Khắc Hoa Trên Giấy

Chương 4



- --------------------------------------------------------

Ta vén mái tóc rối bời của nam chính phiên bản nhỏ, trên mặt hắn có mấy vết xanh đen, còn hơi sưng nữa chứ, mí mắt lại khẽ run giống như là sắp tỉnh lại rồi.

“Ngươi, rút đao ra.”

Nam nhân áo đen ngoan ngoãn rút đao.

“Ngươi hãy cắt vào đầu ngón tay của ngươi rồi bôi máu lên mặt ta đi.”

Nam nhân áo đen nghe thấy như thế thì biểu cảm trên mặt vô cùng giãy giụa, Tiểu Lục thò đầu ra khỏi tay áo của ta, giác hút của nó mở ra, nó giương nanh múa vuốt uy hiếp gã nam nhân áo đen.

Biểu cảm giãy giụa của nam nhân áo đen dần dần trở nên ngơ ngác, gã ngoan ngoãn cắt tay lấy máu và bôi lên mặt ta.

“Tiểu Lục à, thật sự là vất vả cho con rồi.” Ta đau lòng xoa đầu cổ trùng.

Tiểu Lục vô cùng thân mật cọ tay ta.

“Khụ khụ, sau đó…” Ta chỉ về phía nam chính đang nằm dưới đất và nói: “Đánh cho hắn tỉnh lại đi, nhớ khống chế lực đạo đấy.”

Hai nam nhân áo đen vây quanh nam chính rồi đồng loạt đấm đá vào người hắn.

Ta ra vẻ nguy hiểm cắn bánh quế hoa, nam chính à, đừng trách ta, ta cũng đâu phải phải nữ chính ngu ngốc vừa gặp đã yêu ngươi đâu chứ.

Ai da… Sao lại cảm thấy mình có hơi giống nhân vật phản diện vậy nhỉ?

“Khụ khụ.” Nam chính Túc Thân cứ thế mà bị đánh đến nỗi tỉnh lại, hắn khó khăn mở mắt ra, sau đó hắn thấy có một bóng người nhỏ nhắn ngã trên người hắn.

“Các ngươi đừng đánh hắn mà!”

Thế nhưng nam nhân áo đen cũng không dừng động tác lại, tiểu nữ hài ở trên người hắn chợt phát ra tiếng kêu rên đau đớn, nhờ vào ánh trăng, Túc Thân nhìn thấy rõ ràng vết máu trên gương mặt thanh tú của tiểu nữ hài.

“A, xin ngươi đó, đừng đánh nữa mà.”

Ha ha ha, nam chính à, không sai, ta đây chính là ân nhân cứu mạng của ngươi đó.

Tiểu Lục khống chế lực đạo rất tốt, cảm giác giống như là đang xoa bóp vậy đó, thật là thoải mái quá đi mà (¦3[▓▓].

Nhìn thấy nắm đấm sắp rơi vào đầu mình, đồng tử của Túc Thân khẽ co rút, tiểu nữ hài trên người hắn lại ôm hắn lăn một vòng, nắm đấu cứng rắn cũng rơi vào trên lưng của nàng.

Ai da, thoải mái quá (¦3[▓▓].

Cổ tử truy tìm đang dao động, có lẽ là sư phụ cũng sắp tới nơi này rồi.

“Diên Bảo!”

Túc Thân cảm thấy trước mắt lóe lên, hai người áo đen trực tiếp bị đá bay ra ngoài, một nam nhân ôm tiểu nữ hài, hắn vừa lau vết máu trên đầu nàng vừa nói với giọng nói khẽ run: “Diên Bảo à, con không sao chứ?”

Ta nháy mắt ra hiệu với sư phụ.

Sư phụ bình tĩnh lại, lúc này hắn mới chú ý tới tiểu nam hài đang nằm ở trên mặt đất… Hơn nữa… Rõ ràng là máu trên người nha đầu này không phải là của nàng.

Là dê béo, có thể làm thịt. Ta mở khẩu hình miệng ra hiệu cho sư phụ.

Sư phụ chợt câm lặng, hắn không muốn thừa nhận rằng đứa nhỏ mà hắn nuôi lớn lại trưởng thành lệch lạc như thế đâu, hắn quật cường lên tiếng hỏi tiểu nam hài: “Nhà của ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về.”

Túc Thân nhìn nam nhân ở trước mắt và tiểu nữ hài trong ngực hắn, hắn mấp máy môi, chắp tay nói: “Đa tạ ân cứu mạng của tiên sinh.”

Vừa nói xong thì bụng đã phát ra tiếng kêu “ọc ọc”.

Túc Thân có chút ngại ngùng cúi đầu, lúc này lại có một miếng bánh quế hoa được đưa tới bên miệng hắn, giọng nói non nớt cũng vang lên: “Ngươi có đói bụng không?”

Túc Thân ngẩng đầu đối diện với đôi mắt trong trẻo ngây thơ của nàng.

Tiểu nữ hài không để ý tới vết thương trên người mình mà cứ không ngừng quan tâm hắn, nàng nói: “Ngươi ăn một chút đi, ta sẽ nhờ sư phụ đưa ngươi trở về.”

