Khắc Chế Tình Thân

Chương 3



Dịch: Puh

09

Răng tôi đã không khống chế được mà run rẩy va vào nhau.

Mẹ như thế này, mang tới cảm giác quá xa lạ với tôi.

Tôi bắt đầu nảy sinh cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng với bà.

Tôi cẩn thận mở cửa sổ, trèo từ cửa sổ ra vườn sau nhà.

Sau khi rời khỏi nhà, tôi đi bộ một mình trên phố.

Đường phố ban đêm chẳng có một bóng người, vừa tối vừa lạnh.

Tôi lạnh tới nỗi suýt thì bị đông cứng, nghĩ một lúc, bèn quyết định đến nhà bà ngoại.

Khi bà ngoại trông thấy tôi chỉ mặc bộ đồ ngủ, bà vừa kinh ngạc vừa đau lòng nhanh chóng lôi tôi vào trong nhà.

Bà rót cho tôi một cốc sữa nóng, hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.

Tôi do dự một hồi, không nói chuyện của mẹ cho bà nghe.

“Diêu Diêu, có phải con cãi nhau với mẹ, rồi lén chạy đến đây phải không?”

Bà ngoại thấy tôi không nói gì, bèn thử thăm dò tôi.

Tôi mơ hồ gật đầu.

Bà ngoại thở dài, “Diêu Diêu, tuy rằng có lúc mẹ con nghiêm khắc với con đấy, nhưng con bé cũng thật sự rất yêu con, thôi trời cũng tối rồi, con cứ ngủ ở chỗ bà đi.”

Tôi ngủ ở phòng khách nhà bà.

Tôi nhớ lần trước ở nhà bà đã là chuyện của 5 năm trước rồi.

Căn nhà này vẫn được giữ nguyên vẹn như 5 năm trước.

Tôi nhìn quanh căn phòng, thì phát hiện trên bàn gỗ có đặt một bức tượng điêu khắc kỳ quái.

Đầu bức tượng là đầu rắn, nhưng cơ thể thì lại là vô số xúc tua.

Tôi chỉ nhìn một cái, thì đã cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Kiểu cảm giác không thoải mái đó cực kỳ lạ lùng.

Đầu tôi như phình to ra, ngay cả mắt cũng bắt đầu đau đớn.

Như có vô số bàn tay đang mân mê đầu tôi.

Sao bà ngoại lại đặt bức tượng như thế này ở đó?

Nhưng mà tôi quá mệt rồi, nằm xuống chưa lâu, đã ngủ mất.

Ban đêm, dường như tôi cảm nhận được có thứ lạnh lẽo mà nhớp nháp nào đó đang dính lấy cơ thể tôi.

Tôi lập tức mở to mắt.

Hoá ra bức tượng đáng ra nên ở bàn gỗ, không biết đã xuất hiện ở trên giường của tôi tự lúc nào.

Ánh mắt của con rắn cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi sợ hãi ném bức tượng xuống đất.

Nó vỡ thành bốn năm mảnh trong giây lát.

Dòng máu tươi có mùi tanh hôi chảy từ trong bức tượng ra.

Nó rốt cục là thứ quái quỷ gì chứ?

Tôi bị doạ tới mức điếng người.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy âm thanh sột soạt.

Hình như có người đang cố gắng đè giọng nói xuống.

Giọng nói có vẻ từ ngay cách vách truyền tới.

Cách vách chính là phòng của bà ngoại.

Hình như bà đang nói chuyện với ai đó.

Tôi áp tai lên tường, lắng nghe.

“Cái con bé Diêu Diêu này, ban đêm lén chạy đến chỗ mẹ, cũng chẳng nói với con tiếng nào, suýt nữa thì con đã báo cảnh sát rồi.”

Là giọng của mẹ tôi.

Mẹ tôi biết, tôi chạy tới nhà bà ngoại rồi.

Lưng tôi chợt thấy lành lạnh, nhưng lại nghĩ, có bà ngoại ở đây, có lẽ mẹ sẽ không làm gì với tôi.

“Diêu Diêu vừa mới mất bố, nó chỉ là một đứa bé, tâm trạng không được ổn định, con cũng nên giải thích cho nó hiểu.”

Tôi lại nghe thấy giọng bà ngoại an ủi và khuyên nhủ mẹ tôi.

“Mẹ, con nghi Diêu Diêu đã biết bí mật của chúng ta rồi.”

Nghe thấy câu này, tim tôi đập thịch một tiếng.

“Đứa bé Diêu Diêu này trước nay đều rất vô tâm, có lẽ sẽ không phát giác ra bí mật của chúng ta đâu.” . Đọc thêm các chương mới tại ﹍ 𝒯r𝖴m𝒯ruyệ n﹒𝗩n ﹍

“Mẹ quá coi thường Diêu Diêu rồi, con còn nghi ngờ bây giờ con bé có thể đang nghe trộm mẹ con mình nói chuyện nữa đấy.”

