Khắc Hoa Trên Giấy

Chương 2



"Sư huynh, hôm qua muội đã nói với sư phụ rồi." Ta cầm làn nhỏ trong tay, thân thiết nắm tay của sư huynh: "Đi thôi, đi bắt trùng nào."

"Con trùng đều rất bẩn, hơn nữa còn cắn người." Bàn sư huynh tận tình khuyên bảo: "Muội về ngủ thêm một giấc nữa đi, đợi lát nữa sư huynh đào xong trùng mang về đưa cho muội không phải là được rồi sao?"

Ta lắc đầu, bó tay với lý lẽ của vị sư huynh cưng chiều sư muội này: "Đi, đi đến phía sau tảng đá kia."

Bàn sư huynh bị ta lôi đi, chạy đến bên cạnh một khối đá đen nhánh, bên trên có mảng rêu xanh dài.

"Sư muội," Bàn sư huynh đứng ở bên cạnh ta: "Muội chọn đá rất tốt, nếu như muội muốn đào trùng, tốt nhất nên chọn viên đá có nhiều hơi ẩm và hướng về phía mặt trời, ví dụ như viên đá này."

Cánh tay của Bàn sư huynh khẽ nhúc nhích, viên đá bị lật lên, bên dưới là một cái hang trùng, trùng nhỏ màu đen lít nhít bên trong.

"Muội xem con trùng này," Bàn sư huynh chỉ chỉ: "Thân đen, hình thể nhỏ, bụng căng, không kìm độc, là trùng hậu được bảo vệ để đẻ trứng, chúng ta luyện cổ, trùng hậu phải mang theo trên người, dùng để khống chế tử cổ."

"Vậy tử cổ thì phải chọn loại nào?"

"Chọn loại mà muội nhìn thuận mắt nhất là được…"

Ta nhìn mấy con trùng giống hệt nhau ở trước mắt, đều đen xì xì, lâm vào trầm mặc.

"Con trùng này nhìn đẹp." Sư huynh nhặt con trùng đáng thương đó lên, đưa tới trước mặt ta: "Cẩn thận kìm độc."

Sư huynh bóp chặt kìm độc của con trùng, miệng há ra, như đang gào lên.

"…"

May là ta không sợ trùng, không thì cửa ải đầu tiên đã không qua được rồi.

"Đội trưởng Lý, đây là mèo do người chết nuôi ư?" Ánh mắt của người trẻ tuổi lướt qua cái chén cơm của mèo ở góc phòng, thức ăn cho mèo trên tủ và gậy trêu mèo rơi ở trên sàn.

"Củ cải." Một cô gái chạy lên tầng, ôm lấy con mèo ở cửa: "Em lại chạy lên đây rồi."

"Em gái, đây là mèo do em nuôi à?" Lúc này em cô gái mới chú ý đến cánh của đang mở rộng, nghĩ lại lời mẹ nói ngày hôm nay, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

"Ấy, em gái." Nhìn thấy cô gái kia nhanh chân chạy mất, người trẻ tuổi xoa xoa đầu: "Chắc là nghe thấy người lớn trong nhà nói ở đây có người chết, bị doạ đến như kia."

Đội trưởng Lý cau mày: "Đi thôi."

"Đi đâu?" "Điều tra các mối quan hệ xã hội của người chết."

Ta khoác cái giỏ nhỏ, cảm nhận thấy con trùng bị nhốt bên trong cái túi đang cắn ken két ken két.

"Sư huynh, cái giỏ nhỏ không bị thủng chứ?"

"Không đâu, đây là cái giỏ chuyên dùng để đựng côn trùng." Bàn sư huynh dắt tay ta, từng bước một đi xuống núi: "Tại sao muội lại muốn học hạ cổ thế, không phải lúc trước muội rất ghét con trùng ư?"

"Tương lai muội muốn làm hại… khụ khụ, hành tẩu giang hồ, phải học kỹ năng bảo vệ tính mạng."

"Nhưng mà có sư phụ và sư huynh bảo vệ muội mà." Bàn sư huynh tiếp tục nói: "Sư muội, muội không phải sợ điều gì hết."

Ta trầm mặc, chẳng trách nữ chính lại ngốc bạch ngọt như vậy, được cưng chiều như vậy mà nuôi lớn, không nuôi thành tính tình hư hỏng đã là không tồi rồi.

Cũng bởi vì như vậy, nên nam chính ý thức được tầm quan trọng của những người này đối với nữ chính, vì vậy trong nguyên tác của tiểu thuyết đã dẫn người đi vây núi, phóng hỏa đốt núi, người trên núi chỉ có hai con đường để chọn, hoặc là xuống núi đầu hàng, hoặc là bị kẹt chết ở trên núi. Lửa cháy bảy ngày, tất cả mọi người, trừ sư phụ đã bị bắt, đều bị đốt thành tro bụi.

Nghĩ đến đây, trong lòng có chút khó chịu: "Sư huynh."

"Hả?"

"Muội sẽ bảo vệ mọi người."

"…"

Nam chính, để ta đến giải quyết.

