Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 22: Tôi cược với anh



Sau khi ăn cơm xong, mấy người lại nói chuyện một lúc, Nguyễn Gia Hân mới đứng dậy tạm biệt.

Chị Dương vẫn căn dặn cô sớm tìm bạn trai, kết hôn sớm một chút, sau đó ngâm nga một bài hát đi rửa bát.

Lúc Dương Khiêm đưa Nguyễn Gia Hân về nhà, Nguyễn Gia Hân khen ngợi nói: “Trạng thái của chị dâu rất tốt, bệnh nhất định sẽ nhanh chóng được chữa khỏi.”

Nghe thấy người vợ thân yêu, trên khuôn mặt Dương Khiêm lộ ra nụ cười hạnh phúc: “Tôi và cô ấy vừa mới tốt nghiệp đại học đã kết hôn, nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn giống như một đứa trẻ.”

“Còn không phải vì tổng giám thầy nuông chiều chị ấy sao.”

“Đúng vậy! Gia Hân, em phải biết là đời người ngoài công việc vẫn còn rất nhiều chuyện tốt đẹp, em phải học cách hưởng thụ cuộc sống, đừng cả ngày vui đầu vào công việc. Bây giờ tôi mới phát hiện ra, trước đây tôi vì công việc mà thời gian dành cho cô ấy quá ít.”

“Bây giờ phát hiện ra không phải cũng chưa muộn sao?”

“Đúng vậy, may là vẫn còn kịp bù đắp.” Dương Khiêm cảm thán nói: “Gia Hân, em mau yêu đương đi, trước khi rêu xanh vẫn chưa kịp mọc lên môi em.”

“Xì! Tổng giám, thầy văn nghệ như vậy sao?” Nguyễn Gia Hân khẽ cười thành tiếng.

“Haha, chị dâu em lúc nào cũng đọc mấy loại sách này, những lời này là cô ấy nói lúc khuyến khích Tiểu Cánh yêu đương.”

“Cặp vợ chồng văn nghệ, đúng là khiến người khác ngưỡng mộ, có thể gặp được người phù hợp về mọi phương diện như vậy.”

“Chúng tôi cũng cãi nhau! Không phải em không biết chị dâu em giống như một cô gái nhỏ, có những lúc cô ấy khiến người khác bực mình, nhưng tự mình lựa chọn, còn có cách nào chứ, cô ấy vừa làm nũng tôi liền nhận thua. Sau này em đừng có cố chấp như vậy, tình yêu không phải là công việc, mỗi con số nhất định phải tính toán một cách rõ ràng, không phải thắng chính là thua.”

Nguyễn Gia Hân cúi đầy suy nghĩ một lúc, trả lời: “Vâng.”

Sau khi xuống xe, Nguyễn Gia Hân chân thành cúi đầu chào Dương Khiêm: “Tổng giám, cảm ơn thầy!”

“Tôi sắp không còn là tổng giám của em nữa rồi, nhiều năm như vậy những thứ nên dạy em tôi đều đã dạy rồi, em không được phụ sự kỳ vọng của tôi.”

“Cảm ơn thầy! Lần sau em sẽ đi thăm thầy và chị dâu.”

Dương Khiêm nhìn cô, vui mừng mỉm cười, lái xe rời đi.

Nguyễn Gia Hân quay đầu đi về nhà. Vừa ra khỏi thang máy lại nhìn thấy một bóng người cao lớn, rắn rỏi đứng trước nhà mình.

Người kia nghe thấy có tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn cô.

Trong đôi mắt anh đào trắng đen rõ ràng tràn đầy sự ủy khuất, giống như một chú chó con bị chủ nhân ruồng bỏ.

“Em về rồi?” Mục Chính Phong lên tiếng hỏi, giọng nói không rõ ràng như mọi khi, có chút khàn khàn.

Lần trước đi một cách dứt khoát, tuyệt tình như vậy, Nguyễn Gia Hân còn cho là anh sẽ không tìm mình nữa.

Trên mặt đất đã có rất nhiều tàn thuốc, ánh mắt Mục Chính Phong nhìn cô có chút ngượng ngùng.

Anh mấp máy miệng, thì thầm: “Lát nữa anh rời đi nhất định sẽ dọn sạch, nhưng có thể mượn chổi của em để dùng một lát không.”

Nguyễn Gia Hân không quan tâm đến lời nói của anh, đi đến cửa, mở cửa bằng vân tay.

“Vào đi!” Sau khi Nguyễn Gia Hân đi vào, nói với người đàn ông ở phía sau.

Trong mắt Mục Chính Phong hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng đi theo sau vào cửa, cũng không mất công anh đứng đây giả vờ đáng thương lâu như vậy.

“Đợi lâu rồi?” Nguyễn Gia Hân vừa thay giày vừa hỏi.

“Cũng không lâu lắm, có lẽ từ lúc em tan làm đợi đến bây giờ.”

Nguyễn Gia Hân giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã chín giờ hơn gần mười giờ rồi.

Nói như vậy, người này ở bên ngoài đợi cô hơn ba tiếng đồng hồ.

Mục Chính Phong nhìn bốn xung quanh hỏi: “Tu Vũ không ở đây?”

“Ừ, cô ấy về nhà rồi!”

“Ồ! Anh đói rồi, chỗ em có gì ăn không?” Mục Chính Phong ngồi lên sofa hỏi cô, bụng cũng vô cùng đúng lúc kêu lên.

“Tự mình đi ra ngoài mà ăn.” Nguyễn Gia Hân bình tĩnh nói.

“Anh không đi!” Mục Chính Phong từ chối một cách dứt khoát, tùy hứng giống như một đứa trẻ.

