn ôm AK, vỗ về những vết sẹo trên người y, AK là đồ sứ được bao phủ bằng đầy rẫy vết nứt, như dao bén cứa vào lòng người nhưng trên thực tế bản thân cũng đã vỡ tan.

"Buồn ngủ rồi. Đi ngủ thôi." AK phá tan không khí trầm mặc, tắt đèn.

Y nhẹ nhàng nói, "Khoảng thời gian sau này tôi có việc, bảo anh Khương tiếp tục dạy cậu nhé."

Không có người trả lời. Chỉ có chú cún nhỏ từ sau lưng ôm lấy eo y, vùi đầu đầy lông vào cổ y.

Thật ngứa, thật ấm. AK hắt hơi, y xoay người siết chặt chú cún nhỏ ấm áp, co cơ thể lại trong vòng tay đối phương.

"Tôi tên Lưu Chương." Y bỗng cảm thấy rất mệt mỏi, cũng cảm thấy một chút thư giãn. Y cầm lòng tay Châu Kha Vũ, ngón tay ươn ướt chầm chậm viết xuống một nét.

Chia sẻ bí mật với một chú cún nhỏ, cũng không sao nhỉ.

______________

Như những gì AK nói, những ngày sau này bóng dáng y cũng không thấy đâu, nhiều lần cả đêm cũng không về.

Ban đêm Châu Kha Vũ một mình độc chiếm giường lớn, vậy mà lại sinh ra cảm giác cô đơn hoang đường khi ở một mình.

Hắn thăm dò Khương Vân Thăng đã mấy lần, đối phương chỉ thần bí nói đó là việc riêng của AK, anh cũng không ổn để chen vào.

Cho đến khi một ngày hắn nhận được một cuộc gọi.

"Tôi là AK... Châu Kha Vũ... Cậu có thể mở cửa giúp tôi không? Khụ khụ... khụ... Thánh Đại ở căn cứ không?" Âm thanh đối phương trầm xuống đứt quãng, không giống với giọng nói tràn đầy sức lực trước đây.

"Anh sao đấy? Bị thương?" Châu Kha Vũ lao ra khỏi phòng, cửa căn cứ là khóa mật mã, ngay cả mật mã cũng do AK tự mình đặt.

Nếu như AK ngay cả cửa cũng không mở được, vậy thì chỉ có một nguyên nhân - y bị thương nặng đến nỗi không còn sức để mở cửa.

Châu Kha Vũ cảm thấy số phận trớ trêu thay, lần trước hắn mở cửa là nhà tan cửa nát, lần này hắn lại phải tự tay mở ra cơn ác mộng sao?

"AK! AK anh tỉnh lại!" Châu Kha Vũ lay AK đang dựa vào góc hành lang, hai tay đầy rẫy mồ hôi lạnh.

Sắc mặt y trắng như tờ, tay trái giữ bụng, áo màu đen không nhìn được vết máu, nhưng cả người y nồng nặc mùi máu tanh.

"Châu... Châu Kha Vũ." AK ngẩng đầu khó nhọc nhìn hắn, ánh mắt mờ ảo, có vẻ sắp hôn mê.

"Anh bị thương ở đâu?" Châu Kha Vũ lo lắng hỏi.

"... Bụng trái trúng đạn, tay phải khả năng gãy xương..."

Châu Kha Vũ cẩn thận tránh vết thương, nâng AK đi vào trong phòng.

"Nhanh lên! Nhanh, nhanh!" Thánh Đại chạy đến, đặt AK lên giường bệnh, nhanh chóng kiểm tra tình trạng vết thương, kích động nói, "Cậu ấy xảy ra chuyện gì, thương nặng như này, viên đạn rất sâu... dự đoán cậu ấy cần truyền máu, cậu mau giúp tôi lấy băng gạc và băng cố định, tôi đi xem túi máu."

Vẫn may là Châu Kha Vũ đã học kiến thức cấp cứu cơ bản, hắn cẩn thận cầm dây đai lên, từ từ cởi áo khoác AK xuống, một túi bột trắng và những bức ảnh cũ rơi ra khỏi túi.

Châu Kha Vũ một tay đón lấy, vô tình liếc nhìn.

Phía trên là một bức ảnh chụp chung, trong ảnh là một cặp vợ chồng rất giống AK, họ thân mật ôm lấy vai người còn lại.

- ---- rất giống bố hắn.

________________

"Chương Chương, hôm nay con tan học về nhà, đến nhà bà nội ở nhé." Người phụ nữ xoa đầu đứa trẻ.

"Vì sao chứ, còn chưa nghỉ hè nữa. Nhà bà nội cách trường học rất xa. Bố mẹ phải đi công tác sao? Con ở một mình cũng được mà, con tuyệt đối sẽ không gọi đồ nướng nữa!"

"Phì..." Người phụ nữ dịu dàng cười, "Ừ... bố mẹ có chút việc... con đến nhà bà nội ở nhé, bà cũng rất nhớ con đấy. Mấy ngày nay đi học tan học chú ý an toàn nhé."

