Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 1: Đi xem mắt



Cộc cộc cộc... âm thanh giày cao gót vang lên trong khu làm việc yên tĩnh ở công ty SC.

Một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời và dáng người cao ráo uyển chuyển bước đi.

Trên người của cô mặc bộ váy công sở màu đen bó sát người nhưng lại không kém phần tinh xảo, một mái tóc dài màu hạt dẻ xoăn tùy ý thả ở sau lưng, đôi mắt lung linh, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra cảm giác thờ ơ xa cách.

Nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như thế này, tất cả mọi người lại đột nhiên trở nên nghiêm túc như lâm vào đại địch.

“Anna nhanh chóng xử lý xong bảng báo cáo này rồi giao cho tôi trước mười hai giờ trưa.” Nguyễn Gia Hân đi đến đưa tài liệu ở trong tay cho cấp dưới.

“Dạ Quản Lý Nguyễn.”

Nhận được câu trả lời khẳng định, Nguyễn Gia Hân gật đầu quay người lại nói với một người khác: “Trần Đồng, đến phòng làm của tôi nói chuyện hai công ty gần đây có tiếp xúc như thế nào.”

Nhìn bóng lưng xinh đẹp động lòng người đi xa, các nhân viên cấp dưới của cô đồng loạt nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhân viên mới tới không hiểu mà hỏi: “Quản Lý Nguyễn là một cô gái xinh đẹp như vậy, tại sao mọi người lại sợ hãi thành cái dạng này thế?”

Nhân viên cũ cười cười, quả nhiên là tuổi tác vẫn còn rất trẻ.

Có người làm lâu vỗ bả vai của cậu ta, có ý tốt mà nhắc nhở: “Đừng dựa vào vẻ bề ngoài để phán đoán một người.”

Dứt lời, không cần phải nói thêm gì nữa, mọi người đều làm công việc của mình, bỏ lại nhân viên mới vẫn còn đang thắc mắc.

Sau khi Nguyễn Gia Hân hoàn thành xong công việc buổi sáng, đưa tay nhìn đồng hồ một chút, vừa muốn đứng dậy đi ăn cơm trưa, điện thoại ở trên bàn lại vang lên.

“Mẹ ơi, có chuyện gì không ạ?”

“Nói như vậy đó à, không có việc gì thì người làm mẹ này không thể gọi điện thoại cho con được hả?”

“Không phải, con đang làm việc mà.” Dựa vào sự hiểu biết của Nguyễn Gia Hân đối với mẹ, nếu như không có chuyện gì thì sẽ không đến cửa.

“Ngày nào cũng chỉ biết có công việc, dự định làm việc hết cả một đời hả? Con có biết con đã sắp ba mươi tuổi rồi không?” Mẹ Nguyễn bất mãn phàn nàn.Gương mặt xinh đẹp của Nguyễn Gia Hân đen lại: “Bà Lâm ơi, để con sửa lời của mẹ một chút, còn bốn tháng nữa con mới đủ hai mươi tám tuổi.”

“Có khác gì với ba mươi tuổi đầu chứ, chớp mắt một cái không phải đã đến rồi hả.” Lâm Nguyệt Dao ghét bỏ nói.

“Nếu như mẹ không có việc gì thì con cúp máy đó nha.” Nguyễn Gia Hân đã từ bỏ việc tranh luận với mẹ mình, sau khi cô đến hai mươi lăm tuổi thì liền bị Lâm Nguyệt Dao làm tròn thành ba mươi tuổi.

“Chờ một lát đã, là như vậy, dì Hoàng của con có một đứa cháu trai phương xa làm việc trong công ty nào đó ở thành phố B, nghe nói tuổi trẻ tài cao tuấn tú lịch sự, sau khi con tan làm, có thời gian rảnh đi ăn cơm với người ta một bữa đi.”

“Con không rảnh đâu.” Nguyễn Gia Hân từ chối gọn gàng mà linh hoạt.

“Cái đứa nhỏ này, nếu như con còn như vậy nữa thì ngày mai mẹ sẽ đến thành phố B.” Giọng nói của Lâm Nguyệt Dao có chút uy hiếp.

Nguyễn Gia Hân cảm thấy thật đau đầu: “Được rồi, để con đi, một lát nữa mẹ gửi địa chỉ qua cho con đi.”

Sau khi cúp điện thoại, cô buồn bực ngay cả cơm cũng không muốn ăn, lại mở máy tính ra tiếp tục làm việc.

Trong nhà hàng Tây.

