Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 27: Tiếp nhận hạng mục mới



Thứ hai.

Sau khi cuộc họp của SC chấm dứt, Tần Hải gọi Nguyễn Gia Hân ở lại.

“Tổng giám Nguyễn, cô cảm thấy Hoa Ảnh Media thế nào?” Tần Hải hỏi.

“Bây giờ còn chưa nhận được thông tin tài liệu gì về Hoa Ảnh Media, tôi không dám bình luận lung tung.” Nguyễn Gia Hân trả lời hết sức thận trọng.

“Tôi chính là tán thưởng thái độ làm việc nghiêm túc cẩn trọng này của tổng giám Nguyễn đấy, so với những người phụ nữ để cảm tính vượt trên lên lý trí khác, quả thật xuất sắc hơn không biết bao nhiêu lần, chạm được đến tim của tôi rồi.”

Nguyễn Gia Hân nổi cả da gà vì lời khen ngợi thẳng thừng kia của anh ta, vội vàng nói: “Nào có chứ, ngài mới xuất sắc ấy.”

Tần Dương cười cười: “Ha ha ha, vì thế với sự hợp tác của hai chúng ta, hạng mục này nhất định cầm chắc trong tay rồi.”

“Tần tổng, ý của anh là...?”

“Tôi hy vọng cô dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành bản phân tích số liệu và định giá tài sản của Hoa Ảnh, sau đó nộp cho tôi một bản phương án đầu tư.”

“Có hạn chế thời gian không?”

“Càng nhanh càng tốt, nếu không sợ là sẽ không kịp.”

“Vâng.” Nguyễn Gia Hân cũng không hỏi thêm, lập tức trả lời.

Đang định quay người đi ra ngoài, Tần Dương lại gọi cô lại: “Người bạn lần trước của cô có còn ở thành phố B không? Đã hứa sẽ giới thiệu bạn cho cô ấy mà, nếu rảnh rỗi thì cùng ăn bữa cơm nhé?”

Ai hứa hẹn gì với anh chứ, không cần mặt mũi à!

Nguyễn Gia Hân cảm thấy mình đúng là nhọ tám kiếp mới gặp phải cái loại cấp trên như thế này.

Một bên yêu cầu mình tăng ca nhận thêm việc, một bên lại muốn hẹn mình ra ngoài.

Sau khi mặc niệm mấy lần trong lòng sống phải tích đức, không nên tính toán với đám ngốc xít làm gì, Nguyễn Gia Hân mỉm cười nói: “Cô ấy ra nước ngoài công tác rồi.”

“Thế cô có thời gian không?”

“Tần tổng, khi nào thì ngài cần phương án của Hoa Ảnh?”

Tần Dương ngẩn người giây lát, như không có việc gì cười nói: “Được rồi, cô ra ngoài làm việc đi!”

Cô nàng sống tích đức cho đời Nguyễn Gia Hân mỉm cười quay người, im lặng phun ra ba chữ trong lòng.

Mẹ nó!Trở về phòng làm việc, Nguyễn Gia Hân bắt đầu ngựa không dừng vó làm việc.

Càng phân tích nhiều, hứng thú của Nguyễn Gia Hân càng dâng cao, nhìn từ số liệu bề mặt, nguồn vốn tự thân của Hoa Ảnh Media rất đầy đủ, căn bản không cần thêm vốn đầu tư nữa, nhưng mà bây giờ lại đột nhiên nhảy ra một hạng mục hợp tác.

Mà Nguyễn Gia Hân còn nghe nói, không chỉ mình SC của bọn họ, mà khá nhiều công ty cũng đang chú ý tới hạng mục hợp tác lần này đấy.

“Chẳng trách lại cần gấp phương án như thế, hóa ra là sợ không tranh được với người khác.” Nguyễn Gia Hân lẩm bẩm một câu.

Đồng thời cô lại có chút nghi ngờ: “Hạng mục này rốt cuộc có gì đặc biệt, mà lại khiến cho nhiều công ty lao vào tranh đoạt như vậy nhỉ.”

Bận bịu hai ngày, Nguyễn Gia Hân cũng xem như hoàn thành bản phân tích số liệu sẵn có.

Mười hai giờ đêm, toàn bộ người của SC đều đã ra về cả rồi, chỉ còn duy nhất phòng làm việc của Nguyễn Gia Hân là còn sáng đèn.