Giọng của mẹ tôi chợt sắc bén thêm vài phần.

Tôi cắn chặt răng, vô cùng căng thẳng.

“Nhưng bây giờ con bé cũng không biết chúng ta đang nói gì đâu.”

Tiếng của bà ngoại cũng trở nên kỳ lạ theo.

Lúc này, ngoài cửa sổ có một tia sấm sét.

Ánh sáng trong phòng bất chợt bị tắt ngúm.

Sau lưng tôi chợt xuất hiện hàn ý lạnh lẽo.

Đột nhiên tôi phát hiện, suy đoán của tôi sai rồi.

Âm thanh đó không phải từ phòng bên cạnh truyền tới.

Mà nó ở chính trong phòng của tôi.

Dưới giường, có tiếng ma sát nhè nhẹ.

Hình như có thứ gì đó đang bò từ dưới giường ra.

10

Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn.

Đầu của bà và mẹ dần ló ra khỏi gầm giường.

Đoạn cổ thò ra của họ rất dài, mặt không cảm xúc nhìn tôi.

“Diêu Diêu, quả nhiên là con đang nghe trộm chúng ta nói chuyện.”

Mẹ tôi nở một nụ cười.

Chạy!

Trong đầu tôi chỉ hiện lên chữ đó.

Tôi chạy nhanh ra khỏi cửa.

Quay đầu thì nghe thấy tiếng gọi của mẹ và bà ngoại.

“Diêu Diêu, con đi đâu đó?”

Tôi vội vàng chạy thục mạng trên đường.

Chú Lý từng nói, lời cảnh sát cũng đừng có tin.

Nhưng đường phố hôm nay, dường như có gì đó không đúng cho lắm.

Âm thanh của tự nhiên và của con người, đều biến mất rồi.

Yên lặng dị thường.

Đột nhiên, rõ là trời đang tối, nhưng bầu trời lại xuất hiện một vệt sáng kỳ dị.

Vô số màu sắc tập trung vào một điểm trên không trung, nhưng lại khiến con người ta thấy cực kỳ buồn nôn.

Tôi…..

Nhẫn nhịn cảm giác không muốn trong đầu, ngẩng lên nhìn bầu trời.

Đột nhiên, tôi thấy dường như bầu trời đang xuất hiện một vết nứt màu đen.

Trong vết nứt đó, chỉ có màu đen, một con mắt cực đại chợt mở, nhìn tôi một cách ác độc.

Tôi sợ hãi tới nỗi ngồi bệt xuống đất.

Giây tiếp theo, đèn hai bên đường nhấp nháy vài lần rồi tắt ngúm.

Mọi ánh sáng đều đã biến mất.

Trong bóng đêm mờ mịt, dường như có thứ gì đó đang đến gần chỗ tôi.

Thứ đó rất lớn, tôi chỉ thấy được hình dáng mờ mờ của nó.

Trên cơ thể nó dường như có một lớp sương mù màu đen.

Tôi cảm giác có một nỗi sợ hãi khó mà hình dung được.

Đột nhiên, đầu tôi đau nhói.

Giây sau, tôi mất đi ý thức.

11

Tôi mở to mắt.

Phát hiện mình đang nằm trên giường.

Đứng bên cạnh tôi là mẹ, là bà ngoại, là hầu hết những người ở nơi huyện thành nhỏ bé này.

Bọn họ nhìn tôi, trên mặt đều mang một nét cười quái dị.

“Diêu Diêu, con tỉnh rồi.” Mẹ tôi nói.

“Đây là đâu?”

Đầu tôi rất đâu, như có dao bổ xuống vậy, đau nhức hơn bình thường rất nhiều.

“Đây là nơi mỗi người chúng ta sinh ra,

đều phải tiếp nhận lễ trưởng thành, đợi con làm xong lễ này, thì con sẽ biết nỗi lòng của mẹ.”

Tay mẹ tôi nhẹ nhàng sờ mặt tôi.

Tay của bà như được ngâm qua nước lạnh, đặc biệt lạnh.

Còn có cảm giác dính nhớp nữa.

“Diêu Diêu à, rất nhanh thôi, con sẽ trở thành một phần của chúng ta, bà luôn chờ đợi ngày này.” Bà ngoại mỉm cười nói.

“Mấy người đang nói cái gì vậy? Tẩy lễ gì chứ?”

Đột nhiên, mọi người đều bắt đầu cúi đầu, trong miệng lầm bẩm loại ngôn ngữ nào đó mà tôi không hiểu.

Nhưng tôi có thể cảm nhận sâu sắc cái cảm giác buồn nôn và nỗi đáng sợ từ trong đó.

