Khắc Cốt Ghi Tâm

Chương 44: Ngao cò tranh nhau



Lúc Nguyễn Gia Hân đi vào phòng họp, Trần tổng trông vẫn như một người đàn ông lịch lãm như lần trước, chỉ là bên cạnh có thêm một người trẻ tuổi mà Nguyễn Gia Hân không quen biết.

Giám đốc của các bộ phận tài vụ, bộ phận vận hành, bộ phận kiểm soát rủi ro và các bộ phận khác đều ở đó. Hai vị Phó tổng giám đốc cũng ở đó.

Thấy Nguyễn Gia Hân đi vào, vẻ mặt mấy người nặng nề gật đầu chào hỏi cô, Nguyễn Gia Hân cũng không hỏi nhiều, lên tiếng chào rồi tìm một chỗ ở gần đó ngồi xuống.

Sau khi tất cả mọi người ngồi xuống, Trần tổng vẫn không lên tiếng, Nguyễn Gia Hân hiểu rõ, xem ra họ đều là vai phụ.

Quả nhiên mấy người đợi một hồi sau thì một thân hình cao to đẩy cửa vào, chính là nhân vật chính mà mọi người đang chờ...Tần Hải.

Vẻ mặt u ám của Tần Hải gần đây mọi người nhìn nhiều đã thành quen, nhưng dường như hôm nay còn khó coi hơn so với ngày trước, do nguyên nhân gì thì mọi người cũng biết rõ trong lòng.

Tần Hải trực tiếp đi đến vị trí chủ tọa ngồi xuống, mọi người đều im lặng.

Sau khi thấy Tần Hải tới rốt cuộc Trần tổng cũng mở miệng: “Nếu tất cả mọi người đã đến thì tôi cũng không dài dòng nữa, chắc hẳn tất cả mọi người đã xem qua tin tức, sự việc lần này đối với SC chúng ta mà nói quả thực là một sự sỉ nhục, gần như biến thành trò cười trong ngành.”

Nói xong mấy chữ cuối cùng giọng điệu của Trần tổng nhấn mạnh hơn, có ý riêng khiến cho ánh mắt Tần Hải càng u ám hơn.

Tần Hải nói: “Trần tổng có chuyện gì đừng ngại có thể nói thẳng?”

“Được, Tần tổng đã hỏi như vậy thì tôi sẽ nói rõ, việc này đã không chỉ là vấn đề của chi nhánh SC ở thành phố B các anh, thậm chí ngay cả tổng công ty cũng có ảnh hưởng, ý của tổng công ty là cho dù như thế nào thì dự án này nhất định phải có người đứng ra chịu trách nhiệm.”

Lời này vừa thốt ra, mấy vị giám đốc và phó tổng giám đốc vẻ mặt đều khác nhau.

Có người hốt hoảng, có người xem kịch vui, cũng có vẻ mặt bình tĩnh như việc này không liên quan đến mình, Nguyễn Gia Hân thu hết biểu cảm của mọi người vào mắt mình, xem ra đã có người đứng trong đội.

Điều này làm rõ những gì ngày đó Tần Hải nói với cô.

Trong lòng Nguyễn Gia Hân biết rõ sự việc Hoa Ảnh đã khiến công ty thiệt hại hơn ba trăm tỷ, kế trước mắt là đưa ra một vị lãnh đạo cấp cao có trọng lượng để tự nhận tội.

Thấy mọi người không nói lời nào, Trần tổng chậm rãi hỏi: “Theo tôi được biết, dự án này Tần tổng không báo cáo cho tổng công ty trước đã khăng khăng muốn đầu tư đúng không?”

Tần Hải xụ mặt không đáp lời.

Trần tổng tiếp tục chĩa mũi giáo vào Tần Hải: “Bản kế hoạch cuối cùng cũng là Tần tổng lập ra?”

“Cho dù dự án này xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng bản kế hoạch này hoàn toàn không có vấn đề, với lại bản gốc kế hoạch này là do Quản Lý Nguyễn tăng ca thức đêm làm việc làm ra, tôi sẽ không cướp thành quả lao động của cấp dưới, có trách nhiệm gì tôi gánh chịu.” Tần Hải nói một cách công tâm, giống như là che chở Nguyễn Gia Hân biết bao nhưng chỉ một câu nói lại kéo Nguyễn Gia Hân vào.