"... Vâng ạ. Đây là thứ gì ạ?" Lưu Chương đến gần người phụ nữ, tò mò nhìn đồ vật trong tay đối phương, "USB phải không ạ?"

"À, đây là đồ mẹ đưa cho một người bạn bảo quản, là thứ rất quan trọng."

Lưu Chương mở to đôi mắt, thức dậy từ trong giấc mơ lặp lại vô số lần.

Nếu như thời gian có thể đảo ngược, y khi đó nhất định sẽ nói không.

Vài ngày sau, y nhận được tin bố mẹ không may bị tai nạn xe, mặc dù các manh mối cho thấy đó hoàn toàn do con người tạo ra.

Bố mẹ của y chỉ là nghiên cứu viên hóa học bình thường, rốt cuộc là ai đã hại họ? Lưu Chương 17 tuổi đều tự hỏi mình trong mỗi đêm khuya.

Y mang nghi hoặc và đau đớn kiên trì hai năm, tìm kiếm những người thân khác, dựa vào cảnh sát, thăm hỏi tình báo, không một ai trả lời nghi vấn của y, không một ai bằng lòng đào sâu hơn nữa, chỉ có bản thân y còn vùng vẫy, còn không thể từ bỏ.

Thế nhưng khoảnh khắc biết được chân tướng, y lại cảm thấy, có phải là năm đó từ bỏ sẽ tốt hơn.

Sẽ tốt hơn không.

"A, tỉnh rồi." Thánh Đại khàn giọng nói, quầng thâm mắt hiện rõ dọa người, râu cũng không cạo, tiều tụy vô cùng.

"Bây giờ cảm thấy ổn không, cậu hôn mê tròn hai ngày rồi. Vu Trinh nhận nhiệm vụ còn đặc biệt trở lại một chuyến, đảm bảo cậu không phải trả lại khoai tây chiên lấy trộm lần trước nữa."

"Ha... Ấu trĩ." Lưu Chương ngay cả sức lực cũng không có, y đến trước quỷ môn quan một chuyến, cơ thể vô cùng yếu ớt, nhếch mép thôi cũng mệt.

"Cậu cũng là mệnh lớn, viên đạn sâu thêm chút nữa, hoặc cậu muộn một chút, thì có lẽ mất máu không cứu nổi. Cấp cứu cả một đêm, cậu mới vượt qua giai đoạn nguy hiểm." Thánh Đại hừ một tiếng, chỉ chỉ bên giường y, "Chú cún nhỏ cậu nhặt về sợ cậu chết, ngày ngày ngủ bên giường bệnh kìa."

Lưu Chương trong lòng khẽ động, nhìn gương mặt tràn đầy mệt mỏi, ngủ đến yên tĩnh của Châu Kha Vũ, tay của hắn vẫn đặt trên chăn y.

"Rốt cuộc vì việc gì đáng để cậu liều mạng như thế?" Thánh Đại đưa cho y cốc nước ấm, sau đó kiểm tra tốc độ truyền dịch.

Lưu Chương làm ướt cổ họng, do dự không biết làm thế nào để nói về chuyện cũ quá phức tạp kia.

"Anh biết em vẫn luôn cảm thấy bố mẹ em là bị rắp tâm giết hại..." Y chầm chầm nói, "Sau khi em thu thập sắp xếp rất nhiều tư liệu, phát hiện nơi bố mẹ em năm đó công tác, trên bề mặt là một công ti sản xuất thuốc của Triệu thị, thực tế vốn dĩ không phải sản xuất thuốc gì đó." Y cười trào phúng.

"Là chế tạo ma túy loại mới. Bọn họ phát triển một công nghệ có thể làm tăng độ tinh khiết và khả năng gây nghiện lên nhiều lần..."

"Khụ khụ..." Lưu Chương nhẹ nhàng đặt cốc nước xuống, "Bố mẹ em lúc đó cảm thấy không đúng, tiêu hủy tất cả tư liệu nghiên cứu. Tiêu hủy không được thì giao cho bạn bảo quản, năm đó Triệu thị không lấy được tư liệu, quyết định cũng không để lưu lạc ra ngoài, đã diệt khẩu tất cả các nhân viên nghiên cứu."

"Nhưng anh biết không? Sau nhiều năm, bạn bè của họ nhịn không được lợi nhuận của ma túy, động ác tâm, dùng công nghệ năm đó chế tạo ra ma túy, kết quả lưu thông ở chợ đen bị Triệu thị phát hiện. Nhưng lần này họ rất thông minh, chỉ có thể thông qua mống mắt, vân tay... của người chỉ định mới có thể mở khóa tìm thấy nơi giấu tư liệu."

"Tuy nhiên cũng chỉ có một nhân chứng sống."

Lưu Chương lãnh đạm nói, nhắm mắt uống giọt nước cuối cùng trong cốc.

Giả vờ không nhận thấy một chút động đậy trên giường.

tbc