Đáng sợ tới nỗi nhịp tim tôi được phóng đại vô số lần, cả người đều đang run rẩy.

Bọn họ giơ cánh tay lên.

Trên tay của họ đều có hình xăm màu vàng cổ quái như của mẹ tôi.

Mọi người chia thành hai hàng, lộ ra một bức tượng điêu khắc khổng lồ.

Khi tôi nhìn thấy bức tượng, mồ hôi lạnh túa ra khắp người tôi.

Đầu rắn, cơ thể có vô số xúc tua.

Giống y hệt với bức tượng ở nhà bà ngoại, chỉ là bức tượng này được phóng to vô số lần.

Đầu tôi tự dưng xuất hiện cảm giác cực kỳ buồn nôn.

Như có một con dao sắc bén, bổ vào từng sợi dây thần kinh của tôi.

Tôi bắt đầu thở dốc, hoa mắt chóng mặt.

Con rắn cực đại kia lại nhìn tôi từ trên cao xuống.

Nhưng có thể nói là cả đời này của tôi chưa từng thấy thứ khiến con người ta sợ hãi tới thế.

Dưới bức tượng có một người đang quỳ.

Là chú Lý.

Chú Lý bị trói hai tay ra phía sau, ánh mắt trống rỗng vô hồn, như người bị mất đi ý thức.

Tôi cúi đầu, không dám nhìn lần hai.

“Cuối cùng thì đây là gì?”

Tôi vô cùng hoảng sợ hỏi.

Mẹ tôi dùng ánh mắt sáng rực sự sùng bái nhìn bức tượng.

“Đây là thần linh của chúng ta.”

Rồi bà đưa cho tôi một con dao.

“Diêu Diêu, đi giết tế phẩm đó đi, hiến ông ta cho thần linh của chúng ta, đây chính là nghi thức trong lễ trưởng thành của con.”

Tôi nhìn mẹ môi bằng ánh mắt khó tin.

Bà chắc chắn bị điên rồi.

“Con có thể đi, nhưng mẹ phải nói cho con biết chân tướng của những việc này.”

Kỳ lạ là, vào những lúc như thế này, tôi lại bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào.

Mẹ tôi thở dài, “Đơi tới khi con trở thành một thành viên như chúng ta rồi, thì sẽ tự hiểu thôi, nhưng nếu con đã muốn biết trước, thì mẹ sẽ nói cho con biết.”

12

40 năm trước.

Người trong huyện này đều bị một ôn dịch truyền nhiễm gây chết người.

Trận ôn dịch đó, đã lấy đi một nửa số người trong huyện.

Không có bác sĩ nào dám tới chỗ này.

Mọi người chỉ đành ỏ chỗ này chờ chết.

Cả huyện nhỏ đều bị vây kín trong sự tuyệt vọng của cái chết.

Một buổi tối nọ, có một người đàn ông đã nằm mơ.

Trong mơ, hắn ta thấy một con vật rất lớn.

Đầu rắn, nhưng cơ thể lại có vô số xúc tua.

Đợi tới khi người đàn ông tỉnh dậy, thì trong đầu có một cậu nói luôn văng vẳng.

Tháng 4 hàng năm, chỉ cần hiến 3 mạng người, thì những người còn lại sẽ mãi mãi không phải chịu nỗi khốn khổ vì bệnh tật nào nữa.

Lúc đó những người còn lại chẳng ai tin lời hắn ta, nhưng do quá gấp áp muốn ngăn chặn dịch bệnh, nên hắn ta vẫn giết 3 người.

Hắn ta chỉ là một tên trói gà không chặt mà có thể bóp cổ giết chết 3 người, hơn nữa thi thể của họ lại chết ở một tư thế tàn nhẫn và kỳ dị khôn tả.

Sau khi 3 người đó chết, ôn dịch cũng tự nhiên biến mất.

Bệnh của mọi người đều dần khoẻ lên.

Từ đó về sau, chuyện này đã truyền từ đời này sang đời khác.

Nhưng người nơi này chết ngày càng nhiều, dân số cũng ngày một giảm sút.

Để tăng tỷ lệ sinh sản, bọn họ bắt đầu ra ngoài tìm những người phù hợp mang về huyện này, sinh con đẻ cái.

Tháng 4 hàng năm, những người bên ngoài này bèn trở thành mục tiêu bị hiến tế.

Bố của tôi, chú Lý, ngay từ lúc bắt đầu, đã được chọ làm người hiến tế rồi.

Bố tôi phát hiện ra sự thật, biết chuyện mình chết là chuyện sẽ xảy ra.

Nhưng vì để bảo vệ an toàn cho tôi, ông đã không nói thẳng cho tôi biết.

Mà ông đã không ngừng để lại manh mối, âm thầm ra hiệu để tôi tự mình tìm ra chân tướng đáng sợ bị che giấu này.