Nguyễn Gia Hân nhìn người đàn ông ngồi ở phía đối diện cứ thao thao bất tuyệt, cô nhíu chặt mày, đối phương vẫn không cảm giác được cái gì.

“Được rồi, anh Lý, tôi biết là điều kiện của anh rất ưu tú.” Nguyễn Gia Hân đánh gãy lời anh ta.

Cái anh Lý đó đang khoe khoang mình tốt nghiệp danh giá, tiền đồ vô lượng, nhân trung long phượng, rốt cuộc vẫn chưa thỏa mãn, dừng lại uống một hớp.

Nguyễn Gia Hân vừa mới nhẹ nhàng thở một hơi, muốn mượn cớ chuồn đi, chỉ nghe thấy người ngồi ở phía đối diện lại mở miệng nói: “Nếu như em đã hiểu tôi rồi, vậy thì tới lượt em đi, nghe dì Hoàng nói em làm việc cho công ty đầu tư, là nhân viên văn phòng hả?”

Xem ra dì Hoàng cũng chưa giới thiệu cô rõ ràng cho lắm, Nguyễn Gia Hân không muốn phải nhiều lời, cô trả lời rất qua loa: “Đúng vậy, là nhân viên bình thường thôi.”

Anh Lý cảm thấy mình hơn người lại lên tiếng nói: “Ồ, tuổi tác của em lớn như vậy rồi mà vẫn chỉ là một nhân viên bình thường thôi hả? Năng lực không tốt à, có điều cũng may là dáng dấp không tệ, mẹ của tôi nói là tìm vợ thì phải tìm một người phụ nữ đàng hoàng.”

Nguyễn Gia Hân nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trên cánh cửa sổ, mái tóc được buộc cẩn thận, trên người mặc bộ đồ công sở màu đen, trên mặt vẫn còn mang theo cái kính màu đen, trông quê mùa lại cứng ngắc.

Nếu như biết gu thẩm mỹ của cái người này kỳ lạ như vậy, cô cần gì phải cố ý thay đổi thành cái dạng này? Cô nên ăn mặc lộ liễu bao nhiêu thì lộ liễu bấy nhiêu, thất sách rồi.

“Chắc là tiền lương của em cũng không nhiều chứ gì, vậy thì sau khi chúng ta kết hôn, tôi hi vọng là em có thể từ chức yên tâm ở nhà làm một người vợ đủ trách nhiệm chăm lo con cái, chắc là em không có ý kiến gì? Tôi cho rằng tiền lương hai mươi bốn triệu hàng tháng của tôi có thể đủ để nuôi một gia đình.”

“Còn nữa, nghe nói ba của em là giáo sư, chắc là có tiền lương hưu có đúng không? Cũng không cần chúng ta phải phụng dưỡng, mỗi tháng tôi sẽ bỏ ra một triệu năm trăm nghìn để mua quần áo và đồ trang điểm cho em, nhưng mà tôi cũng hi vọng là em có thể cố gắng chăm sóc cho ba mẹ tôi.”

Nguyễn Gia Hân cảm thấy huyệt thái dương của mình đang giật giật, cô ngoài cười nhưng trông không cười, trong giọng nói đã mang theo cảm xúc không vui: “Anh Lý còn có điều kiện gì nữa không?”

Đáng tiếc là người ngồi trước mắt lại không có mắt nhìn, nghe thấy lời nói của cô thì lại tiếp tục hào hứng bừng bừng nói tiếp: “Em quả nhiên là một người hiểu lý lẽ, là một người phụ nữ của gia đình, sau khi cưới nhau, nếu như chúng ta có mâu thuẫn thì tôi hi vọng là em có thể hiểu được tôi, chủ động nhận sai lầm, có lẽ là lúc nào đó tôi không phải là một người đàn ông trưởng thành, nhưng mà tôi nghỉ là dựa vào độ tuổi của em chắc là cũng hiểu cách bao dung.”

Rất tốt, đây chính là lần thứ hai mà anh ta lấy chuyện tuổi tác của cô ra để nói.

Nguyễn Gia Hân cười lạnh, đây không phải là một người đàn ông chưa trưởng thành, mà đây không phải là con người.

Rốt cuộc là tại sao cô phải hao tốn nửa tiếng đồng hồ quý giá của mình để đến nghe một cái tên ngu ngốc giới thiệu bản thân.

Nguyễn Gia Hân vừa muốn phát tác, lại nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ.

Mục Chính Phong thật sự là không ngờ đến mình vừa mới về nước liền có thể gặp phải buổi xem mắt trong truyền thuyết.