Túc Thân cắn bánh hoa quế, hắn nhìn thấy tiểu nữ hài chuẩn bị rời đi thì đột nhiên giữ tay áo nàng lại.

“Hửm?”

Gương mặt Túc Thân có hơi đỏ lên, hắn hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Hả?”

Lúc này Túc Thân mới ý thức được tùy tiện hỏi tên đối phương thì rất thất lễ: “Không phải, ta chỉ muốn nói, ngươi đã cứu ta, ta…”

Ta muốn báo đáp ngươi, Túc Thân nói thầm dưới đáy lòng.

“Như vậy đi, chúng ta đặt ra khẩu hiệu được chứ.”

Túc Thân ngẩng đầu, hắn trông thấy tiểu nữ hài cười nói.

“Giàu mạnh dân chủ văn minh hài hòa, tự do bình đẳng công bằng pháp trị, ngươi thấy khẩu hiệu này thế nào hả?”

Thiếu niên à, hãy tiếp nhận lễ rửa tội của ánh sáng Chủ Nghĩa Xã Hội đi.

“Khẩu hiệu này…” Túc Thân im lặng rất lâu mới nói nên lời: “Rất hay.”

Sư phụ đứng ở bên cạnh cũng không đành lòng mà nhìn sang chỗ khác, xong đời, bị Diên Bảo lừa rồi.

“Đúng thế, rất thuận miệng nhỉ?” Hừ hừ, đương nhiên là hay rồi, ánh sáng Chủ Nghĩa Xã Hội chiếu rọi nhân gian đấy!

“Vậy thì tên của ngươi là gì?” Túc Thân ngẩng đầu, lỗ tai đỏ bừng hỏi.

Hắn cảm thấy giữa chân mày bị nàng nhẹ nhàng chọc vào.

“Lần sau gặp mặt thì ta sẽ nói cho ngươi biết.”



Túc Thân đứng ở đầu thuyền nắm vuốt ngọc bội mà mẫu thân đã lưu lại cho hắn trong lúc sắp mất, hắn chợt nhớ tới lời nói mà tiểu nữ hài đã nói trước khi nàng rời đi: “Thật ra thì ta là tiểu tiên nữ đấy, ta có tiên pháp, nếu như có người muốn bắt nạt ngươi thì ngươi cứ cắn hắn đi, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Bảo vệ… ta sao?

“Thiếu gia à, ngươi còn chưa ngủ sao?” Quản gia rời khỏi khoang tàu và nói: “Ngày mai là đến kinh thành rồi.”

Túc Thân thu hồi ngọc bội, hắn gật đầu với quản gia rồi đi về phía khoang tàu, thế nhưng hắn lại bị cản lại.

“Thiếu gia à.” Dường như quản gia vẫn luôn quan tâm hắn đã biến thành người khác, vẻ mặt của gã trở nên u ám, gã nói: “Nếu như ngươi cứ trở về như thế thì ta không thể nào báo cáo với người phía trên được đâu.” Gã vừa giải thích vừa lôi Túc Thân đi đến đầu thuyền, gã nhìn về phía nước sông đang không ngừng chảy xiết, tiếng nói khàn khàn vang lên: “Đừng trách ta.”

Vào lúc quản gia muốn buông tay, Túc Thân đột nhiên nhớ tới lời nói của tiểu nữ hài kia, hắn cắn mạnh lên tay quản gia.

“Shh!” Quản gia không ngờ tiểu hài tử vẫn luôn ngoan ngoãn lại đột nhiên làm như thế với gã, gã giơ tay lên chuẩn bị tát Túc Thân.

Túc Thân nhắm mắt lại, thế nhưng hắn lại không cảm nhận được đau đớn, khi hắn mở mắt ra, hắn nhìn thấy quản gia cứng nhắc thả tay xuống, sau đó quản gia cung kính buông hắn ra rồi đứng im ở bên cạnh.

Túc Thân nhắm mắt lại ngồi ở mũi thuyền, hắn đang nhớ tời lời nói của mẫu thân trong lúc sắp mất, còn có thù hận khắc cốt ghi tâm trong mắt mẫu thân. Mẫu thân siết chặt bàn tay hắn, móng tay cào nát ngón tay hắn khiến cho máu chảy đầm đìa.

“Giết bọn họ… Giết bọn họ…”

Đôi mắt to tròn như ngọc khẽ cong lên cười nói: “Ta có tiên pháp, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Túc Thân chậm rãi siết chặt ngọc bội trong tay.

Sau khi cảm nhận được động tĩnh của cổ trùng con rối trên thân nam chính thì ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm, thành công rồi, xem ra nam chính cũng dễ lừa lắm nhỉ ha ha ha. Truyện Full

Sư phụ nghe thấy tiểu nữ hài cứ cười mãi không ngừng thì bất đắc dĩ nói: “Con vui như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi ạ, hôm nay con với Tiểu Lục cực kỳ lợi hại luôn đó sư phụ.”

Đương nhiên rồi, lừa gạt được nam chính, có thể không vui được ư