“Diêu Diêu, mẹ kể xong chuyện rồi, con nên đi hoàn thành nghi lễ cuối cùng đi.”

Mẹ mỉm cười nói với tôi.

“Bé con à, Con là một đứa bé ngoan, con rất thông minh, ngay từ lúc sinh con ra, bà đã biết không có ai phù hợp trở thành tín đồ ngoan đạo nhất của thần hơn con, từ lúc bắt đầu thần đã chọn con rồi.”

Khuôn mặt của bà ngoại hiện lên cảm xúc điên cuồng.

“Thế nên, mấy người mới giết bố tôi, coi ông ấy là tế phẩm sao?” Tôi hỏi một cách phẫn nộ.

Tôi khó mà tin được, tình yêu mà mẹ tôi dành cho bố, chỉ là diễn mà thôi.

Tôi cũng khó mà tưởng tượng được, khi bố tôi biết sự thật của những chuyện đáng sợ này, ông đã tuyệt vọng và bất lực ra sao.

“Diêu Diêu, hắn ta chỉ là một tế phẩm, công dụng lớn nhất của hắn ta là để mẹ sinh ra con.”

Biểu cảm trên mặt mẹ điên cuồng lại vặn vẹo.

“Tôi còn một câu hỏi, nếu bố tôi đã bị hiến tế, thì cô gái đó và thím Lý là chuyện thế nào? Bọn họ đều không phải người vùng khác.” Tôi lạnh lùng hỏi.

“Cô gái đó và thím Lý là tín đồ của thần, cô gái đó chủ động dâng hiến sinh mạng mình, còn thím Lý…”

Mẹ tôi ngập ngừng, khuôn mặt thoáng qua nét tức giận.

“Cô ta phản bội thần linh, chỉ vì muốn cứu cái tên tế phẩm kia, nên thần linh cũng từ bỏ cô ta rồi.”

“Bé con à, chuyện thì mẹ đã kể xong rồi, giờ đến lượt con rồi đó.”

Mẹ đặt con dao vào lòng bàn tay tôi, ánh mắt mong chờ nhìn tôi.

Tôi cầm dao, bước từng bươc tới phía chú Lý.

Trong miệng mọi người lại phát ra âm đáng sợ kia một lần nữa.

Tôi dựa gần vào bức tượng, càng tới gần thì càng đau đầu dữ dội.

Tầm nhìn của tôi bắt đầu mơ hồ, trong đầu dường như có giọng nói thúc giục tôi.

Giết hắn ta.

Tôi cứng rắn cắn đầu lưỡi của mình.

Giây sau, tôi lấy dao cắt đứt dây trói chú Lý, kéo chú Lý dậy rồi chạy.

“Diêu Diêu, con không thể làm như thế!”

Mẹ tôi hét to ở phía sau.

Mọi người đều đang phẫn nộ kêu gào.

Bọn họ ào ạt chạy về hướng chúng tôi, muốn ngăn cản chúng tôi.

Nhưng tôi đã đi trước một bước, tới cửa lớn rồi.

Tôi đẩy cửa, kéo chú Lý chạy ra ngoài.

Dường như lúc này chú Lý mới hồi phục lại tinh thần.

Nhưng rất nhanh, tôi phát hiện cơ thể chú ấy ngày càng nặng.

Tôi quay đầu, nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng.

Da của chú Lý, từng lớp từng lớp.

Giống như thứ đồ gì đó, đang lột da.

Chú Lý phát ra tiếng kêu đau đớn.

Chú ấy quỳ xuống đất.

Đột nhiên, có tiếng rơi lả tả khi lột da.

Tôi thấy da của chú Lý đột nhiên xuất hiện những con mắt màu đen.

Bọn chúng nhìn tôi không rời, ánh mắt tràn đầy sự ác độc.

“Diêu Diêu, chú đã bị truyền nhiễm rồi… mau chạy đi, thứ bọn họ thờ không phải thần linh gì đâu, đó là một thứ còn gian ác hơn, nó có thể lây qua thần kinh, rồi dần đồng hoá chúng ta.”

“Mẹ của con, bà ngoại của con, còn có những người ở đây, đã bị nhiễm từ lâu rồi, bọn họ đã mất lý trí từ lâu rồi.”

Mặt chú Lý trắng bệch, rõ ràng là đã đau đớn đến cực điểm.

Khi chú ấy đang nói, nước mắt chú cũng điên cuồng rơi xuống.

Trông thấy mẹ và mọi người đang nhanh chân theo kịp phía sau, tôi khóc nhìn chú Lý, cắn răng mặc kệ mọi thứ chạy về phía trước.

Tôi chạy chưa được bao lâu, thì đã tới đường lớn.

Hai chân tôi mệt mỏi rã rời, ngã quỵ xuống giữa đường.