Nguyễn Gia Hân không thèm nhìn anh, chỉ quan tâm đến mình đi về phòng thay quần áo, lại bỏ quần áo bẩn vừa mới thay ra vào máy giặt.

Đi tới đi lui, mí mắt cô cũng không nhấc lên, giống như trong phòng không có người nào khác.

Mục Chính Phong cũng không gấp, cứ ngồi vắt chéo chân trên sofa nhìn cô.

Sau khi làm xong việc của mình, cuối cùng Nguyễn Gia Hân cũng đi vào phòng bếp.

Sau khi Mục Chính Phong nghe thấy trong phòng bếp lạch cạch một lúc, Nguyễn Gia Hân bưng một bát mì đang bốc khói ra, đặt lên bàn uống nước trước mặt anh.

“Haiz, bình thường em cũng ăn những đồ ăn nhanh không dinh dưỡng như vậy sao.” Khuôn mặt Mục Chính Phong hiện lên vẻ chán ghét, than thở một câu.

Nguyễn Gia Hân ngồi trên sofa đối diện với anh, vẻ mặt lập tức thay đổi: “Thích thì ăn, không ăn thì cút.”

Mục Chính Phong cong môi, cầm đũa lên bắt đầu ăn, động tác vô cùng tao nhã, một bát mỳ ăn liền cũng khiến anh ăn thành món spaghetti.

Sau khi ăn xong, anh hài lòng ngẩng đầu lên, khóe mắt cong cong: “Nguyễn Gia Hân, khả năng nấu mỳ của em rất được đó, nếu như thi nấu mỳ, ít nhất em cũng sẽ được điểm tuyệt đối.”

Nguyễn Gia Hân nghe thấy lời khen ngợi như vậy, không cảm thấy vui nói: “Ăn no chưa? No rồi thì anh có thể đi rồi.”

“Em sẽ không cho là anh đợi em 3 tiếng đồng hồ chỉ vì ăn một bát mỳ của em đấy chứ!”

“Vậy anh muốn làm gì?”

Khuôn mặt Mục Chính Phong cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc: “Trở về anh suy nghĩ về những vấn đề trước đây của mình, anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em.”

“Nói chuyện gì?”

“Nói, có phải em rất để ý đến bạn… những bạn gái cũ của anh?”

Nguyễn Gia Hân không trả lời, mím chặt môi.

“Anh thừa nhận trước khi gặp em, anh là một người rất ham chơi, trước khi 26 tuổi, anh đã từng trải qua vô số cô gái, nhưng trước kia cho dù ở cùng ai, hoặc chia tay với ai anh đều rất thẳng thắn, vô tư với cuộc sống của mình, duy nhất khi gặp em, anh muốn che giấu quá khứ của mình, nếu luôn cảm thấy mình không xứng với em. Em xem, em vừa biết quả nhiên đã muốn chạy.”

Nguyễn Gia Hân không biết với ngoại hình và tính cách này của Mục Chính Phong đương nhiên kinh nghiệm tình trường không ít, nhưng cô cũng không ngờ sẽ nhiều đến mức cô không thể chấp nhận được.

“Nếu như em muốn tìm một người đàn ông sạch sẽ, thành thục, trầm ổn, chung tình, anh thừa nhận anh quả thực không phải là người đó, nhưng từ lúc biết đến tên của em, anh thật sự muốn trở thành một người khác.” Mục Chính Phong nhìn vào mắt cô, giọng điệu chân thành.

Nguyễn Gia Hân mặt không cảm xúc, không chút gợn sóng: “Muốn vì một cái cây như tôi mà từ bỏ cả khu rừng?”

Mục Chính Phong cười: “Đúng, định treo cổ chết trên người em.”

“Em đã từng hỏi anh, em với bọn họ có gì khác biệt, anh không biết trước đây với bọn họ có được tính là yêu đương không, hay là…” Mục Chính Phong giống như đang tìm từ để hình dung.

Nguyễn Gia Hân tiếp lời: “Bạn giường?”

Mục Chính Phong không phản bác, dừng một chút sau đó lại tiếp tục nói: “Ở cùng bọn họ chỉ muốn ngủ một giấc, em thì không giống như vậy, anh muốn ngủ với em cả đời.”

Nguyễn Gia Hân không biết mình nên vui hay nên mắng người: “Mẹ nó, lẽ nào trong đầu anh chỉ có ngủ?”

“Cũng không phải, trước đây người khác không cho anh ngủ, anh sẽ đổi người khác, nhưng em không cho anh ngủ cùng anh vẫn thích em, hơn nữa chỉ thích em.”

“.…” Nguyễn Gia Hân bị chọc giận đến mức phải bật cười: “Anh dựa vào điều gì mà cho là tôi sẽ ở bên anh?”

“Dựa vào em là Nguyễn Gia Hân, em dám thua, vì vậy em có dám cùng anh đánh cược.”

Nguyễn Gia Hân nhìn chằm chằm vào Mục Chính Phong rất lâu, Mục Chính Phong cũng không trốn tránh mà nhìn cô.

Nhìn đôi mắt chứa đầy sao kia, Nguyễn Gia Hânn im lặng rất lâu, hàm răng dưới trắng như sứ dường như cứng đờ.

Mục Chính Phong không biết bây giờ Nguyễn Gia Hân đang nghĩ gì, bên ngoài anh tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực trong lòng sớm đã dậy sóng.

Qua một lúc, Nguyễn Gia Hân khẽ mấp máy đôi môi đỏ: “Được, anh đã xem trọng tôi như vậy, tôi cược với anh.’