Anh đã nhịn cười, khi nghe nói đến người phụ nữ tốt của gia đình, cho đến khi vừa nghe xong một câu cuối cùng thì thật sự không nhịn được cười nữa.

Người bạn tốt Phương Nhất Vi vẫn luôn nói chuyện với anh không hiểu nhìn về phía anh: “Chuyện mà tôi mới nói là chuyện cười hả?”

“Không có chuyện gì đâu, cậu cứ tiếp tục đi.” Dứt lời, anh giả vờ như là vô ý quét mắt nhìn về phía bàn của Nguyễn Gia Hân, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Nguyễn Gia Hân.

Từ lúc bắt đầu bước vào đây, anh đã cảm thấy người phụ nữ này trông rất quen mắt, nhưng mà không nhớ được đã gặp ở đâu.

Nguyễn Gia Hân ngồi sát vách đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, đương nhiên cô có thể nghe được sự chế nhạo trong tiếng cười của Mục Chính Phong.

Truyện cười của tôi hay như vậy hả, xem vui vẻ như vậy hả? Không bằng tự mình diễn đi, còn thú vị hơn nữa đó.

Ở phía bên này, Mục Chính Phong còn chưa biết mình đã đụng phải họng súng của Nguyễn Gia Hân.

Nguyễn Gia Hân thu hồi tầm mắt giống như cười mà không phải cười nhìn đối tượng hẹn hò như con tắc kè ở trước mắt: “Tôi cảm thấy yêu cầu của anh rất hợp lý.”

Lúc nhìn thấy người đàn ông đã lộ ra một bộ dạng đắc ý, lời nói xoay chuyển: “Có điều tôi chỉ có một điều kiện.”

Cô cong ngón tay ngọc ngà chỉ sang bên cạnh: “Lúc nào anh trưởng thành giống như anh ta thì đến đây cưới tôi.”

Lý Xán lấy làm lạ, thuận theo ngón tay của cô nhìn sang, ánh mắt đứng im một hồi lâu trên gương mặt tuấn tú làm cho người ta phải nhìn chằm chằm của Mục Chính Phong, hít vào một ngụm khí lạnh: “Cô bị điên rồi hả, làm sao có thể?”

“Cho nên muốn cưới tôi à? Anh dựa vào cái gì mà cho rằng mình có thể?”

“Nguyễn Gia Hân, cô cũng không xem cô đến độ tuổi nào rồi hả, đàn bà đã sắp ba mươi còn muốn tìm mấy tên công tử bột như này hả?” Rốt cuộc Lý Xán cũng đã ý thức mình bị đùa bỡn, chỉ vào Mục Chính Phong, thẹn quá hóa giận mắng?” Tôi nhổ vào.”

"..." công tử bột Mục Chính Phong đột nhiên lại bị kéo vào trong cuộc chiến, nhất thời ngơ người, Nguyễn Gia Hân? Nguyễn Gia Hân của công ty SC?

Trong đôi mắt đen như mực của anh xuất hiện một ý cười thâm sâu.

Thú vị đó!

“Đừng có nói là ba mươi tuổi, cho dù tôi đến sáu mươi tuổi rồi thì tôi cũng thích đàn ông như vậy đó, cái loại đàn ông như anh ấy hả, đến lúc tôi chín mươi tuổi mắt bị mờ thì tôi cũng cảm thấy ngứa mắt.” Nguyễn Gia Hân trào phúng nhếch miệng.

Mục Chính Phong bỗng nhiên xoay người lại, đi về phía Nguyễn Gia Hân rồi nói: “Cảm ơn, tôi rất vinh hạnh.”

“Khách khí rồi.” Nguyễn Gia Hân không ngờ đến là anh lại diễn kịch theo, trả lời qua loa.

Nhìn hai người thông đồng với nhau ở trước mặt mình, Lý Xán tức giận nói: “Cái gì mà con gái đàng hoàng chứ? Quyến rũ đàn ông ở nơi công cộng, cái thứ đồi phong bại tục, không có liêm sỉ.”

Nghe thấy lời nói này, rốt cuộc Nguyễn Gia Hân cũng đã không nhịn được nữa mà bưng ly rượu tạt vào Lý Xán, trong miệng lạnh lùng phun ra hai chữ: “Ngu ngốc.”

Trong thời gian tốc độ ánh sáng, hình dáng xuất hiện ở trong đầu của Mục Chính Phong với cô gái trước mắt trùng hợp nhau, rốt cuộc anh cũng đã hiểu cảm giác quen thuộc đối với Nguyễn Gia Hân từ đâu mà đến...