Trước màn hình máy tính, cô chau đôi mày tinh tế lại, miệng vẫn đang tự lẩm bẩm một mình: “Vì sao lại như thế nhỉ? Chẳng có lý gì cả!”

Khi cô còn đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ, di động lại đột nhiên đổ chuông.

Cô nhìn cũng không nhìn tên người gọi đến, tùy tiền cầm qua ấn nghe máy.

“Little girl, em đang làm gì đó?”

Nghe thấy giọng của Mục Chính Phong, Nguyễn Gia Hân tùy tiện ứng phó một câu: “Đang ở nhà, vừa mới tắm xong, chuẩn bị ngủ đây, cúp máy trước nhé.”

“Em nói lại xem em đang ở đâu cơ?” Giọng Mục Chính Phong mang theo ý cười.

Nguyễn Gia Hân nghe ra được có gì đó không đúng: “Làm sao?”

“Trước một giờ, anh sẽ gọi lại một lần nữa vào máy bàn ở nhà em, nếu lúc đó em vẫn chưa về nhà thì ngày mai anh sẽ quậy tung SC của em lên đấy, em có tin không?”

“Sao anh biết tôi còn ở SC?” Nguyễn Gia Hân giơ tay còn lại lên xoa xoa mi tâm.

Mục Chính Phong ghét nhất là thấy cô tăng ca, thế nên Nguyễn Gia Hân mới gạt anh, không ngờ đẳng cấp người này lại cao đến như vậy.

“Nếu không chẳng lẽ em lại tới quán bar à?” Mục Chính Phong cười khẩy một tiếng: “Cái công ty rách nát ấy là do em mở đấy à? Ngày nào cũng chỉ biết tăng ca thôi, em nhìn thử xem bây giờ đã mấy giờ rồi hả? Tiền kiếm được về túi em hết chắc?”

“Mục Chính Phong, anh ăn nói cho cẩn thận có được không hả? Đây là công việc của tôi, anh đừng quản chuyện linh tinh nữa đi.”

“Ok! Là công việc của em, xem như anh nhiều chuyện đi.”

Mục Chính Phong dứt khoát cúp máy.

Nhìn điện thoại đã truyền đến tiếng tút tút, Nguyễn Gia Hân ngẩn người giây lát, sau đó lại mặt không đổi sắc vứt điện thoại sang một bên, tiếp tục gõ bàn phím.

Thế nhưng chỉ mới vỏn vẹn mười mấy phút đồng hồ thôi, cô đã gõ sai hai số liệu rồi.

Sau khi ngây người một hồi, cô nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, mười hai giờ hai mươi phút!

Tầm giờ này không tắc đường chắc trong vòng nửa tiếng có thể về được đến nhà ấy nhỉ? Nguyễn Gia Hân nghĩ nghĩ, vẫn tắt máy tính, sau đó xách túi đi xuống bãi đỗ xe, lái xe rời đi.

Ở cổng SC, Mục Chính Phong đang đứng đó hút thuốc, Vương Thành bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Boss, xe của cô Nguyễn Gia Hân vừa đi ra rồi ạ.”

Mục Chính Phong ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy một chiếc Audi TT trắng phóng vụt về một hướng khác.

“Boss, có cần đi theo không ạ?”

Nhớ lại giọng điệu của mình vừa rồi, Mục Chính Phong có chút xấu hổ: “Không cần đâu, đi thôi.”

Sau khi về đến nhà, Mục Chính Phong một mình nằm trên sô pha do dự nửa ngày, không được, bây giờ còn chưa thể làm như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đá ra ngoài đấy!

Vì thế anh lấy di động ra, gọi đến số máy bàn trong nhà Nguyễn Gia Hân.

Sau hai hồi chuông, có người nhấc máy.

“Alo!” Giọng nói lạnh lùng biếng nhác của Nguyễn Gia Hân truyền tới.

Mục Chính Phong đánh giá giọng điệu cô một lát, nghe rất bình tĩnh, không có vẻ gì là tức giận cả.

“Em về đến nhà rồi à?” Mục Chính Phong cũng gắng hết sức làm bộ như không có chuyện gì.

“Uhm.”

“Vậy thì tốt, nếu mệt thì nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

“Uhm.”