Mấy người khác nhìn về phía Nguyễn Gia Hân đã thấy khóe miệng Nguyễn Gia Hân mỉm cười nhưng vẫn im lặng không nói.

Lúc này người thanh niên bên cạnh Trần tổng kia đột nhiên lên tiếng: “Trước đó chúng tôi nhận được một phần bản chính kế hoạch của Quản Lý Nguyễn và cả bản chỉnh sửa của Tần tổng, dựa vào đó, trước đây Quản Lý Nguyễn vẫn luôn giữ ý kiến phản đối với việc đầu tư Hoa Ảnh.”

Ánh mắt Tần Hải lập tức như dao bắn về phía Nguyễn Gia Hân.

Rất nhanh sau đó anh ta lại thu hồi ánh mắt, nói với người thanh niên kia: “Cậu là ai mà đến lượt cậu nói chuyện?”

Anh thanh niên kia ánh mắt khẽ thay đổi, trên mặt lại vẫn tươi cười: “Tôi là Kimmy Kim, thư ký mới của Phó Tổng giám đốc Steven Haper.”

Steven, Phó tổng giám đốc Tổng công ty SC cực kì bao che khuyết điểm, sắc mặt Tần Hải cứng đờ, không nói tiếp nữa.

“Tần tổng, có tài liệu này phiền anh xem qua một chút.” Thư ký Kim đưa đồ trên tay tới.

Sắc mặt Tần Hải bất ngờ, lật ra xem, bỗng nhiên giận tím mặt: “Trần Kiện, anh chơi lén tôi?”

Trần tổng nhíu mày: “Tần tổng, chú ý tác phong!”

Ánh mắt Tần Hải có chút tàn nhẫn quét mắt một vòng những người xung quanh, giọng nói lạnh lùng: “Mọi người đều ra ngoài đi.”

Đám người đối diện nhìn nhau, Nguyễn Gia Hân dẫn đầu đứng lên đi ra ngoài, những người khác cũng đứng dậy theo.

Làm đến vị trí này có ai mà không phải người khôn khéo chứ, hiện tại cũng đã hiểu rõ Trần tổng hoàn toàn không phải tìm người đến chịu trách nhiệm mà căn bản người ta chính là tìm kẻ cầm đầu.

Gọi tất cả họ đến là để làm chứng.

Trước khi Nguyễn Gia Hân đi ra trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lại đúng lúc chạm phải ánh mắt đầy ẩn ý của Trần tổng.

Mấy người vừa đi ra khỏi văn phòng, cửa vẫn chưa hoàn toàn đóng lại chỉ nghe thấy giọng nói gắt gỏng của Tần Hải: “Trần Kiện, anh cho rằng dùng loại thủ đoạn thấp kém này là có thể đánh bại tôi ư?”

“Tần tổng, bây giờ thái độ của anh như vậy tôi rất dễ dàng định tội vấn đề này, ArthurMu...”

Chưa nói hết lời thì cửa đã ngăn chặn.

Nguyễn Gia Hân và Giám đốc Bộ phận vận hành cùng nhau đi về phía văn phòng. Tổng giám bộ phận vận hành và cựu Tổng giám bộ phận đầu tư Dương Khiêm có quan hệ tốt, cho nên có một chút thân thiết với Nguyễn Gia Hân.

Ông ta nói nhỏ với Nguyễn Gia Hân: “Thật sự là thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn, hai người này từ tổng công ty đấu đến chi nhánh vẫn chưa xong.”

Tổng giám bộ phận vận hành là một người lâu năm già dặn của công ty, lại thêm lí do chức vụ nên mạng lưới quan hệ rất rộng, nên tin tức ông ta nói tám chín mươi phần trăm là thật.

Người đẹp Nguyễn đúng lúc giả vờ dáng vẻ kinh ngạc và tò mò, điều này làm hài lòng rất nhiều sự phù phiếm của Tổng giám bộ phận vận hành, lại tiết lộ một chút tin tức mà trước đây Nguyễn Gia Hân chưa từng nghe thấy.