Hai năm sau.

"Tráng Tráng, sư phụ gọi muội." Mặt vuông sư huynh đưa cho ta một cây kẹo hồ lô, nhìn con trùng màu xanh ở trong tay ta, cười híp mắt nói: "Luyện thành bù nhìn cổ rồi à, lợi hại thật đấy."

Ta nhận lấy kẹo hồ lô, cắn một miếng, tiếp theo đưa cây kẹo hồ lô đến bên miệng của Tiểu Lục, "A"một tiếng, ăn cả một cây kẹo hồ lô đã biến Tiểu Lục thành một quả bóng.

"Đúng rồi, chắc là sư phụ muốn đưa muội xuống núi xem lễ hội đèn lồng đấy, rất là náo nhiệt, không biết lần này ai là người được chọn ở lại trên núi trông chừng đây." Biểu cảm trên mặt mặt vuông sư huynh có chút khổ sở, lẩm nhẩm nói: "Không phải là ta."

Lễ hội đèn lồng ở Lâm thành năm năm một lần, là ngày lễ lớn nhất ở Lâm thành, cũng là…

Dường như trước mắt nhìn thấy nhắc nhở "tình huống kích động đầu tiên của kịch bản".

Hít sâu một hơi, ta tự nhìn xuống đầu ngón tay mình, hai năm rồi, đầu ngón tay từ cây trúc mập mạp biến thành... cây trúc không mập lắm.

Lần gặp đầu tiên với nam chính, chính là lần lễ hội đèn lồng này.

Nghe thấy tiếng cắn kẹo hồ lô "ken két ken két" của người nào đó, sư huynh quay đầu lại, nhìn về hướng cô gái nhỏ đang đi tới. Hai năm rồi, ngũ quan của cô gái nhỏ bắt đầu nảy nở, cơ thể cũng cao lên rồi, nhưng trong mắt hắn, từ đầu đến cuối vẫn là hạt gạo nếp vừa mềm vừa nhỏ như lúc mới được nhặt về.

"Diên bảo, muốn xuống núi chơi không?"

Hai năm rồi, trừ có sư phụ cứng đầu không chịu đổi cách gọi, tất cả những người khác đều đã đổi gọi ta là "Tráng Tráng."

"Muốn!"

Thay vì ngồi chờ nam chính, không bằng chủ động xuất kích, dù sao bây giờ nam chính cũng chỉ là một đứa trẻ, đoán là rất dễ lừa bịp, cho dù không dễ lừa cũng nhất định phải nghĩ cách thoát khỏi hắn.

"Con còn muốn đem theo loại cổ mà con mới luyện được." Tiểu Lục nghe thấy nhiệt tình chà nhẹ đầu ngón tay của ta.

"Hử? Tại sao?"

"Sư phụ, cổ trùng cũng phải trải qua đường đời, không thể giống như cổ trùng của người, cả đời giống như thằng nhà quê."

"…" Cảm thấy cổ trùng trên người mơ hồ có chút kích động, sư phụ hơi hắng giọng: "Được, đều mang đi."

"Hu hu hu hu, tại sao, tại sao hu hu hu..." Sư huynh mặt vuông bụm mặt, la khóc om sòm trong ánh mắt đồng tình của các sư huynh: "Tại sao lại là ta phải ở lại trông chừng chứ..."

" y, sư đệ à." Bàn sư huynh đồng tình vỗ vỗ vãi sư huynh mặt vuông: "Đều là số mệnh cả."

"Sư muội..." Sư huynh mặt vuông nước mắt lã chã nhìn về phía ta.

“Sư huynh à, muội sẽ mang đồ ăn ngon về cho huynh nhé.”

Các sư huynh tàn khốc vô tình lưng đeo đầy đủ đồ vật, đoàn người hùng hổ xuống núi bỏ mặc Phương sư huynh đáng thương lại sau lưng.

Lâm Thành là một tòa thành gần biển, là nơi chống đỡ quan trọng cho giao thương của vương triều, vào thời điểm diễn ra lễ hội đèn lồng không chỉ là cơ hội cho dân chúng ra ngoài xem đèn hoa mà còn là thời điểm buôn bán tấp nập nhất, nói tóm lại thì cũng là lúc tốt xấu lẫn lộn, cực kỳ dễ dàng xảy ra chuyện mờ ám.

Điều kiện cần thiết để cốt truyện xảy ra trong tiểu thuyết là một nhóm nhân vật phản diện cực kỳ dễ dàng gây chuyện và một hoàn cảnh cực kỳ dễ dàng xảy ra chuyện.

À, đúng rồi, còn có nhân vật chính với với đầu óc không được ổn lắm thường xuyên xuất hiện trong những hoàn cảnh như thế này nữa chứ.

Các sư huynh bị cử đi mua đồ rồi, sư phụ nắm tay ta, hắn cười híp mắt đứng cạnh một gian hàng ở bên đường, chờ chiếc bánh quế hoa thơm ngon sắp ra lò.

Ta đứng bên cạnh sư phụ và quan sát hoàn cảnh xung quanh