Giọng điệu bình tĩnh lại lạnh nhạt của Nguyễn Gia Hân người bình thường mà nghe được chắc chắn sẽ thức thời mà tránh xa ba thước.

Có điều cậu chủ Mục một chút cũng không hoảng loạn, vẫn tiếp tục nói: “Ngày mai đừng tăng ca nữa, cùng anh ăn một bữa cơm có được không?”

“Uhm.”

“......” Vậy mà lại thành công à!

Mục Chính Phong nhịn không được bật cười hì hì thành tiếng: “Em đã đủ mười tám tuổi rồi, người trưởng thành nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé.”

Đầu kia điện thoại im lặng hai giây: “Uhm.”

“Thật xin lỗi! Còn nữa, chúc em ngủ ngon, Nguyễn Gia Hân của anh.”

“Ngủ ngon.” Giọng nói của Nguyễn Gia Hân cũng xem như dẫn theo chút độ ấm.

“Nhớ phải mơ thấy......”

Chữ ‘anh’ cuối cùng Mục Chính Phong còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Nguyễn Gia Hân đã cúp điện thoại rồi.

Cúp xong điện thoại, Nguyễn Gia Hân tự lầm bầm trong miệng một câu: “Mơ tưởng hão huyền.”

Khóe mắt đuôi mày lại ức chế không được cong lên mấy phần......

Ngày hôm sau, vừa đến giờ tan tầm, điện thoại của Mục Chính Phong quả nhiên đã đúng giờ đổ chuông.

Trong nhà hàng được trang hoàng xa hoa lộng lẫy, Nguyễn Gia Hân nhìn Mục Chính Phong đang gọi món phía đối diện, rốt cuộc vẫn nhịn không được mở miệng nói: “Công ty anh không có việc gì phải làm à? Anh rảnh rỗi như vậy hả?”

“Thăm dò bí mật kinh doanh đấy à, Nguyễn Gia Hân?” Mục Chính Phong ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái.

“Chỉ là tò mò chút thôi, M.K vẫn còn chưa sập tiệm được đâu.” Theo lý mà nói, dựa vào thân phận của Mục Chính Phong, mỗi phút mỗi giây đều quý hơn cả vàng, nhưng anh lại vẫn có thể dành ra được nhiều thời gian như thế để tiêu phí trên người Nguyễn Gia Hân.

Mục Chính Phong trả lại menu cho nhân viên phục vụ, một tay chống cằm, đôi mắt thâm thúy chớp chớp nhìn về phía Nguyễn Gia Hân: “Mỗi ngày xử lý xong hết công việc trong giờ làm việc là phong cách của anh, sau khi tan tầm, anh còn có chuyện quan trọng hơn phải làm nữa mà!”

“Chuyện gì mà quan trọng hơn cơ?”

“Hẹn hò với em đó!”

“Hả?” Nguyễn Gia Hân ngờ vực nhìn anh: “Câu này ý là đang chế giễu năng lực làm việc của tôi không ra sao đấy à? Đến thời gian để hẹn hò cũng không có.”

“Sao có thể chứ, mục tiêu của little girl nhà chúng ta cực kỳ rộng lớn.” Mục Chính Phong cười cười: “Tình yêu của anh chính là nhìn em từng bước từng bước tiến lên đỉnh cao danh vọng.”

Nguyễn Gia Hân đột nhiên ngây người, mặt hồ từ trước tới giờ vẫn luôn yên ả không chút dao động gợi lên sóng gợn, từng vòng từng vòng chạm tới đáy tim.

“Cậu Mục đây đã bước lên đỉnh cao danh vọng rồi nhỉ, đang ở trên đỉnh cao nhìn xuống tôi đấy à?” Hai mắt Nguyễn Gia Hân khẽ cong, trên môi lại vẫn là mấy câu trào phúng không chịu nhận thua.

“Nếu không thì để anh trượt xuống, hai chúng ta nắm tay nhau trèo lên trên nhé?”

“Tôi lười không thèm nghèo chung với anh đâu.” Nguyễn Gia Hân liếc mắt nhìn anh một cái, tròng mắt vừa chuyền, làm như vô tình hỏi: “Đúng rồi, gần đây hạng mục Hoa Ảnh đang hot kia, công ty các anh có hứng thú không?”

“Rất có hứng thú!”