“Không phải trên Tần tổng còn có người sao? Trước kia ở Tổng công ty ỷ vào người đứng sau này đoạt không ít tài nguyên của Trần tổng. Theo tình hình hiện tại khả năng chuyện không chỉ của hai người này.”

Nguyễn Gia Hân gật đầu hiểu ra, xem ra các lãnh đạo cấp cao có chút tâm tư, mượn chuyện lần này muốn phá vỡ các mối quan hệ lợi ích hiện có.

Dù sao SC ở thành phố B cũng là cái bánh thơm ngon, ai mà không muốn giữ trong tay người nhà mình.

Vậy thì ánh mắt của Trần tổng nhìn về phía Nguyễn Gia Hân vừa rồi lúc trước khi rời đi đã có thể hiểu được rồi, xem ra lần trước cô đánh bậy đánh bạ lại tìm đúng người.

Lúc đi đến Bộ phận đầu tư Nguyễn Gia Hân chào tạm biệt Giám đốc Bộ phận vận hành rồi đi vào văn phòng, một thân một mình suy tư hồi lâu.

Đánh giá tình huống vừa rồi, mấy người Trần Kiện hẳn là nắm giữ nhiều thứ hơn, chắc chắn không chỉ là những tin tức Nguyễn Gia Hân cho họ, trước khi đi nếu như cô không nghe nhầm thì dường như nghe thấy cái tên Mục Chính Phong.

Rất có thể Trần Kiện đã lấy được một số chứng cứ Tần Hải sao chép kế hoạch của Mục Chính Phong, đương nhiên chứng cớ này là do chính họ nghĩ cách lấy được hay là Mục Chính Phong cố ý lộ ra thì Nguyễn Gia Hân không được biết rồi.

Tranh chấp bè phái trong Tổng công ty đối với Nguyễn Gia Hân mà nói thì quá xa xôi. Trước mắt điều quan trọng nhất đối với cô chính là nắm chắc tài nguyên trong tay, không cần biết sau lần này Tần Hải còn ở vị trí cấp trên của cô hay không, cô đều nhất định phải tính toán sớm.

Mặc dù trước mắt nhìn Trần Kiện cũng có ý cho mình lợi ích, nhưng mà ai biết Tần Hải có thể thẹn quá hoá giận tính sổ hết lên đầu mình không?

Không thể không nói, Nguyễn Gia Hân đoán được tám chín mươi phần trăm.

Cuối cùng, cô khẽ cảm khái một câu: “Tần Hải, rốt cuộc sao anh lại đắc tội với Mục Chính Phong? Để anh ta bố trí đại cục chơi anh như thế?”

Chỉ là trong giọng nói này không có một chút đồng cảm nào, thậm chí hơi có chút cười trên nỗi đau của người khác.

Trong khi Tần Hải ốc còn không mang nổi mình ốc vội vàng cùng Trần Kiện tranh chấp nội bộ thì thật không ngờ SC đã có không ít tài nguyên lặng yên không tiếng động rơi vào trong tay Nguyễn Gia Hân.

Chỉ là ngày hôm đó Nguyễn Gia Hân còn đang tăng ca thì bị một cuộc điện thoại đột nhiên xuất hiện cắt ngang.

Người ở đầu bên kia điện thoại ngay cả ân cần thăm hỏi cũng không có, đơn giản cộc cằn mở miệng: “Cục cưng Hân Hân, tám giờ tối nay đến Xa Lan ăn cơm.”

“Tiểu Lông Vũ, cậu về lúc nào vậy?”

Giọng nói của Tu Vũ vẫn lười biếng như cũ: “Mới hôm nay.”

Nguyễn Gia Hân không hiểu: “Làm sao vừa về đến đã đột nhiên đến đó ăn cơm? Không làm việc tiếp nữa?”

“Tớ không ăn, các cậu ăn.”

“Đang điên rồ gì vậy?”

“Tớ và Phương Nhất Vi quen nhau rồi, anh ấy mời khách!” Tu Vũ bỗng nhiên ném ra ngoài một quả bom.

“Cậu nói lại lần nữa, khả năng vừa rồi tớ nghe nhầm.”